*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phương Uyên, s1apihd.com @phuongguyen
Trong một khoảnh khắc —— Quý Minh Châu suýt nữa tưởng mình bị hoa mắt.
Nhưng cô khẳng định màu sắc và hoa văn in trên vỏ thuốc rất quen thuộc.
Nghĩ vậy, cô bất giác nhìn chằm chằm về phía cửa phòng mình ở hành lang.
Không bị làm sao cả, đóng rất kín, vẫn y như lúc cô rời đi, không có dấu hiệu trộm cắp hay rình mò.
Nhưng nếu không có dấu hiệu gì, hàng ngày lúc cô "chỉnh" con gà kia, liệu... Giang Tịch có nhìn lén không?
Vậy xem như là không biết tại sao lại bị phát hiện đi, ban đầu con gà kia được mang tới đây không phải vì cô thích nó, mà có lý do khác.
—— chỉ là lúc cô chuyển đồ, tự nhiên thấy nó, không hiểu sao lại cảm thấy con gà này rất giống anh.
Quý Minh Châu trái lo phải nghĩ một hồi lâu, cho rằng Giang Tịch không thể thần thông quảng đại như vậy.
Cô cúi đầu nhìn đống thuốc trong tay, Giang Tịch đặc biệt mua những cái này cho cô, nó được đóng trong túi mini, bao bì trang trí màu sắc rực rỡ bắt mắt, rất phù hợp với sở thích của các cô gái.
Chưa kể đến bộ dáng vừa rồi của Giang Tịch khi đưa chiếc túi màu hồng này cho cô.
Anh đã tự đi mua nó ư?
Quý Minh Châu không muốn bôi thuốc là cũng có lý do. Thứ nhất là mùi của nó rất nặng, cứ phảng phất cả đêm, chăn ga gối đệm đều có mùi đắng nhẹ. Thứ hai là cô thấy mình không bị thương ngoài da, đâu có sứt mẻ gì, bôi mãi rồi nó cũng vẫn như cũ.
Chẳng lẽ Giang Tịch cho rằng cô thấy cái hộp thuốc cũ kia xấu, nên mới không muốn bôi?
Cô không thấy đau, nhưng mà ——
Quý Minh Châu cầm một thứ đồ vật như vậy trong tay, cảm thấy thật là đau đầu.
Lúc cô đang suy nghĩ ở chỗ này, Giang Tịch đã thay xong quần áo, chậm rãi đi từ hành lang tới.
Anh bước vào phòng bếp, đi đến tủ lạnh lấy bình nước lạnh ra, tự rót cho mình một cốc rồi ngửa đầu uống cạn.
Từ lúc Giang Tịch bước ra khỏi phòng, ánh mắt Quý Minh Châu tựa như một sợi dây, trói chặt anh lại.
Giang Tịch lười biếng dựa vào mép bàn nấu ăn, nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Quý Minh Châu, anh chậm rãi nói, "Trước đó nhắc rồi, thuốc bôi ba lần một ngày."
Cô không hỏi đến chuyện này, Quý Minh Châu chỉ nhìn bộ dáng uống nước tao nhã của Giang Tịch, mới nhớ ra là lâu lắm rồi cô chưa uống rượu.
Lần cuối cùng cô uống hình như là ở bữa tiệc Trăng rằm nhà họ Tống.
"... Chuyện này tôi biết rồi." Quý Minh Châu do dự một chút, "Chỉ là nếu bây giờ tôi bôi thuốc, chắc chắn sẽ có mùi, lát nữa ăn cơm anh không ngại sao?"
Mùi thuốc rất nồng, khả năng là lúc ăn cơm sẽ mất ngon.
"Không ngại." Giang Tịch dứt khoát đáp lại.
Uống nước xong, anh đứng sừng sững giống một cây cột, yên lặng nhìn cô như giám thị coi thi, chờ cô bôi thuốc xong mới xắn tay áo lên, dọn dẹp xung quanh.
Quý Minh Châu đã học thành thạo cách Giang Tịch bôi thuốc cho cô vào tối hôm đó, có một câu thành ngữ, "Có thân phải khổ, có khổ mới nên thân", cô làm theo mấy lần liền xử lý nhanh gọn lẹ vết thương.
Sau khi cất thuốc vào gói màu vàng nhạt, cô nhìn về phía phòng bếp.
Bóng lưng vững chắc của Giang Tịch đang hướng về phía cô, không biết đang bận rộn làm gì.
Quý Minh Châu từ từ đứng dậy, bộ dáng lén lén lút lút theo bản năng, nhấc chân đi về hướng đối diện bàn nấu ăn.
Ở góc nhỏ cạnh bếp, ngăn cách một căn phòng, nó nằm đối diện với nhà kho cuối hành lang.
Mở cửa ra sẽ dẫn xuống hầm để rượu dưới lòng đất, ba phía quanh phòng đều là giá để rượu, Quý Minh Châu chọn ngẫu nhiên một loại rồi đi lên quầy bar ở trên.
Bởi vì, chỉ ở quầy bar mới có ly uống rượu.
Nhưng mà Quý Minh Châu còn chưa kịp lấy dụng cụ mở nắp, không biết Giang Tịch đã từ đâu đi tới, trực tiếp xuất hiện trước mặt cô.
Trước mắt ập tới một bóng đen khiến cô không thể không để ý, lông mày của Quý Minh Châu nhăn lại, mặc dù không nói gì nhưng vẻ mặt cô như đang thắc mắc.
Giang Tịch không nói lời nào, dùng tay nhẹ nhàng che mu bàn tay của cô lại để ngăn cản động tác tiếp theo.
"Ai dạy cô vừa uống thuốc xong đã uống rượu?"
Phòng bếp được thiết kế không gian mở nên chỉ cần Giang Tịch nhìn lên là thấy Quý Minh Châu đi vào hầm rượu.
"Giang Tịch." Quý Minh Châu gọi tên anh, "Tôi có thể đi lại, vận động chạy nhảy, uống một chút rượu cũng không có vấn đề gì đâu."
Giang Tịch cứ không cho cái này không cho cái kia, lúc này cô bắt đầu tự hỏi có phải mình đang bị thương nặng không, uống rượu xong cái tụt huyết áp, trực tiếp vào bệnh viện cấp cứu.
Nhưng mà cô không có bị như thế đâu á.
Nói đến đây, Quý Minh Châu mới hăng hái, "Làm sao, nếu không bây giờ tôi lấy cái nĩa này xiên xuống cho ngài xem nhé chủ tịch Giang? Chân của tôi thật sự rất ổn, thật đó, không nói dối đâu."
Cô còn vừa mới bôi thuốc xong, chiều anh thế còn gì.
Nhìn cái gói dễ thương đó kìa.
Không ngờ Giang Tịch lại là một kẻ lạnh lùng thích quản thúc, vậy những ngày tới ở Bách Duyệt cô phải chịu đựng thế nào đây.
Nghe vậy, Giang Tịch rút lại bàn tay đang chắn ở đó rồi nắm lấy tay cô vỗ vỗ, "Chờ mấy ngày nữa, bây giờ cũng không vội."
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm anh, chính cô cũng không nhận ra, khóe miệng mình đang cong lên như hình trăng khuyết.
Đây là một hành động nhỏ trong vô thức của cô.
Giang Tịch nhìn cô như vậy, nói "Nếu cô không muốn nghe lời thì cũng được."
Mắt Quý Minh Châu đột nhiên sáng lên.
Giang Tịch nhìn cô chằm chằm, thong thả nói tiếp, "Đợi lát nữa tôi sẽ gọi Tomi dậy."
Một chiêu gϊếŧ chết, Quý Minh Châu không nói lời nào.
Khi Giang Tịch nói xong câu cuối cùng, trong mắt anh dường như hiện lên ý cười.
...
Quý Minh Châu nhớ đến con robot nhỏ liền đặt rượu vang xuống, đi vào trong phòng bếp.
"Giang Tịch, sao con robot đó chỉ nghe lời anh vậy, anh cài chế độ 'trung thành tuyệt đối' cho nó à, tôi cũng muốn chơi với nó."
Sau đó... thuận tiện chơi luôn cả Giang Tịch.
"Trung thành tuyệt đối?" Giang Tịch dường như lần đầu nghe được cụm từ mới mẻ như vậy, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
"Là kiểu chỉ nghe lời một mình tôi á." Quý Minh Châu khoanh tay, lười biếng dựa vào bên cạnh bàn nấu ăn, hơi nhướng mi nhìn anh.
Giang Tịch khó hiểu nhìn cô, sau đó nhíu mày lại.
"Tối nay muốn ăn gì?"
Giang Tịch không trả lời cô mà đột nhiên chuyển đề tài, vừa dứt lời liền bắt đầu sắp xếp nguyên liệu nấu ăn.
Quý Minh Châu nhìn bộ dáng của anh như vậy, lập tức ném kế hoạch đại chiến với Tomi ra sau đầu, trở nên thích thú với chủ đề muốn ăn cái gì, "Tôi muốn ăn... bò xào cà chua, tôi thích ăn ngọt, nên cho nhiều đường một chút được không?"
Cô hỏi như vậy, thực ra trong đầu cũng cảm giác là Giang Tịch có cùng khẩu vị với cô.
Hồi xưa còn bé Giang Tịch hay đến nhà cô chơi, gương mặt tuấn tú đó lúc nào cũng nhăn như khỉ, không thích nói chuyện.
Quý Minh Châu lúc ấy tùy ý đưa cho anh vài viên kẹo, thế mà Giang Tịch lại vui vẻ nhận.
Người lớn ngồi trong phòng khách thì bàn luận trên trời dưới biển về chuyện làm ăn, còn hai đứa nhỏ ngồi một góc ngoài sân, yên lặng ăn kẹo.
—— hồi ức kết thúc tại đây.
Nghe xong Quý Minh Châu nói, Giang Tịch chỉ dừng lại một lúc, ngay sau đó trở lại trạng thái vô cảm, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
...
Khi Giang Tịch bận rộn trong phòng bếp, Quý Minh Châu ngồi trong phòng khách kết nối TV với máy ảnh.
Cô quay video không giấu diếm ai, chỉ là người ngoài nhìn vào thì sẽ không hiểu nội dung mà cô muốn truyền tải, cũng không biết Quý Minh Châu quay những thứ này để làm gì.
Người duy nhất hiểu rõ là Quý Thiếu Ngôn.
Giang Tịch rất nhanh đã nấu xong.
Quý Minh Châu trước đây không biết một thiếu gia như vậy có thể nấu ăn, nhưng nếu là Giang Tịch thì điều đó lại thành chuyện bình thường.
Vẻ ngoài thờ ơ và xa cách của anh đứng dưới ánh đèn ấm áp của phòng bếp, thể hiện một sự hòa hợp kỳ lạ.
Giang Tịch nấu tổng cộng năm món mặn và một món canh.
Mỗi món ăn đều là những món thêm nhiều đường: xào chua ngọt, kho chua ngọt, om đường và cà chua trộn đường*
*Dưới đây là lần lượt các món mình search google theo tiếng trung, món cà chua trộn đường dị vãi:)
Quý Minh Châu đi từ phòng khách vào thấy mấy món này, đôi mắt cô sáng rực, khóe miệng giương lên tận trời.
Đường đường là lão đại Giang thị, không chỉ giảm bớt sức lao động cho người nào đó tên Châu, mà còn nấu được những món ăn thơm ngon tròn vị như vậy.
Quý Minh Châu vỗ vỗ vai anh như một lời khen, "Giang thiếu gia quả là tài sắc vẹn toàn."
Không hiểu sao hôm nay cô cảm thấy Giang Tịch thật là biết điều.
Lúc ăn cơm, Giang Tịch có vẻ không đói lắm, anh ăn mấy đũa liền đặt xuống rồi lên tiếng.
"Chú Quý đặt một chuyến du lịch cho tôi với cô cuối tuần này."
"...Hả?" Quý Minh Châu ngước mắt, "Sao tôi không biết chuyện này?"
Ai đó có thể giải thích cho cô biết tại sao người bố thân yêu của cô lại nói tin này cho Giang Tịch biết đầu tiên không?!
"Giang thị mới mua cổ phần bên đó, chú bảo tôi lái xe tới rồi tiện thể bàn giao."
Quý Minh Châu nghe vậy, cô hơi hiểu một chút, "Chỉ hai chúng ta?"
"Ừ." Giang Tịch ngả người ra sau, thản nhiên dựa vào ghế, "Tôi xem qua rồi, phong cảnh ở đó không tệ, có suối nước nóng riêng và sân trượt tuyết nữa."
Quý Minh Châu bắt đầu lung lay, cô ở nhà suốt tay chân cũng ngứa ngáy từ lâu.
Hôm nay qua phía bắc dạo chơi, nhưng lại có một số việc không thể tránh được nên mới phải kết thúc.
Nói đến kết thúc, thủ phạm chỉ có thể là Giang Tịch.
Cô nhìn anh một cách sắc bén.
Giang Tịch chú ý đến ánh mắt của cô, giả vờ vô tình liếc qua rồi nói thêm, "Bên đó còn có sân bay trực thăng, khách VIP được đi ngắm cảnh thoải mái."
Phải nói rằng sự sắp đặt lần này của Quý Thiếu Ngôn đã thực sự đánh trúng trái tim Quý Minh Châu.
Suối nước nóng cùng trượt tuyết, lại còn máy bay trực thăng nhìn ra vịnh, đây đều là những hoạt động cô thích nhất khi có thời gian rảnh ở Úc.
Mà Giang Tịch còn bảo là được đi ngắm cảnh thoải mái, vậy cô có thể quay video nha.
Quý Minh Châu nghĩ vậy, thì thào lên tiếng, "Cũng không biết lần này có được chơi thỏa thích không."
Nói xong, cô nhìn anh, cuối cùng cũng đưa ra câu hỏi mình đã thắc mắc bấy lâu, "Nhưng mà dạo này anh bận như thế, có đi được không?"
Giang Tịch ngẩng đầu đáp, "Không phải nói muốn chơi thỏa thích sao?"
"Đương nhiên là có."
Hết chương 21.
------------------------------------------
【Kịch trường nhỏ 】
Thảo luận về chủ đề người nào đó tài sắc vẹn toàn ——
Kê Kê: Tôi là người có quyền được lên tiếng.
Heo Heo: Cuối cùng thì cũng chỉ để phục vụ cho người ta, hừ hừ.