Hôn Nồng Nhiệt Hoa Hồng Nhỏ

Chương 9

Sau khi nghe xong câu nói của Giang Tịch, Quý Minh Châu cúi đầu nhìn con robot nhỏ dưới chân, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn anh.

Mặc dù giọng nói rất chân thành, nhưng khuôn mặt Giang Tịch vẫn lạnh băng, không có chút cảm xúc.

Cô lùi lại hai bước, dựa vào bàn ăn, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào con robot thông minh, "Anh dùng cái này để dỗ à?"

Lại nhìn sang thái độ của Giang Tịch, suýt chút nữa thì cô đã mở lòng từ bi mà tha lỗi cho hắn!

Quý Minh Châu không nghĩ là Giang Tịch vẫn còn để bụng chuyện tối hôm qua, sau khi nghĩ lại, hẳn là Giang Tịch thấy lương tâm cắn rứt.

Nịnh bợ như thế chỉ để lấy lòng cô.

"Cô thích hay không thích cũng được, hôm qua lỡ hẹn, là lỗi của tôi." Giang Tịch nói, hai tay tháo cúc áo vest.

Khớp ngón tay của anh vừa gầy vừa thon, yết hầu hơi nhô ra, như được tráng một lớp sứ trắng ngà.

Dưới cái nhìn chăm chú của Quý Minh Châu, Giang Tịch như là không quan tâm, động tác cứ thế tiếp tục, cởϊ áσ khoác xong còn tháo cà vạt ra.

Quý Minh Châu nhìn cổ áo sơ mi hơi mở ra của anh, nghi ngờ nói, "Giang Tịch... đang ban ngày ban mặt... anh định làm gì?"

"Cởϊ qυầи áo." Anh nói chậm rãi, bị hỏi cũng không nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục làm theo ý mình.

Vừa dứt lời, Giang Tịch đã mở tiếp một cúc áo khác.

Dưới bờ vai rộng, xương quai xanh như ngọc đã ẩn hiện.

Quý Minh Châu nhìn anh đi từng bước tới, cả người vô thức dựa ra sau, nhưng chỉ lùi về cạnh bàn, không thể trốn tránh được, cả người như sắp ngã xuống chiếc bàn đá cẩm thạch.

Sau đó cô buộc phải ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của Giang Tịch.

Lo lắng một hồi, cô buột miệng hỏi, "Vậy anh cởϊ qυầи áo làm gì?"

Giang Tịch vẫn chưa trả lời thì Tomi ở một bên đã phát ra tiếng ——

【Tiếp xúc thân mật, chỉ số thân thiết của ông chủ và cô chủ tăng thêm 80 điểm, tiếp tục phát huy nha ~ 】

Khác với âm thanh nũng nịu ban nãy, giọng nói lần này của chú robot như đang đọc báo cáo.

Gì mà tiếp xúc thân mật, chỉ số thân thiết chứ!

Con robot này thành tinh rồi à!

Giang Tịch đi đến chỗ Quý Minh Châu, hai tay chống xuống bàn, vây lấy cả người cô, đôi mắt đen nhanh nhìn thẳng.

"Cô nói xem tôi còn làm gì được."

Khác với những lần tiếp xúc trước, lần này Quý Minh Châu có thể cảm nhận được hơi thở của anh, giống mùi tuyết đầu mùa, trong trẻo và mát lạnh.

Giang Tịch lùi về sau, rồi xoay người sang hướng khác, đi về phòng ngủ của mình, thấp giọng nói, "Tôi đi tắm, chăm sóc Tomi nhé."

Rạng sáng hôm nay anh mới từ Giang thị về, còn chưa về phòng. Giang Tịch cũng là người theo chủ nghĩa sạch sẽ tươm tất, giờ này cũng nên đi tắm rồi.

Sau khi Quý Minh Châu định thần lại, nhìn theo bóng lưng Giang Tịch để lại cho cô, sau đó hình dáng kia đi qua hành lang rồi biến mất.

Cô cúi đầu nhìn con robot nhỏ bên cạnh chân mình, Tomi xoay vòng tròn tại chỗ, phát ra âm thanh vui vẻ ——

【Cô chủ, rất hân hạnh được phục vụ, nhìn cô đang rất vui, cô có muốn nghe nhạc không ạ? 】

Quý Minh Châu:...

Nhìn thấy cô đang vui ở chỗ nào vậy.

...

Quý Minh Châu ăn xong bữa sáng thì về phòng, không quan tâm đến Giang Tịch sống chết ra sao.

Mà kể từ khi Tomi nghe mệnh lệnh của Giang Tịch, không thèm rời khỏi cô nửa bước, cứ đi theo đuôi suốt từ sáng.

Cái đuôi nhỏ này có vẻ là hiểu được tiếng người, chủ nhân ra lệnh gì là làm theo 100%

Cách duy nhất để cắt cái đuôi này chính là chờ lúc con robot nhỏ không chú ý, chạy nhanh vào phòng rồi đóng cửa lại. Một lát sau, Tomi đứng cào cửa một lúc rồi không nghe thấy tiếng gì nữa.

Quý Minh Châu lén lút mở hé cửa ra xem, con robot nhỏ hình như là bị hết pin, hai mắt vô thần, không cử động.

Quý Minh Châu thở dài một hơi, càng nghĩ càng thấy lạ, trong đầu tràn ngập những lời Tomi vừa nói và vẻ mặt của Giang Tịch —— có một điều gì đó thật khó tả.

Nhà này cũng là của anh nên về là điều đương nhiên, chả lẽ anh ngồi ở ghế chơi với Tomi cả đêm?

Quý Minh Châu nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Kết quả là dây thần kinh trong não như trói chặt cô, không thể thư giãn nổi.

Hai mắt vừa đóng chặt, cảnh tượng lộn xộn trước đó lại tràn ngập xung quanh, sau đó dừng lại ở cái yết hầu của Giang Tịch.

Rất rõ ràng.

Giống như tấm gương đang chiếu xung quanh tám hướng, nhìn thấy đầy đủ từ trên xuống dưới, thẳng đến các mạch máu tại xương quai xanh.

Quý Minh Châu nằm mãi không ngủ nổi, cầm lấy cái gối dưới đầu, giận dỗi ném xuống đất.

Chiếc gối lăn mấy vòng mới dừng lại được.

Cô im lặng nhìn chằm chằm chiếc gối, bỗng nhiên nghĩ ra một ý. Cô cũng không bất động quá lâu, dứt khoát cầm điện thoại lên.

Sau đó nhanh chóng mở Weibo ra.

【Pearl: Gần đây tôi gặp được một người [nắm đấm.jpg][Vịt Sally nhỏ.jpg][mỉm cười.jpg] 】

Status vừa được đăng lên Weibo, fans hâm mộ đã ồ ạt comment.

—— 【Trời ** cái gì đây, Pearl-chan đăng weibo! Vợ ơi! Tui nhớ em! 】

—— 【Sao Pearl nhà chúng ta lại đăng ba cái meme đó dzị? Có chuyện gì hông, nhanh nói cho mama ~ 】

——【Lầu trên nhìn không hiểu à, người có kỷ luật như Pearl-chan mới về nước, chắc là đi học đấm bốc để tự vệ á!】

——【Đúng rồi, cá một vạn tệ là học đấm bốc, nhìn kiểu cười như vậy chắc chắn là bị huấn luyện viên chọc giận rồi, thương thương Ngọc Trai nhỏ của tui ~ 】

Trước đây khi Quý Minh Châu gặp vấn đề nào đó trong cuộc sống, hay muốn bày tỏ cảm xúc thì sẽ đăng Weibo như một thói quen.

Một mặt là có thể chia sẻ với mọi người, mặt khác, cô có thể cảm thấy vui vẻ hơn khi đọc comment.

Lúc này cô đang rất vui.

Mắt cô lướt qua các dòng comment, ngay lập tức thấy được hai chữ ——

【Đấm bốc 】

Cô nghĩ ngay đến việc đi học đấm bốc để đấm tơi bời cái đồ Giang Tịch.

Nhưng mà nói đến đấm bốc...

Vị thiếu gia nào đó cũng rất thích môn thể thao này.

Cô mở Wechat ra, ấn vào khung chat của Giang Tịch, sau đó đổi tên thành ——

【Đáng ăn đấm 】

Nhưng Quý Minh Châu vẫn chưa thấy thỏa mãn, sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được cái tên hay hơn.

Cô sửa mấy chữ ——

【Giang thích ăn đấm 】

Quý Minh Châu lại tiếp tục nằm xuống, những cảm xúc lẫn lộn trong tâm trí cuối cùng cũng biến mất.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đổi dáng thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

...

Đang ngủ, cô mơ hồ bị tiếng chuông cửa quấy rầy.

Ý thức phản ứng trước, nhưng lại không hành động được.

Cô thực sự không nghĩ ra ai có thể đến Bách Duyệt vào cái tầm này.

Bây giờ cũng là buổi chiều, Giang Tịch nên ra khỏi phòng rồi.

Chắc một lát nữa anh sẽ ra mở cửa.

Nghĩ như vậy, Quý Minh Châu lại nằm tiếp.

Thực ra bình thường cô cũng không phải là một người ham ngủ, nhưng mà tối hôm qua mới đi dự tiệc, mặc đồ mỏng xong rồi còn đứng dưới gió lâu, đêm cô về ngâm nước nóng cũng không thấy đỡ mệt, tay chân đến giờ vẫn căng cứng, như bị một quả tạ treo trên người.

Hôm nay cô thấy uể oải, đầu óc choáng váng, chắc bị trúng gió rồi.

Tuy nhiên Quý Minh Châu cũng không quan tâm, cô đã sống ở Úc mấy năm liền, các mùa quanh năm đều lạnh, khí hậu đại dương rõ ràng, chỗ cô ở còn tiếp giáp với biển, một năm bốn mùa thì ba mùa phải hứng gió biển.

Vậy nên cô nghĩ mình có khả năng chịu lạnh tốt nên không để ý.

Quý Minh Châu nằm úp mặt một lúc, nhưng âm thanh bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, càng lúc càng kịch liệt.

Cô vẫn đang chờ Giang Tịch ra mở cửa mà không biết anh biến đi đâu mất rồi.

Quý Minh Châu xuống giường, đi qua hành lang rồi đến mở cửa.

Bên ngoài khu Bách Duyệt này có bảo vệ nên không lo có người lạ đến gõ cửa, muốn vào thì phải nhận diện khuôn mặt, ai đến lần đầu chỉ cần chứng minh là quen biết chủ nhà rồi mới được lưu lại dữ liệu.

Về việc bảo vệ quyền riêng tư của cư dân, khu biệt thự Bách Duyệt làm rất tốt.

Quý Minh Châu vẫn đang nghĩ xem tầm này thì ai đến, lúc cô mở cửa hiện ra ngay đầu tiên là một đôi giày cao gót.

Cô chậm rãi nhìn lên, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc rơi vào mắt cô.

Mẹ Giang đứng đó, hơi nâng cằm, áo khoác da ôm lấy dáng người tinh tế, đôi môi đỏ mọng.

Bà hờ hững nhìn người, vẻ mặt như cùng đúc một khuôn với Giang Tịch.

Có vẻ là bởi vì chờ bên ngoài lâu quá, nên bây giờ có hơi nóng nảy.

Chỉ là ——

Bà không ngờ người ra mở cửa là Quý Minh Châu, nét mặt bà cứng đờ, dừng lại một chút. Mà trạng thái kiêu ngạo bất khả chiến bại vừa nãy của bà cũng trong nháy mắt bị dập tắt.

"Minh Châu, sao con lại ra mở cửa?" Nghe giọng của mẹ Giang có hơi một chút tiếc nuối.

Cái bộ dáng tự cao tự đại vừa nãy của bà, chắc chắn là dành cho Giang Tịch.

Mẹ Giang xách theo cái túi, đẩy Quý Minh Châu đi vào, "Vào nhà đi con, bên ngoài trời lạnh."

"Bác gái, con ở đây mấy ngày rồi, vừa nãy bác nghĩ là ai vậy ạ?" Quý Minh Châu nhìn bà, tự hỏi.

Phải nói ngay cái lúc mà vừa nhìn thấy người, cô cũng bị mẹ Giang làm cho sợ chết khϊếp.

Bất ngờ bị trưởng bối nhìn như vậy, chắc trong trường hợp Giang Tịch gặp phải Quý Thiếu Ngôn thì cũng thế thôi, ai chẳng sợ.

"Còn ai nữa, bác tưởng là Giang Tịch ra mở cửa." Mẹ Giang bước vào nhà, "—— nó đang ở đâu?"

"Con không biết, nãy giờ con cũng không thấy đâu, mà buổi sáng vừa về thì anh ấy đi tắm." Quý Minh Châu mời bà ngồi xuống, cô còn chưa đi đến sofa đã nghe thấy tiếng của mẹ Giang, "Ồ~~"

Quý Minh Châu:?

Mẹ Giang mắt sáng như đuốc, nhìn cô chằm chằm, "Nó đi tắm buổi sáng à?"

Đầu óc Quý Minh Châu bị kẹt một lúc lâu, đột nhiên không hiểu vì sao, trong phút chốc cô đã hiểu ý của mẹ Giang, mặt cô nóng bừng lên như lửa đốt.

"Không phải ạ, anh ấy bận công việc, rạng sáng mới về." Quý Minh Châu nghĩ nghĩ, mặt không đổi sắc đáp lại.

Nghe đến đây, vẻ mặt kỳ dị của mẹ Giang mới biến mất, "Ra là thế."

"Bác gái, hôm nay bác đến đây làm gì ạ?"

"Bác đến xem hai đứa thế nào." Mẹ Giang nắm lấy tay Quý Minh Châu, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn không còn vẻ lãnh đạm ban đầu, đặc biệt dịu dàng, "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, bác nấu."

Quý Minh Châu gật đầu, "Vâng ạ."

Cô vừa đáp lại vừa thắc mắc không biết Giang Tịch đi đâu mất tiêu, nãy giờ không thấy bóng dáng.

Tuy nhiên dựa theo thói quen của Giang Tịch, hoặc là đang ở phòng làm việc, hoặc là đang bơi, tóm lại là ở trên tầng.

"Bác đến cũng không cần phải câu nệ gì đâu, con đang làm gì thì cứ làm đi, kệ bác." Mẹ Giang vỗ nhẹ vào tay Quý Minh Châu, tỏ ý bảo cô đừng đi pha trà hay gì đó.

Quý Minh Châu cũng không phải là người có tính khách sáo, nghe mẹ Giang nói vậy cô cũng dừng động tác lại.

Mẹ Giang nói bà sẽ nấu cơm, đúng là sẽ nấu thật.

Bà sai người mang đến rất nhiều thức ăn nhét đầy tủ lạnh, sau đó cũng không nhờ Quý Minh Châu giúp, một mình xử lý cả cái bếp.

"Minh Châu, ở đây còn thừa cái đĩa nào không?"

"Dạ?" Quý Minh Châu, người bị bắt phải ngồi im trong phòng khách từ khi mẹ Giang đến, trước mặt bày những đĩa hoa quả khác nhau, cuối cùng cũng có việc để làm.

"Bác ơi bác cần đĩa ạ? Nó ở kho chứa đồ ngay bên cạnh phòng Giang Tịch đấy ạ."

Sau khi nhà kho được dọn dẹp, chỗ đó dùng làm nơi để vài đồ lặt vặt, Quý Minh Châu cũng để không ít đồ vào trong đó.

Quý Minh Châu nói xong, cảm thấy mẹ Giang nhất định là không tìm thấy, lập tức nói thêm, "Để con đi lấy cho bác."

Cô vừa đứng dậy đi vài bước đã thấy mẹ Giang lướt qua, "Không cần con đi đâu."

Trong chốc lát đã truyền đến giọng nói của bà, "Đây này, bác thấy rồi."

Quý Minh Châu đứng sau mẹ Giang vài bước, ngay lập tức đi tới, vẫn muốn giúp đỡ, "Ở đây hơi nhiều đồ, bác để con giúp thì tốt hơn."

"Vậy cũng được, cùng nhau tìm nhanh hơn."

Mẹ Giang nói xong liền bắt đầu chọn chọn lựa lựa.

Diện tích phòng chứa đồ này không nhỏ, có mấy cái kệ rất lớn, thứ gì cũng có, đèn vừa bật lên liền hiện ra một đống đồ.

"Sao ở đây nhiều đồ vậy?" Mẹ Giang khó hiểu.

"Đa số là đồ của con ạ, bác xem cái kệ của Giang Tịch ở bên kia xem có đĩa không." Tuy hai người sống cùng nhau, nhưng phân chia rất rõ ràng.

"Ừ, được."

Sau khi đáp lại, mẹ Giang quay người sang phía bên kia. Bỗng dưng, không biết bà tìm được thứ gì mà thốt lên.

"Trời ơi... Cái thằng Giang Tịch này thật là..."

Tìm được gì mà lại nhắc đến Giang Tịch? Quý Minh Châu khó hiểu nhìn sang, sau đó cô sững sờ tại chỗ.

Thứ mẹ Giang đang cầm trên tay là "Túi quà lớn" mà Liên Đường mang đến —— tấm lụa đen trước đây được treo trên cửa phòng cô giờ lại ở trong kệ để đồ của Giang Tịch.

Lúc đấy cô cũng không thèm để ý, Giang Tịch còn bảo là "Cất kỹ vào", thế là mảnh lụa đen đó hiện tại đang bị vứt nằm lẻ loi trơ trọi ở chỗ này.

Lời nói nghẹn ở cổ họng, không phát ra được.

Quý Minh Châu còn đang nghĩ xem nói gì, đã thấy mẹ Giang đã cười khúc khích, "Coi như là bác đã biết, cái thằng này lại có cái sở thích kỳ dị này!"

Một giây sau, không biết từ lúc nào Giang Tịch đã đứng ở ngoài, dựa vào cửa chậm rãi nói, "Chuyện gì vậy?"

Hết chương 9.