*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phương Uyên
Cuối tháng 10, Ngân Thành vừa bước vào đầu đông.
Cái lạnh còn chưa lan tỏa hết ra ngoài không khí, đọng lại như một lớp sương dưới nhựa đường, mãi không tan.
Bên ngoài se se và lạnh lẽo, nhưng những khu thương mại trải dài ở đường lớn vẫn ấm áp như mùa xuân, tựa như đã qua mùa đông giá rét.
Những ô cửa sổ sát đất khổng lồ được dát vàng ròng trải dài khắp con phố từ trên xuống dưới.
Đây là trung tâm thành phố Ngân Thành.
Trên tấm thảm mềm mại màu đỏ sẫm, liên tục vang lên tiếng giày cao gót.
Quản lý cửa hàng đi tới, cất giọng hỏi thăm.
"Quý tiểu thư, mấy chiếc khuy măng sét cô đặt trước tôi đã cho người giữ lại, họ cũng vừa mang đến hôm nay, cô có muốn tôi lấy cho cô xem không?"
*Khuy măng sét
Quý Minh Châu vừa ngồi xuống ghế sofa chơi điện thoại, mắt cũng không thèm nhìn lắc đầu, cho đến khi nghe rõ, nét mặt mới hơi thay đổi.
... Khuy măng sét?
Cô đặt hàng mấy cái khuy măng sét lúc nào?
Quý Minh Châu do dự một lúc, cuối cùng vẫn bảo quản lý đi lấy.
Sau đó tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Quý Minh Châu tiện tay vuốt màn hình, người gọi hiện lên là Quý Thiếu Ngôn.
"Minh Châu, vẫn đi mua sắm đấy à?"
"Dạ."
Quý Minh Châu mở khung chat ra, đọc tin nhắn trên Weibo, gần đây cô mới đăng một video quay lại cảnh thường ngày của mình.
"Con đã lấy khuy măng sét chưa?"
Nói đến khuy măng sét ——
"Bố, bố đặt mua à?"
"Con với Giang Tịch về chung một nhà, bố cũng nên tặng ít quà để bày tỏ một chút, con muốn mua thêm gì thì mua, còn khuy măng sét, con đưa cho nó rồi bảo là do con mua tặng."
Bảo là cô mua, lại còn phải tận tay đưa.
Quý Minh Châu ngừng một lúc, "Con..."
"Được rồi con gái, đừng ầm ĩ với bố." Quý Thiếu Ngôn ngắt lời cô, sau đó nói,:"Con chọn quần áo để đi tiệc rượu đi, lát nữa bố bảo Giang Tịch đến đón con."
Quý Thiếu Ngôn nói xong liền ngắt điện thoại, không cho cô nói thêm lời nào.
.......
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vừa bị ngắt, ném điện thoại sang một bên một cách thản nhiên, rồi lại ngồi xuống ghế sô pha.
Bữa tiệc rượu mà Quý Thiếu Ngôn nhắc đến phải vài ngày sau mới tổ chức, là của Tống gia, một gia tộc nổi tiếng ở Ngân Thành, tổ chức tiệc Trăng rằm ăn mừng cháu trai nhà họ Tống sinh được con trai, dù không phải là sinh đôi một trai một gái, nhưng cũng rất vui.
Khi thiệp mời được gửi đến, Quý Minh Châu không muốn đi, nhưng vẫn bị người bố thân yêu của cô bắt.
Gọi là tiệc Trăng rằm, nhưng thực ra có thể nói là một bữa ăn tối của giới nhà giàu, tập hợp đầy đủ các gia tộc nổi tiếng của Ngân Thành.
Đến lúc đó, không chỉ có cô đi, mà Giang Tịch cũng sẽ đi.
Quý Thiếu Ngôn bình thường chiều chuộng cô, nhưng lần này thái độ của ông cực kỳ cứng rắn, mặc kệ cô muốn gì, ông yêu cầu tài xế đưa cô đến khu thương mại để chuẩn bị cho buổi tiệc.
Hôm nay đưa cô đến đây, lát nữa lại để Giang Tịch đón, ông bố của cô cũng thật là lắm chuyện.
"Minh Châu?"
"... Châu Châu?"
"... Tiểu Bát!"
—— Ba tiếng gọi vang lên khiến Quý Minh Châu đang ngây người giật mình.
Quý Minh Châu sinh ngày 8 tháng 8 âm lịch, mang ý nghĩa là cả đời đều thuận lợi may mắn, từ đó sinh ra biệt danh hiện tại của Quý Minh Châu.
Bạn bè người thân cũng dần dần đều gọi cô như vậy.
Quý Minh Châu ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Liên Đường vừa thử được mấy bộ quần áo, bước qua mấy bước đã đứng trước mặt Quý Minh Châu.
"Mày thấy cái váy này thế nào?"
Quý Minh Châu nhướng mày liếc nhìn, trong tay cầm một cuốn tạp chí thời trang, nhẹ giọng nói:"Đẹp."
Vừa mới đến cửa hàng, ánh mắt Liên Đường đã nhìn ra ngoài tìm tòi cái gì, sau đó chạy đi mất, bảo là đi tìm tình yêu đích thực, bây giờ mới về, không biết có tìm được tình yêu chưa.
Nghe thấy giọng nói miễn cưỡng của cô, Liên Đường ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy hai tay Quý Minh Châu đung đưa, "Đừng có lừa tao!"
"Làm gì có."
"Thôi đi, nhìn vẻ mặt bây giờ của mày xem, bị ai chọc giận hả?"
Liên Đường ngồi thẳng lưng, buông lỏng tay Quý Minh Châu ra, tiếp tục nói, "Cùng đi ra nước ngoài với nhau, Giang Tịch về thì mặt dát đầy vàng, còn mày về nhìn cứ ngốc nghếch thế hả?"
Quý Minh Châu ra nước ngoài trước khi học xong cấp 3, mãi đến khi tốt nghiệp cao học cô mới về, hôm nay hai người gặp nhau là lúc cô vừa mới về nước được một thời gian.
Câu nói của Liên Đường như chọc trúng vào nỗi đau, tay Quý Minh Châu dừng lại ở một trang tạp chí, ngước mắt, "Bố tao nhờ Giang Tịch đến đón, cho nên tí nữa mày cho tao đi nhờ xe đi."
"Tao... không lái xe đến!" Liên Đường đột nhiên lớn tiếng, khiến cho chị em trong cửa hàng đều quay đầu ra nhìn.
Cô vô thức che miệng, hơi cúi đầu xuống làm một động tác dịu dàng.
"Tao biết mày không lái xe đến, nhưng tao thấy mày đi từ trên xe xuống." Quý Minh Châu trực tiếp vạch trần cô, "Chẳng lẽ mới mấy năm không gặp mà nhà mày đã đuổi hết tài xế đi rồi à?"
Hai người không đi cùng một lúc, Liên Đường có đến muộn hơn Quý Minh Châu một chút.
"Ừ thì...." Liên Đường nghĩ đến lời Quý Thiếu Ngôn dặn, hơi suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời, "Thôi cũng được."
Quý Minh Châu không nghe ra điều gì kì lạ trong giọng điệu của cô, chỉ nghe thấy Liên Đường lí nhí nói, "Đáng ra hôm nay không nên nghe lời chú đến dạy dỗ mày, lần nào cũng bị vả ngược lại, hừ!"
"Tưởng chèn ép được tao chắc?" Quý Minh Châu nghe được lời oán trách của cô, chỉ cười khẽ, đưa ngón trỏ ra khua khua trong không khí, sau đó chọc vào cái má đang phồng lên của Liên Đường, "Còn phải tu mấy năm nữa mới được."
- -------------------
Liên Đường đi về phòng thử đồ, lát sau lại quay ra.
Bên ngoài dòng xe hối hả nhộn nhịp, nhìn qua khung cửa sổ lớn, Quý Minh Châu nằm dựa lên chiếc ghế, giống như một bức tranh vẽ mỹ nữ sống động.
Màn đêm mờ ảo khiến cho người đẹp trông càng mơ hồ.
Trong phòng đèn sáng, cảnh vật ngay lập tức hiện ra rõ ràng.
Kính pha lê trên mái nhà được phản chiếu bởi đèn chùm, ánh lên khuôn mặt của Quý Minh Châu.
Mềm mại xinh đẹp, với đôi môi hồng và hàm răng trắng.
Đôi mắt hoa đào nhướng lên, cuối đuôi mắt là màu phấn hồng nhàn nhạt, tô điểm thêm nhũ lấp lánh, vô cùng rung động lòng người.
Ánh mắt Liên Đường dừng ở xương quai xanh nhỏ nhắn trắng nõn, sững sờ vài giây.
Quý Minh Châu vừa thử một chiếc váy thắt eo dạng ống, màu trắng tinh khôi, mái tóc đen óng ả xõa dài đến lưng, mặc dù kiểu dáng đơn giản nhưng cũng khiến cô bị choáng váng vì cái vẻ đẹp chết người này.
Cô nàng này, lại vô tình đi câu dẫn người khác!
"Nếu tao là đàn ông, có tốn tiền mua mười người như mày tao cũng mua." Liên Đường đến gần, không đỏ mặt mà xoa chỗ này bóp chỗ kia.
Quý Minh Châu nhanh tay nhanh mắt chặn lại tay của cô, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Mày không thể đứng đắn hơn một chút được à."
Liên Đường ở bên tai cô haha, "Không thể."
Nói xong, ánh mắt cô vô tình rơi xuống cuốn tạp chí đang nằm trên tay Quý Minh Châu.
"Mày với Giang Tịch ở cùng nhau một khoảng thời gian thế mà không có gì xảy ra à?"
Quý Minh Châu đặt quyển tạp chí xuống, liếc mắt hỏi, "Mày nghĩ gì vậy?"
"Dù sao cũng là chồng chưa cưới, chả lẽ trái tim nhỏ bé của cưng không rung động ư." Liên Đường đưa đầu ngón tay chỉ vào trang tạp chí chưa lật của Quý Minh Châu, "Đây, nhìn xem."
Quý Minh Châu nhìn theo.
Trang tạp chí này tình cờ giới thiệu về việc mở rộng kinh doanh quy mô lớn gần đây của tập đoàn Giang thị, trong số đó có mục liên quan đến thời trang, ở giữa có một bức ảnh.
Xung quanh trung tâm bức ảnh như có các vì sao, người kia thân ảnh thanh khiết, hơi tỏa ra một tầng lạnh lẽo, bộ vest phẳng phiu nhìn rất nổi bật. Anh nghiêng mặt nhìn theo ống kính, để lộ ra một nửa khuôn mặt như ngọc, cằm hơi nâng lên, đường nét gương mặt cũng mịn màng.
Quý Minh Châu chỉ tùy ý lật xem, không ngờ lại tình cờ thấy trang này.
Chỉ là....
Tạp chí ở chỗ này cũng cập nhật nhanh thật, thông tin này cũng chỉ mới xuất hiện mấy ngày trước.
Chợt nghĩ đến Quý Thiếu Ngôn để Giang Tịch tới đón cô, Quý Minh Châu đóng quyển tạp chí lại, nói với Liên Đường, "Mày còn muốn thử quần áo nữa không? Nếu không thì đi thôi."
.............
Rời khỏi đại lộ lớn, bên ngoài trời đã tối đen như mực, mây mù xếp tầng bao trùm khắp phố phường nhộn nhịp.
Liền Đường cầm lấy tay Quý Minh Châu, đề nghị, "Sao không để người kia nhà mày đến đón đi, xe tao cũng cũ rồi, không chở được mày đâu."
Đèn đường trên phố mờ mịt, Quý Minh Châu không ngẩng đầu, khuôn mặt ánh lên quầng sáng màu vàng, hàng mi cong vυ't hiện ra, dưới mi mắt có một cái bóng nhỏ.
Cô không nói gì.
Liên Đường liếc nhìn, ngón tay Quý Minh Châu vuốt vuốt mấy đường trên màn hình điện thoại, không có ý muốn ngừng lại, Liên Đường đột nhiên tò mò, vội vàng ngó qua.
Trên màn hình là app chỉnh sửa video, hiện một đống các hình ảnh, văn bản rải rác.
Quý Minh Châu đang thử các hiệu ứng của video, không để ý đến người đang nói chuyện.
"Mày có nghe tao nói không." Liệt Đường nhìn cô cố dành một chút thời gian ít ỏi để làm những thứ này, giọng thúc giục.
"Ừ."
Quý Minh Châu hờ hững đáp.
"..."
Cảm nhận được Liên Đường đang im lặng, Quý Minh Châu cuối cùng cũng không nhìn màn hình điện thoại nữa.
"Tao có nghe mà, mày bảo mày đưa tao về, nếu tao không đi đến nơi về đến chốn thì mày không yên tâm."
Liên Đường vặn vẹo cô, "Còn nói là mày đang nghe! Ai thèm đưa mày về, tao bảo mày đi về cùng với Giang Tịch, đây là đang tạo cơ hội cho mày đó, không phải vì câu giờ, tao cũng không thèm đứng đây cùng mày đâu."
Quý Minh Châu nhanh nhẹn tắt điện thoại, nhìn sang, hai tay ôm vai cô, "Đừng, tao không muốn đi cùng anh ta một xíu nào hết."
Đứng đây muốn gãy cả chân chỉ để chờ xe khác, mà cuối cùng vẫn phải đi cùng Giang Tịch.
Cô có bị điên đâu!
Liên Đường thở dài nói, "Sau này cũng phải kết hôn rồi, mày mau mau bồi dưỡng tình cảm đi, mấy ngày trước tao đến chỗ của mày, chả thấy người đâu, tao cũng thấy cô đơn thay mày."
Quý Minh Châu gẩy gẩy mái tóc xoăn của mình, "Nghe mày nói thế sao tao còn thấy mày đang thiếu hơi người hơn cả tao."
Liên Đường vừa định cho cô gái này một bài học thì từ xa có một tia sáng chiếu tới, mắt hơi cay nheo lại.
Cây phượng Pháp đứng hai bên, cành xếp xen kẽ nhau.
Một chiếc ô tô chạy chầm chậm trên con đường nhựa, đi qua những bóng cây đổ trên mặt đất.
Không thấy được hãng xe, nhưng cô đã thấy biển số.
JJ8888.
(JJ viết tắt của Jiang Ji - Giang Tịch)
Mặc dù đơn giản, nhưng cũng đủ để thể hiện được thân phận của chủ xe.
"Đến rồi đến rồi, mau mau trở về tổ ấm, xây dựng thế giới riêng của hai người ~~"
Liệt Đường vui vẻ vươn tay ra, mỉm cười vẫy vẫy về hướng con đường kia.
Cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của bác trai, đến lúc phải chuồn thôi!
Quý Minh Châu cũng nhìn thấy biến số xe sáng bóng, vội vàng bước tới, ngăn cô lại, "Này!"
Lúc này Liên Đường cứ như con giun, làm thế nào cũng không túm được, ngọ nguậy liên tục.
Trong lúc hai người đang vờn qua vờn lại, đèn xe đã chiếu sáng tới con đường gần đó.
Chiếc Bently màu đen từ từ đến gần, rồi cuối cùng dừng lại bên cạnh họ.
Cửa sổ xe phía sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh như ngọc của Giang Tịch.
"Lên xe."
Hết chương 1.