Bệnh Tên Là Yêu

Chương 6: Cho tôi ôm em một lúc, chỉ một lúc thôi

Edit: Yangda

Anh cố đứng lên: "Thật ngại, tôi cảm thấy có chút không khỏe, xin phép về trước."

Rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng, bước chân hơi vô lực, giống như đang say xỉn.

Cố Thần cũng nhanh chóng đi theo anh.

Sau khi bọn họ rời đi, trong phòng bỗng yên tĩnh không một tiếng động.

Đạo diễn Trần mở miệng đầu tiên: "Lúc trước tôi có nghe nói chủ tịch Từ bị suyễn nhẹ, chắc không khí trong phòng không tốt lắm có lẽ anh ấy bị lên cơn suyễn."

Giải thích xong, chuyện này cũng coi như đi qua.

Tuy rằng có hơi lo lắng, nhưng Hà Dũ cũng không để trong lòng chuyện này.

Lấy điều kiện của Từ Thanh Nhượng, chắc không ít người quan tâm anh.

Hơn nữa, hai người bọn họ chỉ gặp nhau hai lần, đâu quá thân thuộc đâu.

Sau khi ăn cơm xong, ba người đi đến quán net, ngồi chơi tận 3 tiếng.

Cuối cùng, Hà Dũ phải chạy như điên để đuổi kịp chuyến xe cuối.

Dùng câu nói Chu Nhiên thường xuyên dùng chính là, lửa không cháy đến mông vĩnh viễn cũng không biết lo*.

* Giống câu Nước tới chân mới nhảy.

Chỗ tiểu khu cô sống rất xa, dường như gần vùng ngoại thành, nhưng không phải loại đất đắt đỏ, phong cảnh tuyệt đẹp, là vùng ngoại thành thích hợp để an dưỡng như của Từ Thanh Nhượng.

Từ chỗ này cô phải đi hai chuyến xe là có thể nhìn thấy đồng ruộng bao la, có cả gà, vịt, dê, bò.

Tiểu khu này rất ít người trẻ sinh sống, đêm đến mọi thứ rất yên tĩnh.

Chỉ có đèn đường lờ mờ chiếu xuống con đường không quá rộng.

Bên cạnh có cái siêu thị còn mở cửa, lúc trước 10 giờ thì sẽ đóng cửa, nhưng bây giờ đã 11 giờ, mà vẫn còn mở.

Hà Dũ duỗi chân tay, định đi qua đường.

Phía trước có một bóng người đi tới.

Bởi vì ánh sáng không nhiều, Hà Dũ không thấy rõ khuôn mặt anh ta.

"Xin hỏi, ở đây có chỗ dừng chân nào không?"

Giọng nói có chút quen thuộc.

Hà Dũ chỉ chỗ có đèn LED chiếu sáng bên cạnh: "Chỗ đó có một cái khách sạn."

Người đàn ông liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn cảm ơn, tôi tìm một vòng cũng không thấy ai, còn tưởng hôm nay sẽ phải ngủ ở đầu đường xó chợ nào rồi đấy."

Hà Dũ xua tay: "Không có gì."

Rồi đi được hai bước, cô dừng lại.

Kinh ngạc nhìn lên.

Người đàn ông trước mặt cười tươi như đang toả nắng này, không phải người bốn tiếng trước đứng cũng không vững Từ Thanh Nhượng sao?

Sao bây giờ lại nhiều năng lượng như vậy, còn......

Giống như thay đổi thành một người khác vậy.

"Anh có sao không?"

Anh nhếch miệng cười nói: "Tôi không sao, cảm ơn."

"Không phải, ý là tôi hỏi anh, sức khỏe anh có sao không, bởi vì hồi nãy tôi thấy anh có hơi không khỏe...... giống như trong người không thoải mái vậy."

Người đàn ông này hơi sửng sốt: "Hồi nãy cô mới gặp tôi?"

"Đúng vậy, ở nhà hàng Đồ An, chúng ta cùng ăn cơm ở đó, anh quên rồi à?"

Anh ta ngẫm nghĩ, vỗ đầu một cái, nhận ra: "Người cô gặp chắc không phải tôi."

Hà Dũ hỏi lại: "Không phải anh?"

"Người cô thấy chính là Từ Thanh Nhượng." anh ta nhếch mép nhìn cô, cười: "Xin tự giới thiệu, tôi tên Quý Uyên."

Anh ta nói hơi nhanh, Hà Dũ không nghe rõ: "Cái gì, kỹ viện*?"

*妓院 /jìyuàn/: kĩ viện.

*季渊 /jìyuān/: Quý Uyên.

Quý Uyên phá lên cười, nói chậm lại, lặp lại một lần nữa: "Quý——Uyên."

Lúc cười lên, lộ ra hàm răng trắng tinh đều như bắp.

Lúc trước chỉ thấy khuôn mặt không cảm xúc của Từ Thanh Nhượng, bây giờ đột nhiên lại thấy anh cười tỏa nắng như mặt trời như vậy, cô có chút không quen.

Hà Dũ nhìn sau lưng anh, khuôn mặt hơi biến sắc: "Nhưng mà anh......"

Quý Uyên ngắt lời cô: "Gọi một lần nào, Quý —— Uyên."

Dường như anh ta rất để ý đến việc cô gọi sai tên của mình.

Hà Dũ: "Không phải, tôi nói là anh ——"

"Gọi tên tôi trước đã."

Hà Dũ nghiêm túc nhìn anh ta: "Anh thật sự không sốt ruột chút nào sao?"

Anh ta chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Sao tôi phải sốt ruột?"

"...... Bánh xe của anh bị người ta lấy đi rồi."

Chờ đến khi Quý Uyên đuổi theo, thì người ta đã đi mất dạng.

Tuy là hai cái bánh xe, nhưng trông có vẻ rất xa xỉ.

Anh ta gục bả vai xuống đi trở về, thở dài: "Vốn dĩ đã thiếu anh ta ba trăm triệu*, hiện tại còn làm mất hơn mười lăm vạn* nữa."

*Tiền chiếc vạc đồng.

*15 vạn NDT~ 492 triệu VNĐ.

Hà Dũ giật mình: "Anh trai của anh có nhiều tiền như vậy, anh còn phải ra ngoài vay tiền à?"

Quý Uyên nhìn cô, khó hiểu hỏi: "Anh trai tôi?"

"Từ Thanh Nhượng đó, hai người không phải anh em song sinh sao?"

Nếu không làm sao có thể giống nhau y đúc như thế?

Anh ta gãi đầu, có hơi khó xử: "Thì...... cứ cho là như vậy đi."

Hà Dũ hơi khó hiểu: "Có điều sao anh lại ở đây?"

"Tôi cũng không biết, đột nhiên có một loại cảm giác rất mãnh liệt, đến khi tôi phản ứng lại thì đã thấy mình ở cái nơi chim không thèm ỉa này rồi."

...... Đến chim cũng không thèm ỉa thì có quá không?

Hà Dũ hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

"Khách sạn ở chỗ có đèn nhấp nháy đó, anh trực tiếp đi qua là được, tôi đi về trước."

Quý Uyên gật đầu: "Hôm nay cảm ơn cô."

"Không cần."

Thỉnh thoảng bên cạnh có xe chạy ngang, đèn xe chiếu vào khuôn mặt của Hà Dũ.

Quý Uyên hơi khựng lại: "Thật kì lạ."

"Kì lạ chỗ nào?"

Anh ta che ngực lại, bước tới gần cô: "Rõ ràng tôi không có cảm giác với cô."

"Nhưng mà lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô, tim tôi lại đập rất nhanh."

Giống như theo bản năng vậy.

Hà Dũ nghiêm túc: "Bởi vì khuôn mặt của tôi xinh đến mức dễ làm cho làm cho người ta rung động đó."

......

Dường như Quý Uyên đang cố gắng nhịn cười, nhưng không thành nên đành phải phụt cười.

Mặt Hà Dũ tối sầm: "Ngủ ngon."

Xoay lưng đi về phía tiểu khu, Quý Uyên ở sau lưng còn nói to: "Cảm ơn nhiều."

Cô không quay đầu, vẫy vẫy tay.

-

Bởi vì cuối tuần, nên cô ngủ một giấc đến chiều.

Đối với loại người có nghề không có thời gian làm việc nhất định như Hà Dũ, thì cô có thể thấy được mặt trời lên lúc sáu giờ sáng và lặn lúc sáu giờ tối.

Cô xuống siêu thị dưới lầu mua một lon Pepsi, xếp hàng chờ tính tiền.

Cửa hàng tiện lợi này bán giá rẻ, nên buôn bán cũng rất tốt.

Đứng trước cô là một người đàn ông rất cao, mặc quần áo tối màu, bên trong chắc hẳn là một áo len cao cổ màu đen.

Thường xuyên bị ánh mắt ngưỡng mộ của các chị em nhìn chằm chằm.

Hà Dũ ngáp một cái, thật buồn ngủ.

Đến phiên người đàn ông đó tính tiền, anh ta lấy trong bóp ra một cái thẻ đen.

Chủ siêu thị nhìn chằm chằm cái thẻ đen một lúc lâu, sau đó xoa xoa mắt, xác định mình không nhìn lầm, mới mở miệng nói: "Thật ngại quá, siêu thị của chúng tôi không có quẹt thẻ."

Người đàn ông lục lọi bóp tiền, bên trong bóp toàn là giấy tờ tùy thân, khó xử nói: "Anh ta* không mang tiền mặt, chỉ có thẻ thôi."

*Nói Từ Thanh Nhượng.

Nghe thấy giọng nói quen quen, Hà Dũ chần chờ kêu: "Quý Uyên?"

Người đàn ông xoay người, nhìn thấy cô, nhếch miệng cười nói: "Là cô à?"

Hà Dũ đưa đồ trong tay mình qua, nhìn ông chủ: "Trả chung đi."

Sau khi trả tiền xong, Quý Uyên đi theo cô nói sẽ trả tiền lại cho cô.

"Không có gì, hơn mười tệ* thôi mà, không cần trả."

*10NDT ~ 32 500VNĐ.

Cô đẩy cửa đi vào một quán net, Quý Uyên cũng đi vào theo.

Hà Dũ thấy anh ta đi theo, có hơi bất đắc dĩ: "Thật sự không cần anh trả đâu."

Quý Uyên gãi đầu: "Tôi...... vốn dĩ tôi muốn vào đây mà."

......

Ồ, thì ra là tiện đường.

Hà Dũ thấy thẻ căn cước đưa cho chủ quán, ngẫm nghĩ một lát, cô nhìn Quý Uyên hơi ngước cằm: "Thẻ căn cước của anh đâu, một tệ* của tôi cho anh thanh toán đó."

* 1NDT ~ 3 200VNĐ.

"Ôi, cảm ơn nha, tôi còn lo lắng chỗ này không cho quét thẻ thì không biết làm sao bây giờ."

Nói xong, anh ta rút thẻ căn cước trong túi ra đưa cho chủ quán.

Hà Dũ nhìn thoáng qua, người trên thẻ căn cước là Từ Thanh Nhượng.

Khuôn mặt trong ảnh thẻ không khác gì so với bình thường, nghiêm túc, điềm đạm, thản nhiên, không có cảm xúc gì khác.

...... Đến quán net còn phải dùng thân phận của anh trai nữa sao.

Quán này rất ít người, nhưng chỗ ngồi thì rất nhiều, Hà Dũ chọn bừa một máy ngồi vào.

Quý Uyên lôi kéo muốn làm quen, hỏi cô: "Cô chơi trò gì vậy?"

Cô đeo tai nghe lên: "Ăn gà."

"Cùng chơi được không, tôi cũng chơi."

"Được."

Sau khi thêm bạn tốt, Hà Dũ mời anh ta vào trận.

Trong quán có người hút thuốc, còn ngồi kế bên Quý Uyên, khói thuốc bay lượn lờ trước mặt anh.

Trong lúc chờ để vào trận, sắc mặt Quý Uyên tái nhợt, dường như hô hấp có chút khó khăn.

Cô mới nhớ tới ngày hôm qua đạo diễn Trần có nói Từ Thanh Nhượng có bệnh suyễn, nhìn tình trạng của Quý Uyên bây giờ, hình như cũng bị bệnh.

Cô tháo tay nghe xuống đẩy ghế đứng lên, gõ nhẹ lên bàn của người ngồi máy bên đó: "Phiền anh có thể dập thuốc hoặc là đi đến khu hút thuốc được không, sức khỏe của bạn tôi không tốt lắm, không ngửi được mùi khói thuốc."

Người đàn ông kia nhìn cô một cái, khịt mũi, lờ đi.

Còn cố ý nhả thêm khói về phía Quý Uyên.

Quý Uyên không thể nhịn được nữa, kéo ghế đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Ho khan kịch liệt, bả vai cũng rung rẩy theo.

Hà Dũ lập tức giận điếng người, giật tai nghe của tên đó ra: "Bà đây kêu mày dập thuốc ngay, mày có nghe không?"

Tên đó sững sờ, chuẩn bị cãi lại.

Hà Dũ một chút cũng không sợ, xắn tay áo lên: "Muốn đánh nhau với bà à, được lên đi."

Tên đó nuốt nước miếng, đứng dậy tắt máy tính, đổi vị trí.

Lúc Quý Uyên trở về, Hà Dũ vẫn chưa kéo tay áo xuống, nhìn thấy hình xăm trên cánh tay cô, Quý Uyên hơi sửng sốt: "Cô còn có hình xăm nữa à? "

Trời hơi lạnh, cô mặc áo khoác vào: "Tôi mà dám có hình xăm chắc ba tôi sẽ trực tiếp cắt luôn tay của tôi quá, đây là hình dán."

Lần trước Chu Nhiên mua hàng giảm giá trên Taobao, 9,92 tệ*.

*Taobao: trang mua sắm trực tuyến.

*9,92 NDT~ 32 000VNĐ.

Bởi vì chơi nói thật hay mạo hiểm thua, nên Hà Dũ bị mạnh mẽ yêu cầu dán thứ đồ chơi này trong vòng một tuần.

Bên trái là rồng xanh, bên phải là hổ trắng*.

*Trong phong thủy người ta quan niệm:

Tả thanh long __Rồng xanh ở bên trái

Hữu bạch hổ __ Hổ trắng ở bên phải

Tiền chu tước __ Con chim trĩ màu đỏ ở phía trước

Hậu huyền vũ __ Sao huyền vũ ở phía sau

Bây giờ còn là mùa đông, mặc ít áo.

Quý Uyên lần đầu tiên biết loại đồ chơi hình xăm dán này, lập tức cảm thấy mới lạ: "Có thể cho tôi dán một cái không?"

"Được, đúng lúc tôi có mang theo một cái."

Cô lục ngăn ngoài của túi, lấy ra một tờ giấy, vẫy vẫy: "Nhích lại đây một chút."

Quý Uyên nghe lời kéo ghế lại gần.

Hà Dũ nhìn mãi cũng không tìm được chỗ dán thích hợp, cô hỏi: "Dán ở đâu?"

Quý Uyên vươn tay: "Ở đây đi."

Cô để hình xăm lên mu bàn tay của anh ta, đổ lên một ít nước, ấn nhẹ một lát.

Rồi xé lớp màng ở trên.

Một con Hello Kitty đáng yêu xuất hiện trên mu bàn tay của anh ta.

Là một màu hồng nhạt.

"Loại đồ chơi này không thể rửa sạch, chỉ có thể chờ nó tự phai màu."

......

Quý Uyên gật đầu, dường như rất thích, hớn hở cười nhìn hình một lúc lâu.

Sau khi trò chơi bắt đầu, mới chuyển tầm mắt lên màn hình.

Anh ta nói có hơi nhiều, trong lúc chơi luôn lẩm bẩm không ngừng trong miệng.

Lại còn nói những lời vô nghĩa chẳng liên quan gì tới trò chơi.

Thỉnh thoảng nhìn chăm chú bên cạnh.

Hà Dũ thật sự nhịn không nổi.

"Anh có thể nhỏ tiếng một chút không?"

......

"Nhỏ tiếng một chút."

......

"Thật sự ồn ào."

......

" Ồ T^T"

Sau khi đánh xong, Quý Uyên nhìn tám chữ Winner Winner, Chicken Dinner thật to trên màn hình máy tính, có chút hưng phấn.

"Đây là lần đầu tiên tôi được ăn gà, chơi thêm một ván nữa."

Hà Dũ xua tay: "Không chơi không chơi nữa."

"Thêm một nữa thôi."

"Tôi đảm bảo sẽ không nói nữa."

Hà Dũ do dự: "Anh thật sự đảm bảo sẽ không nói nữa sao?"

Hà Dũ cảm thấy anh với anh trai của anh thật sự là hai người hoàn toàn đối lập nhau.

Một người đã nói nhiều còn nói dai, còn một người thì xem im lặng là vàng.

Quý Uyên gật đầu: "Tôi hứa."

Lúc này Hà Dũ mới miễn cưỡng đồng ý: "Có điều tôi hơi đói, đi ăn cơm trước rồi chiều chơi tiếp."

Cô tắt hai máy tính, đi ra ngoài ăn cơm.

Ở nơi nhỏ như vậy, cũng không có nhiều quán ăn lắm, chỉ có một quán ăn nhỏ.

Sau khi gọi món xong, sắc mặt Quý Uyên thay đổi không tốt lắm, hình như không khỏe trong người.

Trên đường đến đây Hà Dũ đã để ý đến anh ta, anh ta vẫn luôn kiếm cái gì đó trên người.

Sắc mặt hơi tái nhợt.

Nhớ tới sức khỏe anh trai anh không tốt, có lẽ sức khỏe của anh cũng vậy.

Hà Dũ hỏi anh ta: "Anh tìm cái gì vậy?"

Mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán, giọng nói khều khào: "Thuốc."

Hà Dũ nhíu mày: "Thuốc gì, tôi đi mua cho anh."

Anh ta lắc đầu, khóe miệng hơi mím lại: "Tôi không sao."

Đến khi chờ món, anh ta nói với Hà Dũ một tiếng, rồi đi vào nhà vệ sinh.

Chờ đến khi đồ ăn đã lạnh, Quý Uyên vẫn chưa đi ra, Hà Dũ nhíu mày, anh sẽ không ngất trong nhà vệ sinh chứ.

Cô hỏi bà chủ nhà vệ sinh ở đâu rồi đi tìm anh.

Nhà vệ sinh công cộng ở đây không nhiều như trong nội thành.

Có hơi ít.

Hà Dũ gõ cửa bên ngoài: "Quý Uyên, anh có ở trong không?"

Không ai trả lời.

Cô tiếp tục gõ: "Quý Uyên"

Bên trong truyền tới tiếng như ai đó bị té ngã.

Hà Dũ giật thót tim, đẩy cửa đi vào.

Chắc anh ở đâu đó trong đây, nhưng nhà vệ sinh to như vậy, tiếng thở dốc nặng nề truyền tới bên tai cô.

Cô mơ màng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Cô xấu hổ ho nhẹ một tiếng, đứng ở đó, tay vịn then cửa, lui cũng không xong, mà vào cũng không được.

Có cái gì bị ném trên mặt đất, tiếng thở dốc của anh càng rõ ràng.

Tựa như đang cố nén cái gì đó.

Một lúc lâu, cô nhìn thấy cánh cửa ở cuối phòng mở ra, Từ Thanh Nhượng ôm ngực bước ra, sắc mặt ửng hồng, tóc ướt nhẹp, tiếng hô hấp vội vàng, thậm chí trong mắt còn có tơ máu.

Anh rũ mắt nhìn cô, mày cau chặt, tiếng thở dốc càng nặng nề.

Hà Dũ buông ra tay: "Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì, nên......"

Cô còn chưa dứt lời, Từ Thanh Nhượng đã ôm ngực ngã xuống.

Hà Dũ vội đi qua dìu anh: "Anh không có sao chứ?"

Màu da của Từ Thanh Nhượng thật sự rất trắng, lúc này trông có chút tiều tụy, nhợt nhạt.

Anh nhìn Hà Dũ, tơ máu phủ đầy hai mắt không còn phong thái như lúc trước, giọng nói yếu ớt: "Có."

Anh ôm Hà Dũ, vùi đầu vào cổ cô, giọng nói rất thấp.

Run nhè nhẹ, gần như cầu xin.

Cuốn theo tiếng gió, nhẹ nhàng nói vào lỗ tai cô.

"Cho tôi ôm em một lúc."

"Chỉ một lúc thôi."

Giọng anh nhỏ dần.

"Được không?"