Bệnh Tên Là Yêu

Chương 2: Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu anh chỉ có hình bóng của cô

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yangda

CHỈ CẦN NHẮM MẮT LẠI, TRONG ĐẦU ANH CHỈ CÓ HÌNH BÓNG CỦA CÔ

__________________________

Tiếng nói chuyện của Cố Thần làm cô dời mắt khỏi bàn tay của Từ Thanh Nhượng.

"Giáo sư với bác gái khỏe không?"

Hà Dũ gật đầu: "Cũng khỏe."

Ba của cô bệnh đơn giản chỉ cần cô không chọc ông ấy, thì sẽ không có chuyện gì.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, Cố Thần cũng sẽ hỏi cô mấy vấn đề, để không làm bầu không khí không quá an tĩnh.

Toàn bộ cuộc nói chuyện Từ Thanh Nhượng không hề động đũa.

Dường như Cố Thần cũng không có ăn uống gì.

Cho nên người duy nhất cảm thấy đói ở đây chỉ có Hà Dũ.

Cô ngủ một giấc đến giữa trưa, đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì, trong bụng trống rỗng.

Hà Dũ ăn không nhiều, cô mới ăn được một ít thì đã no, cô buông đũa.

Cố Thần nhìn thời gian: "Bây giờ còn sớm, cô có muốn đi dạo không?"

Hà Dũ không có ý kiến gì.

Dù sao cô cũng nhìn ra Cố Thần không có ý muốn nảy sinh chuyện tình cảm nam nữ với cô.

Trở về quá sớm sẽ không biết báo cáo kết quả công tác thế nào.

"Được."

Cô thoải mái đồng ý.

Người kế bên dừng động tác cầm đũa lại.

Cố Thần quay sang nhìn Từ Thanh Nhượng, rồi lại nhìn sang Hà Dũ.

Đúng là cô rất xinh đẹp, nhưng ngoại trừ xinh đẹp, cũng không có điểm nào quá ưu tú.

Trong vòng tròn của bọn họ, thứ không thiếu nhất chính là người đẹp.

Hà Dũ dẫn bọn anh đi đến viện bảo tàng Bắc Kinh.

Đây là chỗ cô quen thuộc nhất.

"Nếu các anh tự đến đây, chắc chắn phải xếp hàng rất dài."

Trong khoảng thời gian này, viện bảo tàng có rất nhiều người.

Cô là nhà khảo cổ chuyên nghiệp, thích đồ vật nào thì phải tìm ra được lịch sử của đồ vật đó.

Dù phải phơi nắng đào đất cả tháng trời cô cũng không than vãn một câu, bởi vì đó là sở thích, là tình yêu của cô.

Người trẻ tuổi, vốn nên có một ít nhiệt huyết và gan dạ.

Cô thành thạo giới thiệu cho bọn anh lai lịch và tuổi tác của mỗi vật phẩm.

Cố Thần rất có hứng thú nhìn cô.

Quả nhiên, khi người ta đối diện với thứ mà mình thích, thì sẽ tỏa sáng.

Bọn họ đi tới đi lui, thì đi đến đài triển lãm có nhiều người vây xem nhất.

Là một cái vạc đồng rất lớn, bởi vì lúc trước có quảng bá hôm nay sẽ trưng bày cho nên có rất nhiều người tới xem.

"Cái này chắc các anh đã nghe nói qua, đây là vạc đồng thời Chiến quốc."

Cố Thần nhìn thoáng qua Từ Thanh Nhượng đang im lặng đứng bên cạnh, đâu chỉ nghe qua, người quyên cái vạc đồng này là người đứng bên cạnh anh mà.

Không, nói đúng hơn là người trong thân thể của người đứng cạnh anh quyên góp.

Đang nói chuyện, điện thoại Hà Dũ bỗng reo lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn xem, là Chu Nhiên gọi tới.

Cô nói xin lỗi với Cố Thần một tiếng rồi cầm điện thoại đi sang một bên nhấc máy.

"Cậu đến đây nhanh lên, tớ đang ở Bell chờ cậu."

Gần đây Chu Nhiên thành công đi ăn cái máng khác*, được một công ty lớn tuyển chọn.

*跳槽 (nhảy việc): động vật rời khỏi máng nơi chúng sẽ ăn ở các máng khác, khi mọi người rời bỏ công việc ban đầu, họ tìm kiếm một cơ hội khác.

Mấy ngày hôm trước hào hứng nói muốn mời khách.

Hà Dũ nhìn thoáng qua hai người phía trước, vóc dáng cao ráo, chân dài còn rất đẹp trai vốn dĩ đã thu hút sự chú ý của người khác, huống chi có tận hai người như vậy ở chung một chỗ.

Ánh mắt của cô dừng trên người Từ Thanh Nhượng.

Không biết vì sao, cô lại cảm thấy trên người người đàn ông này tỏa ra hơi thở rất nguy hiểm nhưng làm cho người ta có cảm giác bình đạm thản nhiên còn có lạnh nhạt.

Dáng người cao ngạo đứng nhìn mọi người đi qua lại.

Dường như nhận ra được ánh mắt của cô, người đó nhìn qua đây.

Bốn mắt nhìn nhau, Hà Dũ cười cười, cũng không có chột dạ khi bị phát hiện nhìn lén người khác.

Loại tình huống này, càng bình tĩnh thì sẽ càng không bị xấu hổ.

Cô đi qua, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi, nói: "Thật ngại quá, chút nữa tôi còn có việc không thể tiếp tục ở lại, nếu không các anh có thể tự đi xem, bên trong còn có......"

"Không có gì." Cố Thần ngắt lời cô, tỏ vẻ đã hiểu, "Cô Hà có việc gì vội thì cứ đi trước."

Hà Dũ nói xin lỗi một lần nữa mới rời đi.

Ánh mắt Từ Thanh Nhượng nhàn nhạt nhìn theo, từ đầu đến cuối không nói một câu nào.

Cố Thần nhìn anh: "Người đã đi rồi."

Từ Thanh Nhượng dời mắt, vẫn như cũ không mở miệng.

Cố Thần thở dài.

Anh đã sớm cảm thấy hôm nay Từ Thanh Nhượng rất kì lạ.

Lúc trước cũng không quá thân thiết với bất cứ ai, Từ Thanh Nhượng này đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú.

Ở trong mắt cậu ấy, dường như không có gì có ý nghĩa.

Những việc cậu ấy làm, đều không phải là những gì cậu ấy muốn làm*.

*Ý nói nhân cách thứ 2 của Từ Thanh Nhượng.

Nhưng có lẽ việc đó giúp cậu ấy cảm thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa.

Nhưng lúc Từ Thanh Nhượng nghe Cố Thần nói thầy Hà muốn mình xem mắt con gái thầy ấy.

Anh lại bỗng nhiên hỏi địa điểm.

Yên lặng một hồi, Từ Thanh Nhượng ho khan vài tiếng.

"Có phải 8 giờ cậu còn phải đi xã giao không?" Cố Thần không yên tâm, "Tôi giúp cậu từ chối."

"Không cần."

Giọng điệu lạnh nhạt.

Anh ném khăn mùi soa vào thùng rác, cài lại nút áo màu bạc trên tay áo.

Sắc mặt càng thêm nhạt nhẽo.

-

Bell là tên của một câu lạc bộ đêm, có ba tầng, lầu một là quán bar bình thường, lầu hai là phòng riêng, cung cấp một số dịch vụ đặc biệt.

Thông thường những giám đốc điều hành cấp cao của các công ti lớn sẽ bàn bạc kinh doanh ở đây.

Lầu ba trang hoàng giống với quán bar, có cả trai lẫn gái, xa hoa truỵ lạc, đôi lúc xảy ra sự cố do vô tình nổ súng khi đang lau súng.

Lần này Chu Nhiên được vào công ty lớn, người luôn keo kiệt như anh ta khó có một lần hào phóng, mua tận 4 chai rượu.

Việc này bình thường nghĩ thôi cũng không dám.

Bạch Du Du quơ chén rượu trêu chọc: "Sao thế, tìm được một bà để bám váy* à?"

*钢丝球 (cước thép chùi nồi): ngôn ngữ mạng, xuất hiện trên Weibo vào năm 2018, chỉ mối quan hệ dựa vào tiền bạc và tìиɧ ɖu͙©, giữa người phụ nữ giàu có (phú bà) và một hoặc một số người đàn ông. (Nguồn tổng hợp: Baidu)

Vẻ mặt Chu Nhiên vẫn đắc ý: "Các cậu biết lần này tớ được vào công ti nào không?"

Hà Dũ phối hợp hỏi lại: "Công ti nào?"

"JI!"

Chẳng trách Chu Nhiên vui như vậy, JI là một công ty lớn, nghe nói vị chủ tịch đứng sau công ti chính là người đàn ông mua cái vạc đồng 300 triệu đó.

Gia tài khủng đến đáng sợ.

Bạch Du Du nhân cơ hội kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Vào JI thì đâu thể chỉ mở mấy cái chai như thế được."

Cô vung tay: "Mở một chai Louis XIII*."

*Rượu Remy Martin Louis XIII Cognac 700ml: 58,5 triệu VNĐ (từ 40 đến 100 năm)

Chai Louis XIII đắt nhất khoảng 1,2 tỷ VNĐ.

Chu Nhiên trợn mắt há hốc mồm: "Chị ơi, chị bán em để gán nợ luôn đi."

Bạch Du Du chu môi: "Sợ cái gì, còn nhiều người chờ cậu đến lái máy bay mà, huống chi cậu đẹp trai như vậy, rất vừa mắt những người đó."

Tửu lượng của Hà Dũ tạm được, nhưng rượu bọn họ gọi toàn là rượu mạnh, mới uống được vào chén, cô liền cảm thấy hơi say.

Bạch Du Du hỏi cô: "Nghe nói hôm nay chú Hà kêu cậu đi xem mắt."

Hà Dũ thở dài: "Hiện tại ba của tớ chính là hàng dễ vỡ, tớ vốn dĩ không dám phản đối bất cứ quyết định gì của ông ấy."

Bạch Du Du vỗ vai cô, tỏ vẻ đồng tình.

Cô nàng liên tục nhìn ra sau lưng Hà Dũ, đầu lưỡi khẽ liếʍ khóe môi.

"Tớ vừa tia được một người đàn ông chất lượng."

Hà Dũ tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Người đàn ông từ trên lầu đi xuống, ánh sáng mông lung, chỉ nhìn được mập mờ.

Sườn mặt có chút quen thuộc.

Men rượu bắt đầu ngấm dần, hình ảnh trước mắt cô đã mơ hồ, mắt nhắm mắt mở nhìn lên.

Cô đang mơ màng bỗng nhiên đứng hình, vô tình chạm vào đôi mắt thâm thúy đen láy kia.

Giống như một cái hồ sâu, làm cho người ta vô ý trượt chân ngã vào, một loại ảo giác không thể thoát ra được.

Nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô, ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống, đi về phía cô.

Có chút quen thuộc.

Giống như đã gặp ở nơi nào đó.

Hà Dũ cắn môi nhìn anh làm một cái wink*.

*Nháy mắt

Bạch Du Du xấu hổ che mắt, người này cứ uống say là như vậy.

Cô sở hữu đôi mắt hạnh nhân, khi cười lên khóe mắt sẽ cong lên giống như hình trăng non.

Đôi môi có chút ướŧ áŧ, khóe miệng dính một ít đậu phộng.

Má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Hầu kết anh lăn nhẹ, lòng bàn tay Từ Thanh Nhượng nắm chặt chuỗi Phật châu.

Giống như đang cố gắng kiềm chế.

Ngọn đèn mông lung che dấu ánh mắt mê luyến của anh.

Cuối cùng, anh đem một chiếc khăn mùi soa sạch sẽ đặt vào tay cô

Rồi mới rời đi.

......

Hà Dũ nhìn theo bóng dáng của anh, sau một lúc lâu không kịp phản ứng.

Người này từ đâu đến đâu rồi bỏ đi cũng không nói một câu nào.

Thật kì lạ.

Từ Thanh Nhượng vừa lên xe lập tức ho không ngừng, tài xế mở thùng chứa đổ ra, luống cuống tay chân lấy ra một chai thuốc, đổ ra hai viên vào nắp, đưa cho anh.

Từ Thanh Nhượng nhận lấy cũng không uống nước, trực tiếp nuốt vào.

Thuốc đã uống nhiều, cũng cảm thấy quen.

Anh che ngực, mở miệng liên tục hít thở, mu bàn tay hơi cong, hiện ra gân xanh.

Vẻ mặt tài xế lo lắng: "Có cần tôi gọi bác sĩ Lý đến không?"

Anh lắc đầu: "Không cần."

Ngừng một chút, anh thắt dây an toàn lại, nói: "Đi thôi."

Một lát anh, anh cảm thấy phiền muộn không thôi, mở cửa sổ xe, gió lạnh thổi vào.

Anh tháo cà vạt, rồi cởϊ áσ khoác, vẫn không có dấu hiệu giảm bớt.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu anh chỉ có hình ảnh của cô.

Anh giơ tay che mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, trong cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ.

Làm sao có người, uống say cũng có thể đẹp như vậy.

*Rượu Remy Martin Louis XIII Cognac