Nói Yêu Anh Đúng Lúc

Chương 1-2

Edit: Ai

Tô Thanh Ngọc thay bộ đồ nhân viên, cầm bánh kem đã được đóng gói sẵn cẩn thận mang về.

Bây giờ là 2 giờ chiều, trời vẫn còn sớm, nhưng cô sắp muộn rồi... Cô ngẩng đầu nhìn trời, mây đen bao quanh dày đặc, bất cứ lúc nào mưa cũng có thể ập xuống.

Mùa hè ở Giang Thành không mưa nhiều, vì thế Tô Thanh Ngọc cũng không mang dù theo bên người, nhưng vì đến kịp giờ công việc tiếp theo, cô không còn cách nào khác chỉ có thể vội vàng hòa vào đám người đi tiếp.

Bởi vì trời sắp mưa, mọi người ai cũng đều đi lại nhanh chóng, những đám mây đen mang theo sấm chớp cuồn cuộn quét qua.Trước khi Tô Thanh Ngọc đến được lối vào của tàu điện ngầm thì một cơn mưa lớn trút xuống.

Cô cau mày, cẩn thận cởϊ áσ khoác bảo vệ chiếc bánh gato trong tay tăng nhanh bước chân chạy về phía tàu điện ngầm, căn bản không có thời gian lo cho bản thân.

Cuối cùng cũng vào bên trong tàu, cô nhìn bánh gato, thật may, không bị dính quá nhiều nước, bên trong có lẽ không bị ảnh hưởng.

Tô Thanh Ngọc thở phào một hơi nhẹ nhõm, từ trong balo vừa lấy khăn giấy lau đi nước mưa dính trên mặt, vừa đi xuống cầu thang.

Công việc bán thời gian thứ hai của cô là dạy tiếng Anh cho một cô bé cấp ba từ 3 giờ chiều đến 6 giờ tối. Khi tàu điện ngầm đến, cô bước ra ngoài thì điện thoại reo.

Cô vô cùng mong chờ mà lấy điện thoại ra, không phải người cô nghĩ tới, là anh trai của cô bé cô dạy thêm.

Lại nói tiếp, tình cảnh của anh em họ không giống với người khác lắm. Hai anh em sống trong một ngôi nhà rất sang trọng nhưng chưa từng thấy ba mẹ hai người xuất hiện. Dường như trong căn nhà ấy chỉ có hai người.

Tô Thanh Ngọc nhanh chóng bắt máy, lễ phép nói "Anh Hạ, tôi vừa ra khỏi ga tàu, tôi sắp đến rồi. Mong anh đợi một lát. Xin lỗi anh vì đã đến trễ".

Một giọng nam rất dịu dàng phát ra từ phía bên kia của điện thoại: "Không sao đâu, tôi đợi cô ở lối ra tàu điện ngầm, chiếc xe màu đen."

Nói xong, anh cúp điện thoại. Anh không muốn cô từ chối. Tô Thanh Ngọc thậm chí không nghĩ đến việc từ chối. Nếu chỉ có mình cô thì sao cũng được nhưng hôm nay cô còn mang theo chiếc bánh mà người đó thích ăn nhất nữa, vì thế cô chắc chắn sẽ không từ chối.

Xe của Hạ Mộc Trạch rất dễ thấy vì nó vô cùng sang trọng. Nó như hạc giữa bầy gà trong đám đông xe taxi.

Tô Thanh Ngọc nhìn đường, cô muốn chạy nhanh qua mưa để ra chỗ xe, nhưng còn chưa đi được mấy bước, một chiếc ô màu đen đã xuất hiện trước mặt cô.

Cô ngạc nhiên nhìn qua, thấy Hạ Mộc Trạch mặc một vest đen, đang cầm ô dịu dàng nhìn cô.

"Cùng đi thôi."

Anh vừa nói vừa nhấc chân đi về bãi đậu xe. Để không bị chậm lại, Tô Thanh Ngọc nhanh chóng đi theo anh, lên xe.

Mỗi lần cô gặp Hạ Mộc Trạch, sẽ luôn có rất nhiều ánh mắt hướng lại đây, đơn giản, vì khuôn mặt đẹp trai và giá trị con người anh ta.

Hạ Mộc Trạch chính là anh trai của Hạ Nghiên mà Hạ Nghiên chính là cô bé mà Tô Thanh Ngọc dạy tiếng anh.

Hôm nay là cuối tuần, Hạ Nghiên không đi học, cô sẽ dạy tiếng anh từ 3 giờ đến 6 giờ, công việc này môi trường tốt, đãi ngộ cũng vô cùng tốt, chính vì thế mà cô vẫn luôn rất trân trọng nó.

Tuy nhiên, đôi khi Hạ Mộc Trạch đối với cô quá tốt, điều này làm cô cảm thấy bất an, vô thức muốn từ chối và đã nhiều lần nghiêm túc nói cho hắn biết "Tôi đã có bạn trại", nhưng mỗi lần nói xong, Hạ Mộc Trạch đều sẽ cười nhẹ một tiếng biểu thị cô nghĩ quá nhiều, anh đối xử tốt với cô, vì biết ơn cô đã tận tâm với em gái mình mà thôi.

Tô Thanh Ngọc cũng cảm thấy là cô suy nghĩ nhiều, với điều kiện của Hạ Mộc Trạch, làm sao lại coi trọng một người như cô được? Cô muốn diện mạo không có diện mạo, muốn gia cảnh cũng không có gia cảnh. Ném cô trong một đám người chính là không có sự nổi bật nào. Điểm tốt duy nhất chính là bằng cấp mà đó cũng chỉ là vì muốn gần người kia một chút mà thôi.

Có xe thật tốt.

Không bị dính mưa, cũng không cần mệt mỏi, Hạ Mộc Trạch lấy khăn cho tô thanh ngọc lau nước mưa trên người, cô hướng hắn cảm ơn, rồi chậm rãi chỉnh trang lại hình tượng của mình.

Hạ Mộc Trạch sống ở khu nhà giàu, trung tâm thành phố.Ở đây đều là những biệt thự cao cấp với phong cách châu Âu, cây xanh cũng được chăm sóc kĩ càng.

Trong thời tiết giông bão này những bông hoa mong manh đã được người ta che chắn. Hạ Mộc Trạch nói những bông hoa đó là giống hoa đặc thù, được vận chuyển bằng đường hàng không từ Pháp, rất khó nuôi trồng cần những sư phụ có kĩ thuật cao chăm sóc, mỗi tháng còn cần đóng chi phí riêng cho nó.

Chiếc xe từ từ dừng lại bên ngoài một biệt thự. Hạ Mộc Trạch ấn công tắc trong tay, cửa gara từ từ mở ra. Anh lái xe vào, họ có thể đi thẳng từ cửa khác của gara vào biệt thự.

Tóc và quần áo của Tô Thanh Ngọc vẫn còn hơi ướt, nhưng ít nhất trên mặt vẫn còn nhìn được, không bị xấu như quỷ.

Cô có chút đau đầu, ho nhẹ một tiếng, xuống xe, cô và Hạ Mộc Trạch một trước một sau tiến vào biệt thự.

Hạ Nghiên đã đợi cô từ lâu, nhìn thấy cô bước vào liền lặng lẽ bước tới, cầm máy sấy tóc và khăn trên tay.

Tô Thanh Ngọc cảm kích tiếp lấy, cười nói: "Cám ơn Nghiên Nghiên."

Hạ Nghiên là một cô bé khá ít nói, trừ những lúc học phát âm từ đơn tiếng anh còn lại thường chỉ ngồi ngốc một chỗ, về cơ bản cô bé rất ít khi có giao tiếp bằng lời gì với cô, tối đa cũng chỉ là gật đầu lắc đầu.

Cô bé có vấn đề về tâm lý, mặc dù Hạ Mộc Trạch không nói rõ ràng, nhưng Tô Thanh Ngọc đã nhìn thấy một loại thuốc trị trầm cảm trong phòng của Hạ Nghiên.

Đối với lời cảm ơn của Tô Thanh Ngọc, Hạ Nghiên không nói gì, mà chỉ lắc đầu thể hiện không cần khách khí, rồi xoay người lên lầu.

Tô Thanh Ngọc nghĩ quần áo ướt như vậy cũng không tốt cho nên liền tìm ổ điện ở tầng một, cắm máy sấy muốn sấy khô bộ đồ.

Hạ Mộc Trạch đỗ xe xong, liền nhìn thấy Tô Thanh Ngọc đang đứng bên cửa sổ sấy tóc, mái tóc cô đen tuyền mềm mại, tóc thuận theo gió nhẹ bay lên, hình ảnh ấy rất đẹp.

Tô Thanh Ngọc chú ý thấy ánh mắt của anh thì nhìn qua, hạ mộc trạch khẽ mỉm cười, Cô tắt máy sấy tóc vừa muốn cười lại, nhưng đôi mắt của Hạ Mộc Trạch đột nhiên hướng lên cầu thang tầng hai.

Tô thanh ngọc thuận theo nhìn lại, thấy Hạ Nghiên cầm theo một bộ quần áo chậm rãi đi xuống thang lầu, đi tới trước mặt Tô Thanh Ngọc, đưa nó cho cô một cách vô cảm.

Tô Thanh Ngọc có chút ngạc nhiên, cô chỉ biết là Hạ Nghiên không chán ghét cô, bởi vì trước cô cũng đã có rất nhiều giáo viên, ai cũng không làm cô bé hài lòng, mỗi lần không phải giáo viên bị làm khóc, thì là cô bé bị làm khóc, thẳng đến khi cô đến làm thì mới chấm dứt.

Ấn tượng của cô về Hạ Nghiên chỉ dừng ở mức quen biết, chưa bao giờ có hi vọng xa vời có thể có được sự thừa nhận của đối phương, bây giờ cô ấy chủ động mang quần áo cho cô, thật khiến cô có cảm giác được sủng ái mà sợ.

Tô Thanh Ngọc nhìn về phía Hạ Mộc Trạch, thấy hắn gật đầu, ý muốn cô tiếp nhận ý tốt của Hạ Nghiên.

Bởi vì biết bệnh tình của Hạ Hghiên, Tô Thanh Ngọc cũng lo lắng cự tuyệt sẽ làm tổn thương trái tim của cô bé, cho nên cô nhận bộ quần áo, nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp: "Cám ơn, đây là quần áo của Nghiên Nghiên phải không? Thật hâm mộ, còn trẻ mà đã cao như thế rồi, chị đã tốt nghiệp đại học mà cũng chỉ cao như Nghiên Nghiên thôi."

Khóe miệng Hạ Nghiên khẽ nhếch, mặc dù rất nhỏ, nhưng Hạ Mộc Trạch vẫn rất cao hứng khi thấy nó.

Tô Thanh Ngọc đi thay quần áo, anh cùng em gái an tĩnh ngắm mưa, cả hai người đều không nói gì, cả căn biệt thự lớn trông trống rỗng và ảm đạm hẳn.

Tới khi Tô Thanh Ngọc đi ra, cảm giác này mới giảm bớt đi nhiều.

Quần áo của Hạ Nghiên rất đẹp, phía trên vẫn còn nhãn mác, chúng chưa được mặc qua, Quần áo của cô bé đều là tự tay Hạ Mộc Trạch chọn. Thẩm mỹ của anh ấy rất tốt, quần áo đều là những thương hiệu lớn. Tô Thanh ngọc dự định trở về đem quần áo thay ra giặt sạch sẽ rồi đem trả lại.

Dạy trong 3 giờ, thời gian không dài cũng không ngắn, Hạ nghiên rất thông minh và chăm chỉ, Tô Thanh Ngọc dạy cô bé phải nói là rất nhàn hạ.

Cô muốn về nhà nhưng mưa không ngừng, Hạ Mộc Trạch cũng không hỏi ý cô, trực tiếp lấy xe, đợi ở ngoài., Tô Thanh Ngọc bị Hạ Nghiên kéo đi tới, cô không còn cách nào khác ngoài chấp nhận lòng tốt của họ.

Xe chạy rất êm, Hạ Mộc Trạch rất chăm chú lái xe. Anh ấy không đặt nhạc hay radio trong xe, xe cách âm nên Tô Thanh Ngọc chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rất nhỏ ở bên ngoài.

Cô sống gần ngoại ô thành phố Giang Thành,vì chỗ ở gần Giang Thành ngoại ô thành phố, tiền thuê nhà tương đối rẻ, nhiều tiện nghi, nhưng giao thông lại không thuận tiện lắm, mỗi ngày cô đều phải dậy rất sớm để có thể đến kịp chỗ làm việc.

Nếu có xe thì tốt rồi, ngay lúc Hạ Mộc trạch dừng xe ở trước tòa nhà cô sống, Tô Thanh Ngọc cảm khái mà nghĩ.

" Tôi đi trước nhé, hôm nay cảm ơn Hạ tiên sinh." Tô Thanh Ngọc cúi đầu cảm ơn anh và bước ra khỏi xe.

Hạ Mộc Trạch liếc nhìn chiếc bánh trên tay cô, khẽ hé miệng hỏi: "Tôi muốn hỏi cô một chút, cô để bảo vệ bánh gato, mặc cho cả người bị mưa ướt hết nhưng chiếc bánh vẫn không bị tổn hại gì, có phải sinh nhật của một người rất quan trọng không?"

Tô Thanh Ngọc sững người một lúc,một lúc sau cô khẽ mỉm cười rũ xuống mi mắt và nói,: "Đúng thế... hôm nay là sinh nhật của một người rất quan trọng."

Hạ Mộc Trạch dừng mắt hỏi cô: "Là bạn trai của cô Hạ phải không?"

Cô ngập ngừng vài giây rồi gật đầu.

"Tôi thật hâm mộ hắn." Hạ Mọc Trạch không rõ ý vị nói, "Tôi luôn rất tò mò, hắn là kiểu người như thế nào mà có thể khiến cho cô quan tâm từng li từng tí như vậy, nếu có một cô gái đối với tôi tốt như vậy tôi sẽ rất quý trọng."

Tô Thanh Ngọc cười nói: "Hạ tiên sinh điều kiện tốt như thế, chắc hẳn có rất nhiều cô gái thích anh, chỉ là anh không để ý mà thôi."

Nụ cười của Hạ Mộc Trạch rất mơ hồ, anh nói nhỏ cái gì đó, Tô Thanh Ngọc không nghe rõ, anh cũng không nhắc lại, chỉ đơn giản là nói tạm biệt rồi lái xe rời đi.

Tô Thanh Ngọc xoay người chuẩn bị đi lên lầu, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông đứng ở cầu thang.

Mới 6 giờ nhưng sau cơn mưa sắc trời đã tối sầm. Anh đứng trong bóng tối của cầu thang, dáng người thẳng tắp, nước da trắng, mái tóc đen ngắn, đôi môi mỏng, trong tay là một chiếc ô gấp.

Tô Thanh Ngọc giật mình đứng im tại chỗ, ngây ngốc nhìn anh,: "Anh đến đón em phải không?"

Người đàn ông không nói, trầm mặc xoay người đi lên lầu. Tô Thanh lập tức theo sau, vui vẻ nói: "Mẫn Trần, hôm nay là sinh nhật anh. Em đã mua chiếc bánh anh thích nhất rồi nè. Anh phải ăn nhiều vào nhé, anh gầy lắm."

Người đàn ông đó là Hứa Mẫn Trần.

Cô đã thích anh nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng được ở cùng với anh rồi.

Tô Thanh Ngọc không dám nói cho bố mẹ, vì cô cảm thấy thẹn với họ.

Tác giả: Nam chính, nam phụ chính thức lên sàn. Lần này đổi phong cách truyện, đại thần ngạo kiều phúc hắc, mong mọi người sẽ thích!!!