Độc Hoa

Chương 33: Tứ đại gia tộc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi mạt thế kết thúc, trái đất mở ra một kỷ nguyên mới mang tên tinh tế. Liên Minh Đế Quốc được hình thành và phân chia xã hội thành 8 khu. Đứng đầu Liên Minh Đế Quốc chính là hoàng gia Hadleigh với biểu tượng gia huy là hoa hydrangea (Cẩm tú cầu). Dưới quyền của  hoàng gia là tứ đại gia tộc bao gồm: Roscoe với biểu tượng Rose (Hoa hồng) đứng đầu là Frey Roscoe, gia tộc Gayelord mang biểu tượng hoa Gardenias (Hoa dành dành) được dẫn dắt bởi Ryan Gayelord, Tượng trưng cho Sunflower (Hoa hướng dương) gia tộc Sutherland trở nên thịnh vượng dưới quyền của Ethan Sutherland, cuối cùng là gia tộc Lancaster với gia huy của loài hoa Lavender (Hoa oải hương) cùng tài chỉ huy của Arthur Lancaster đã trở nên vô cùng hùng mạnh.

Bốn người thuộc bốn gia tộc khác nhau đều mang một nghĩa vụ chung là bảo vệ Liên Minh Đế Quốc và giúp hoàng gia Hadleigh chọn ra một vị quân vương xứng đáng. Vào năm thứ 285 của kỷ nguyên tinh tế, một thiếu niên xuất hiện đã làm lay chuyển cục diện giữa quý tộc và quân đội thậm chí đã phá vỡ nguyên tắc của khu 2. Thiếu niên ấy mang tên Lewis Lawton.

*****

"Lewis... Lewis Lawton..." - Từ kẽ răng phun ra một cái tên, Albert nhếch môi nhìn thiếu niên rạng rỡ trong ảnh.

Ấn tượng của gã dành cho nó là gì nhỉ? Một thằng nhóc thích phá phách? Con của một quý tộc nghèo? Biết thế ngay từ đầu gã đã chém phăng đầu nó ra rồi ném vào máy nghiền. Sự xuất hiện của nó đã làm cho kế hoạch của gã thay đổi. Nó dám ủng hộ Ivan, thằng em trời đánh bất tài  của gã và giờ đây nội bộ tứ đại gia tộc bắt đầu phân chia. Hơn hết hai kẻ quyền lực nhất đại diện cho hai phe quý tộc và quân đội lại chọn đứng về phía nó. Còn tên quái dị Ryan... Albert biết hắn chọn gã chỉ là để chọc tức  người tình trong mộng của hắn.

Lewis... Lewis...

Albert nghiến răng bóp nát tấm ảnh trên tay. Ngày nào không bắt được nó, gã sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

"Anh họ..." - Một giọng nói ngọt ngào vang lên kéo Albert về thực tại.

Gã ngước nhìn thiếu nữ trước mặt. Nàng mặc một chiếc váy đỏ dài đến chân bên trên có đính rất nhiều đá quý cùng trân châu. Nàng tựa như một con khổng tước cao quý được gắn lên mình rất nhiều đồ trang sức xinh đẹp để mặc cho người khác ngước nhìn và bình phẩm. Nhưng dường như thiếu nữ không nhận ra vẻ đẹp chết người của mình, nàng nghiêng đầu ngây thơ nhìn anh họ Albert của mình.

Ôi em họ xinh đẹp của gã. Công nương nhỏ bé, đáng yêu. Gã yêu chết nàng mất.

Albert si mê mà nhìn nàng. Tuy rất yêu em họ của mình nhưng Albert không dám động vào nàng vì gã biết đối lập với vẻ ngoài thánh thiện, thiếu nữ trước mặt là một con quỷ thích gϊếŧ chóc. Nàng có thể gϊếŧ bất kì ai không tuân theo lời mình hoặc nàng gϊếŧ đơn giản vì nàng thích. Bởi vậy người ta mới gọi nàng là công nương khát máu. Tuy vậy nàng vẫn có một ngoại lệ.

Là Frey.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên công nương đã mê đắm Frey.  Nàng có thể ra tay tàn sát bất cứ ai nếu người đó bộc lộ niềm yêu thích đối với người thanh niên tóc bạc này. Nhưng khác với sự điên cuồng và nhiệt tình của vị công nương khát máu, Frey chẳng buồn đoái hoài gì đến thiếu nữ xinh đẹp kia. Thế giới của hắn luôn đóng kín và chẳng cho bất cứ ai cơ hội bước vào lãnh địa của mình. Hoặc cũng có thể đã có rồi nhưng chẳng ai dám nói tên người ấy ra.

"Có chuyện gì khiến em buồn vậy, bông hoa nhỏ của ta?" - Albert thu lại ánh nhìn nóng bỏng, tiếp tục đóng vai một người anh họ mẫu mực.

"Anh họ..." - Thiếu nữ gục vào trong lòng gã, yếu đuối tựa như một con thú nhỏ bị thương. - "Em muốn Frey. Lewis là ai? Hắn ta là ai mà cướp Frey đi?"

Albert lúc này mới nhìn rõ, hóa ra từ đầu bộ váy của nàng không phải màu đỏ. Chỉ là nó đã bị máu nhuộm đỏ mà thôi.

*****

"Aiz, chán chết mất~"

"Hellen, cô có thể ngậm cái miệng của mình được không? Cô đã than vãn suốt một tiếng đồng hồ rồi."

Gabriel khó chịu nhắc nhở thiếu nữ váy đỏ. Nhưng đời nào cô chịu nghe hắn. Gabriel càng khó chịu, cô lại càng sung sướиɠ. Vì vậy thiếu nữ thích thú lấy tay chọt chọt gương mặt của người thiếu niên nằm một góc. Hắn chính là Grant thật.

"Xin lỗi nhé thiếu niên, chị biết là cưng rất muốn đấu giao hữu với chị dâu nhưng với trình của cưng chắc chắn sẽ bại dưới tay chị dâu trong vòng một nốt nhạc thôi. Tốt nhất vẫn nên để boss nhà chị ra tay." - Sau đó cô lại quay sang nhìn vị quản gia đang đứng nghiêm chỉnh canh cửa. - "Anh nói xem vì sao boss lại muốn dùng cách này gặp mặt Lewis? Bọn họ có thể hẹn nhau ở nhà hàng rồi mua hoa hồng cùng nến bla... bla... mà."

Gabriel khinh thường nhìn cô nhưng vẫn đáp lại:

"Cô nghĩ cậu Lewis biết ngài ấy đến tìm mình chẳng lẽ không co chân chạy? Hơn nữa kiếm đạo của cậu Lewis xuất sắc như vậy là do một tay cậu chủ dạy."

"Wow, boss cũng biết dạy người khác sao?" - Hellen kinh ngạc cảm thán. Qủa nhiên không có so sánh sẽ không có bi thương mà.

"Ban đầu mọi đường kiếm của cậu Lewis rất giống cậu chủ nhưng dần dần cách đường kiếm bắt đầu thoát khỏi khuôn khổ cũ và tạo thành phong cách riêng của cậu ấy. Nhưng cậu Lewis chưa từng thắng ngài. Vì vậy cậu luôn lấy cậu chủ làm mục tiêu để luyện tập..." - Nói đến đây đôi mắt bình thản của Gabriel hơi lay động. Thấy hắn không nói gì nữa, thiếu nữ váy đỏ tò mò hỏi:

"Sau đó thì sao?"

"Vào cái ngày cả gia tộc Lawton bị diệt, chỉ có cậu chủ một mình chấp nhất bảo vệ mạng sống của cậu Lewis. Nhưng cậu ấy muốn trở về để cứu gia tộc mình và hai người đã xảy ra một cuộc đấu kiếm. Khi tôi vội vã chạy đến cậu chủ đã bị cậu Lewis dùng kiếm đâm vào bụng sau đó bỏ chạy khỏi Roscoe. Tôi đoán đó cũng là lý do cậu Lewis không dám đối diện với cậu chủ."

Gabriel thở dài. Tình cảnh ấy hắn vẫn còn nhớ rõ, cậu chủ mất rất nhiều máu nhưng vẫn chấp nhất đuổi theo cậu Lewis sau đó bị ngất ngay trước bậc thềm. Đến bây giờ vết sẹo ấy vẫn còn và cậu chủ không hề có ý định xóa nó đi.

"Không ngờ boss cũng có ngày bị người khác gây thương tích." - Hellen kinh ngạc lên tiếng. - "Đó là lý do boss muốn đấu kiếm với chị dâu?"

"Không phải." - Vị quản gia liền lắc đầu. Hắn đã phục vụ cậu chủ đủ lâu để hiểu ngài nghĩ gì. - "Ngài chỉ đang... giận dỗi."

"Phụt... giận dỗi? Anh dùng từ quá thú vị rồi."

Trước sự chê cười của Hellen, Gabriel chỉ biết xấu hổ sờ mũi:

"Cậu chủ không vui vì khi trở lại khu 3 người cậu Lewis tìm đầu tiên lại là ngài Arthur chứ không phải ngài ấy." - Gabriel lần nữa thở dài đẩy mắt kính. - "Cậu chủ là người có tính chiếm hữu cao, ngài luôn muốn những thứ ngài yêu thích phải ở trong tầm mắt của mình. Từ khi cậu Lewis trở lại, cậu chủ đã theo sát cậu ấy từng bước chân nhưng cô cũng biết cậu Lewis là ngoại lệ duy nhất của cậu chủ, thay vì buộc chặt bên người như trước đây, cậu chủ lựa chọn nuôi thả."

Cậu chủ đã tạo ra một chiếc l*иg khác rộng hơn để con chim hoàng yến của ngài không nhận ra nó vẫn ở trong l*иg.

Gabriel thầm nghĩ nhưng không nói ra cho Hellen. Ít nhất biểu hiện bây giờ của cậu chủ đã đỡ hơn nhiều so với trước đây.

"Vất vả cho chị dâu rồi." - Hellen giật giật khóe môi.

Đúng lúc đó cửa phòng bật mở khiến cả hai người trở tay không kịp.

"Vì sao hai người ở đây?" - Ethan trong trang phục của quân đội nhíu mày nhìn hai người trước mặt. - "Frey cũng ở đây sao? Và vì sao học sinh của trường Quân Đội Đế Quốc lại nằm đây?"

Trước sự dò hỏi đến từ người thanh niên, Hellen chỉ biết kêu khổ. Qủa này thì toang thật rồi!

-------------------------------------------

*Cẩm tú cầu:**Hoa hồng:***Hoa dành dành:****Hoa hướng dương:*****Hoa oải hương: