"Sao trông hôm nay không có tinh thần vậy?"
Lewis đặt bữa sáng trước mặt Ferd, tên nhóc to con thấy đồ ăn liền lao tới ăn ngấu nghiến.
"Hôm qua tôi làm hỏng hệ thống cấp nước của phòng, bạn cùng phòng của tôi liền sừng cồ lên. Sáng nay tôi đã có ý tốt vác cậu ta ra sông tắm không ngờ cậu ta còn điên tiết hơn hôm qua lao vào định đánh tôi." - Ferd ủ rũ cáo trạng.
"Rồi sao?" - Thiếu niên hứng thú chống cằm.
"Ai nghĩ cậu ta yếu như vậy. Tôi chỉ đánh nhẹ một cái cậu ta kết quả cậu ta gãy tay."
Nghe vậy Lewis liền phì cười. Trước đây cũng có người từng thách đấu với Will, kết quả vừa đấm vào mặt hắn một cái kẻ kia liền gãy tay còn Will vẫn không hề hấn gì. Ferd thấy Lewis không an ủi mình còn cười rất vui vẻ liền bực dọc lên tiếng:
"Hôm nay trông cậu có vẻ rất vui."
"Tất nhiên..."
Lewis chưa nói hết câu thì một đám học sinh ăn mặc như côn đồ tiến lại gần cậu.
"Đại ca."
Một tiếng hô vang rọi thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng ăn. Trước mặt họ là một đám to con đang cúi đầu đầy cung kính trước một thiếu niên mảnh khảnh.
"Đại ca, em là Lizzy đàn em trung thành nhất của anh Lucas." - Một thiếu niên cao to nhất đám bước ra.
Hắn vừa dứt lời Ferd liền bụm miệng cười. Lizzy? Đây là tên dành cho con trai sao? Lại còn một tên cao to đen hôi nữa.
"Rất vui được gặp cậu, Liz. Cứ gọi tôi là Liam đi." - Lewis mỉm cười lên tiếng. Sau đó cậu chuyển hướng nhìn về phía sau Lizzy. - "Sao tôi không thấy Lucas?"
"Anh ấy phải giải quyết vài việc nội bộ. Anh cũng biết trong bang chúng ta có kẻ phản bội."
"Vậy sao?"
Lewis chỉ "à" một tiếng sau đó đứng lên trên môi vẫn duy trì nụ cười "ôn hòa":
"Nói cho mọi người trong bang. Ai nghỉ học sẽ phải nộp phạt cho dù bị ốm. Tiền cậu thu xong đưa đến chỗ tôi."
Lizzy trợn mắt. Đây có tính là bóc lột trắng trợn không?
Không để Lizzy phản kháng, Lewis liền cùng Ferd rời khỏi phòng ăn.
*****
Giải đấu kiếm vòng trường nhanh chóng diễn ra. Mọi người đã nghĩ nhân tài mới nổi Liam Emsworth sẽ xuất hiện trong giải đấu này nhưng khi công bố danh sách tất cả liền thất vọng. Xem ra ngôi sao mới nổi cũng chỉ là một ngôi sao băng vυ't qua bầu trời mà thôi.
Ít nhất giải đấu năm nay cũng không quá nhàm chán vì cả Lucas và Theo đều lọt vào vòng chung kết. Năm nay sự tiến bộ của Theo quả thức khiến người khác lau mắt mà nhìn. Nếu như năm trước có người hỏi ai sẽ giành vô địch chắc chắn mọi người không ngần ngại nói Lucas nhưng năm nay kết quả thế nào thì không ai dám nói trước.
"Chiều nay cậu đấu với Theo phải không? Tôi sẽ đến cổ vũ." - Lewis cười hì hì nhìn Lucas. Hắn hơi nghiêng đầu dấu đi khuôn mặt đang dần đỏ của mình đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt của Theo.
"Nó nhìn mày suốt." - Lucas khó chịu lên tiếng.
Lewis ngó theo ánh mắt Lucas và nhìn thấy Theo đang mê man nhìn mình. Cậu thở dài quay sang khoác vai Lucas.
"Bỏ đi bỏ đi. Ferd chắc chọn hết đồ ăn cho chúng ta rồi mau đến nhà ăn thôi."
"Hừ."
Lucas chỉ hừ lạnh rồi bước theo Lewis.
*****
Lewis cùng Ferd chọn một chỗ ngồi khá đẹp bắt đầu chờ đợi trận chung kết.
"Cậu đoán Theo và Lucas, ai sẽ thắng." - Ferd tò mò lên tiếng.
"Tất nhiên là Theo." - Một giọng nói vang lên khiến cả hai ngạc nhiên nhìn sang.
Daisy trong bộ váy Lolita đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Lewis.
"Thiếu gia của tôi mới giỏi hơn." - Daz không phục bay xung quanh Daisy.
"Tr... tránh ra... mày là cái thứ quỷ gì vậy?" - Daisy xua xua tay đuổi quả cầu màu vàng đi. - "Trong năm nay Theo đã tập luyện rất chăm chỉ."
"Em thích cậu ấy à?" - Lewis đột nhiên hỏi khiến khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng lên.
"A... Anh đừng nói bậy... Tôi... tôi..."
Lewis khẽ cười nhìn về phía sân đấu. Đúng lúc đó cậu cảm nhận được có người kéo kéo áo mình.
"Tôi... Tôi sẽ không nói thân phận của anh cho ai hết. Lần trước cảm ơn anh."
Lewis buồn cười nhìn cô gái đang cố làm như không có việc gì. Cậu đã từng nghĩ Daisy cũng có tình cảm với Ollie nhưng xem ra cô nàng hoàn toàn quên mất ông ta rồi. Nhưng như vậy cũng tốt.
Tiếng thông báo của trọng tài vang lên. Trận đấu chính thức bắt đầu.
Ban đầu Lucas chiếm vị trí chủ động nhưng đến giữa hiệp Theo lại có một cú chuyển mình.
"Đường kiếm thật đẹp."
Mặc dù không biết gì về kiếm đạo nhưng Ferd vẫn có thể cảm nhận được từng đường kiếm uyển chuyển của Theo. Sang đến hiệp hai Lucas hoàn toàn rơi vào thế bị động. Mặc dù hắn luôn tìm kiếm cơ hội để ghi điểm nhưng phòng thủ của Theo quá chắc chắn ngược lại những đường kiếm liều lĩnh của Lucas lại để lộ rất nhiều sơ hở.
Trận đấu kết thúc ở hiệp hai với tỉ số 10-15.
Lewis định rời đi tìm Lucas thì trên sân đấu vang lên giọng nói của Theo:
"Liam Emsworth, tôi muốn khiêu chiến với cậu."
*****
Cạch. Cửa phòng bật mở. Lucas trầm ngâm bước ra.
"Sao trốn trong đó lâu vậy? Thầm khóc à?"
Trước sự trêu chọc của Lewis, Lucas không phản ứng lại. Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm Lewis.
"Sao nhìn tôi chằm chằm vậy?"
"Rất giống." - Lucas đột nhiên lẩm bẩm.
"Hả?"
"Mọi đường kiếm của Theo rất giống mày."
Nghe vậy Lewis liền phì cười:
"Sao cậu chắc chắn đường kiếm của Theo giống tôi chứ không phải tôi giống cậu ấy? Hoặc tại sao không phải tôi sao chép đường kiếm của cậu ấy?"
Lucas hơi ngẩn người. Vì sao nhỉ? Hắn không biết. Khi nhìn thấy đường kiếm của Theo, trong đầu hắn liền hiện lên suy nghĩ này.
"Thôi bỏ đi." - Lewis thở dài kéo Lucas ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong. - "Người anh em, thân là đại ca tôi có nghĩa vụ giúp cậu phục thù."
"Không cần, năm sau tao sẽ tự phục thù. Mà khoan, mày vừa nói gì?"
"Theo thách đấu tôi và tôi đã nhận lời."
"Mày điên rồi. Hắn rất mạnh."
"Chẳng phải cậu nói Theo sao chép tôi sao? Tôi là chính chủ, tôi phải hiểu cách đánh của mình nhất chứ."
Lewis bật cười. Không để Lucas kịp lên tiếng, thiếu niên liền khoác vai hắn:
"Mau đi thôi. Hôm nay cậu thua, cậu phải mời tôi ăn."
"Sáng nay mày nói nếu tao thắng thì phải mời ăn mà."
"Vậy sao? Nhưng tôi đâu nói thua là không phải mời ăn đâu."
Thiếu niên nhe răng cười kéo Lucas đi.
Lucas trợn mắt nhìn người trước mặt. Rốt cuộc kiếp trước hắn tạo nghiệp gì mới gặp phải người này?