Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp tan biến để lộ khuôn mặt người thanh niên tóc đen... Một khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn chứa đầy tàn nhang.
"Cậu..."
Ryan bất ngờ nhìn Lewis.
"Anh muốn biết gương mặt thật của tôi mà. Chính là đây." - Lewis mỉm cười, thích thú nhìn biểu cảm người đối diện nhân lúc hắn còn ngẩn người cậu liền hét lên:
"Trò chơi kết thúc rồi. WILL!"
Will đang vô lực bị Ryan túm tóc đột nhiên mở mắt vùng ra khỏi hắn nhảy về Lewis.
"Có giỏi thì bắt tôi đi~"
Thanh niên tóc đen nhếch môi cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ sau đó bị Will mang đi như một cơn gió.
"A..." - Ryan bị Will quăng xuống đất ngây ngốc một hồi rồi đột nhiên cười điên dại. - "Ha ha ha... Lại để cậu chạy thoát lần nữa."
*****
Will mang Lewis chạy ra mũi tàu. Ivan cũng phi thuyền riêng của hắn đã chờ sẵn ở đây. Khi nhìn thấy Lewis cùng Will mọi người liền thở phào nhẹ nhõm kéo hai người lên.
"Aaaa.... Lewis, cậu tự hủy dụng mạo của mình hả?" - Ivan kinh ngạc nhìn khuôn mặt cậu.
"Là cơ chế thứ hai của con chip Daniel. Khi không đủ năng lượng để duy trì mô phỏng. Mặt nạ mô phỏng sẽ tự động tan biến thay vào đó là gương mặt siêu cấp bình thường này. Sau 15 phút gương mặt sẽ tự động tan biến khôi phục lại hình dạng chủ nhân. Đó cũng chính là lúc con chip hoàn toàn hết pin."
Lewis vừa dứt lời khuôn mặt cậu liền khôi phục lại vẻ tinh sảo như cũ.
"Đây mới là Lewis xinh đẹp của tôi chứ." - Ivan vui vẻ ôm chầm lấy cậu.
"Cút ra tên biếи ŧɦái." - Lewis trừng mắt đạp hắn một cái sau đó quay sang nhìn Will. - "Mau kiểm tra cho cậu ta đi. Ryan ra tay không hề nhẹ chút nào."
"Đừng làm vẻ mặt lo lắng như vậy chứ. Tên này có khả năng khôi phục kinh người mà."
"Hắn có thể tiêm độc vào cơ thể Will."
Gia tộc Gayelord, một gia tộc luôn giỏi tra tấn người khác kể cả bên trong lẫn bên ngoài.
*****
"Quả thật trong cơ thể cậu ta có độc." - Một cô gái xinh xắn trong trang phục y tá xuất hiện trên tay cô là một tập hồ sơ. - "Nhưng quá trình độc phát tán sẽ rất chậm."
"Anna cô có thể ngưng cái trò đổi trang phục xoành xoạch được không?" - Ivan chống cằm đánh giá cô từ trên xuống dưới. - "Những bộ trang phục đẹp đẽ nên dành cho những cô gái chân dài."
"Anh đang chế giễu tôi hả?"
Anna trừng mắt nhìn vị hoàng tử nổi tiếng yếu đuối đang ngạo nghễ cười nhạo mình.
Anna hừ lạnh khôi phục lại nguyên dạng. Vì là người máy thuộc về trí lực nên thân hình cô rất nhỏ chỉ bằng một gang tay. Lắc lắc mái tóc ngắn của mình, Anna giận dỗi ngồi lên vai Lewis.
"Vậy có cách nào chữa trị được không?"
Lewis tựa đầu lên ghế, vài lọn tóc lòa xòa xuống mặt cậu khiến người khác không tự chủ ngây người nhìn cậu.
"Siêu máy tính vẫn đang điều tra. Đừng lo chúng ta có ba anh em nhà Dryden mà. Bọn họ sẽ sớm nghiên cứu ra thuốc chữa cho Will." - Anna nhẹ giọng an ủi. Cô vươn đôi bàn tay tí hon của mình vuốt má Lewis.
"Thật chúng ta còn một cách nhanh hơn đấy." - Ivan nhe răng cười.
"Tốt nhất cậu đừng nói vì mọi ý tưởng của cậu đều nhảm nhí."
"Đừng mà~ Cậu phải nghe tôi nói đã chứ. Ý tưởng của tôi rất đơn giản chỉ cần cậu vác cái mặt đẹp này đến nhà Frey và nói "Anh yêu~ em nhận ra anh mới là định mệnh của em. Chúng ta quay lại nha~". Sau đó dù cậu muốn mua cả khu số 3 Frey cũng không tiếc... hự."
"Cậu quả nhiên rất nhớ nắm đấm của tôi."
"Cậu ra tay mạnh thật nhỡ em gái cậu thành góa phụ thì sao?" - Ivan vừa ôm bụng vừa rêи ɾỉ.
"Câm miệng. Em gái tôi còn lâu mới gả cho cậu."
"Được rồi không đề cập đến chuyện này nữa. Cậu báo cáo qua về chuyến đi lần này đi."
"Kẻ đã bỏ tiền làm Titanic, Bruton quả nhiên liên quan đến Tatarus nhưng trong chuyến đi lần này chúng ta không thấy hắn. Xem ra Tatarus chỉ muốn sử dụng Tom lẫn Bruton để làm thí nghiệm. Chắc chắn sắp tới hắn sẽ tung thêm một mẫu trùng tiến hóa mới."
"Vậy còn Frey? Tôi nghe nói cậu ta cũng lên tàu mà. Sao im hơi lặng tiếng vậy? Đáng lẽ phải nắm tay cậu và nói "Em nghĩ em trốn được tôi sao?"."
"Xem ít phim thôi Ivan." - Lewis vừa tức vừa buồn cười liền cong chân đạp hắn một cái. - "Frey không hề lên tàu. Đó là Akira. Tôi đoán Bruton muốn dụ Frey lên tàu sau đó gϊếŧ cậu ta nhằm lập công với Tatarus."
"Tên Bruton này cũng đủ ảo tưởng. Bằng thực lực của hắn ngay cả kẻ yếu nhất trong Hỏa Lang cũng đập chết được." - Ivan phì cười cầm lấy một quả nho bỏ vào miệng nhai. - "Tên Frey này không lên tàu cũng phải thôi. Hắn mắc chứng sạch sẽ nặng như vậy mà."
"Vậy con bệnh độc mà cậu nói là gì?" - Carol từ ngoài cửa bước vào mang theo một đĩa bánh.
"Cậu còn nhớ thời kì mạt thế khép lại cách đây gần 200 năm không?" - Lewis cầm lấy một miếng bánh bỏ vào miệng. Cả tối hôm qua cậu vẫn chưa được ăn gì. - "Khi mạt thế xảy ra tang thi hoành hành khắp nơi gieo rắc bệnh độc khắp nơi. Nhưng có vài cơ thể khi tiếp xúc với bệnh độc sẽ hình thành một loại năng lực mang tên là dị năng. Vào thời đó dị năng giả rất nhiều và họ không ngừng phân hóa. Khi kỉ nguyên mạt thế đóng lại chúng ta bước sang thời đại mới, đời con cháu của các dị năng giả cũng dần mất đi năng lực. Nhưng mấy năm gần đây, sự xuất hiện của binh đoàn Tử Thần lần lượt hồi sinh lại những sinh vật biến dị thời mạt thế khiến mọi người lo lắng."
"Đúng vậy, những người vẫn còn duy trì dị năng còn rất hiếm. Nhưng ít nhất hoàng gia Hadleigh và tứ đại gia tộc vẫn còn dị năng để ngồi vững ngôi vị của mình. Đặc biệt là Frey, dị năng của cậu ta là hi vọng duy nhất có thể đối đầu với hắn." - Ivan gật gù tiếp lời Lewis. - "Ngoài dị năng hay còn gọi là bệnh độc kí sinh lên người thì còn một loại nữa là bệnh độc kí sinh lên đồ vật. Vào thời mạt thế có những loài cây hay đồ vật biến dị, các dị năng giả sẽ dùng chúng để làm vũ khí cho mình. Những thứ như vậy đến bây giờ không còn nhiều nhưng cũng không hiếm như dị năng. Nó có một điểm yếu là bất kì ai cũng thể cướp được và sử dụng. Vì vậy cả Frey và hắn đều đang truy tìm những vũ khí nhiễm bệnh độc."
"Nói như vậy anh cũng là một dị năng giả?"
"Nói ra thì ngại nhưng đây là sự thật." - Ivan đỏ mặt lên tiếng.
"Dị năng của hắn thật sự rất phế."
Lewis hừ lạnh đánh tan ảo tưởng của kẻ đang cười như được mùa kia. Dị năng là tạo ra bong bóng rốt cuộc để làm gì cơ chứ?
"Anh hai."
Một giọng nói ngọt ngào từ ngoài cửa vang lên. Một cô gái trong bộ đồ ngủ màu hồng không ngừng dụi dụi mắt. Cô ôm con gấu to đùng bước về phía Lewis.
"Hôm qua anh hai không về, có một ông chú biếи ŧɦái không ngừng đọc mấy cầu thần chú đáng sợ." - Cô bé vừa ngáp vừa tựa đầu vào vai cậu không ngừng dụi đầu.
"Là hát ru! Tôi thề là tôi hát ru cho em ấy." - Ivan khổ sở lên tiếng. Hắn oan quá mà.
"Hôm nay anh hai không đi nữa anh ở nhà với em." - Lewis mỉm cười xoa đầu cô nhóc. - "Mau về nghỉ ngơi đi."
"Để anh đưa em đi ngủ." - Ivan đột nhiên tiến đến bế cô gái lên.
"Này!" - Lewis vội kêu lên.
"Bong bóng nè..."
Hắn nhe răng cười lắc lắc tay ngay lập tức xung quay cô gái xuất hiện rất nhiều bong bóng lớn nhỏ.
"Đừng lo, nhị hoàng tử muốn cậu nghỉ ngơi nên mới dẫn cô bé đi. Cả ngày hôm qua cậu đã không ngủ tí nào rồi mau nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ quan sát ngài ấy không để nhị hoàng tử động vào một sợi tóc của tiểu thư." - Carol mỉm cười đè vai Lewis xuống làm cậu ngồi trở lại ghế.
"Cậu mau nghỉ ngơi tôi đến phòng nghiên cứu của Hỏa Lang."
Anna cũng nhanh chóng rời đi để lại khoảng không gian yên tĩnh cho Lewis nghỉ ngơi.
"Thật là..."
Lewis bật cười. Có những người bạn như vậy, cậu không dốc lòng cho Hỏa Lang quả thực uổng phí tấm lòng của họ rồi.
----------------------------
"Kẻ yếu đuối như ngươi cũng đòi đứng bên cạnh Lewis sao?"
Ryan khinh thường nhìn Will nằm bất động dưới đất.
"Ta ghét nhất nhìn người khác động vào thứ ta yêu thích. Sợi tóc, móng tay, hơi thở, dòng máu mọi thứ đều là của ta."
Hắn giơ chân lên đạp mạnh xuống mặt Will.
-------------------------------
Lúc Will mở mắt ra đã là nửa đêm. Hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm bàn tay mình.
Hắn còn quá yếu sao?
Suy nghĩ một lúc không tìm được đáp án Will quyết định đi ra ngoài tìm chủ nhân.
Mũi hắn rất thính vì vậy không quá khó để đánh hơi xem chủ nhân hắn ở đâu.
Will ngây người nhìn người thanh niên đang vùi đầu trên chiếc giường mềm mại. Mái tóc đen xõa tung trên gối khiến người ta có ham muốn chạm vào nó, xem nó rốt cuộc mềm mại cỡ nào.
"Will cúi người vùi vào hõm cổ Lewis cảm nhận hương vị ngọt ngào của chủ nhân mình.
"Will yếu như vậy Lewis sẽ bỏ Will chứ?"
Không một tiếng đáp lại chỉ có hơi thở đều đều.
Nhưng người thở vô ý người nghe tiếng thở hữu ý.
Will đỏ mặt nhìn xuống phía dưới của mình. Hắn bị như thế từ rất lâu rồi. Mỗi lần tiếp xúc với Lewis, thứ đó lại như vậy. Nhưng chỉ cần trốn vào một góc nghĩ đến Lewis cùng vài hình ảnh... khụ... khụ... là mọi thứ được giả quyết. Nhưng lần này ánh mắt Will không tự chủ nhìn về phía tay chủ nhân mình. Tay Lewis rất đẹp vừa trắng lại thon dài, mỗi lần đánh đàn đều khiến người khác không uống rượu mà cảm thấy say.
Will đột nhiên có một ít tưởng táo bạo.