Editor: Mứt Chanh
" Bây giờ Thái Tử Phi vẫn còn đang hôn mê, các ngươi nhanh mời thái y đến xem!"
Có một cô gái mặc quần áo thị tỳ gấp giọng thúc giục, động tác dưới tay vẫn không ngừng nghỉ, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho Thái Tử Phi Thẩm Tân Di đang hôn mê trên giường. Thị nữ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thái Tử Phi nhà mình thì trong lòng càng thêm đau lòng.
Ôi, phải nói là số mệnh của Thái Tử Phi cũng thật khổ. Vào ngày đại hôn tốt đẹp như thế kia lại nửa đường gặp được thích khách. Đầu bị va vào một chút, cũng không biết có nghiêm trọng hay không nữa.
Trong lòng nàng ấy vẫn còn đang lo lắng thì bỗng nhiên nhìn thấy Thái Tử Phi nhúc nhích. Nàng ấy hoảng hốt. Thái Tử Phi cũng đã tỉnh lại. Nàng xoay người ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt rồi trầm giọng nói: "Ta đang ở đâu?"
Thị nữ chưa từng gặp qua vẻ mặt của nàng như vậy, bị ánh mắt tà mị điên cuồng quyến rũ kia của nàng khiến cho trái tim loạn nhảy thình thịch, ngây ngốc một lúc lâu mới trả lời: "Nương tử * cuối cùng người cũng tỉnh rồi ! Chúng ta đã đến hành cung, bây giờ người đang ở viện Phong Hà của hành cung, còn non nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu hôn lễ của người và Thái Tử, nô tỳ, nô tỳ đi kêu thái y nhé?"
(*) Con gái trẻ tuổi gọi là nương tử 娘子
À, cái gì mà Thái Tử, dù sao cũng chỉ là thế thân mà thôi.
Thẩm Tân Di cong lên khóe môi, cười thật tà mị: "Ta biết ngay là hắn trốn không khỏi lòng bàn tay của ta mà!" Nàng lại chỉ ngón tay ra bên ngoài: "Đi, nói cho Thái Tử biết để hắn sau này phải hầu hạ ta cho thật tốt."
Ừm, Thẩm Tân Di là người đầu thai xuyên qua, đời trước đã bị đầu độc bởi cái mớ tiểu thuyết bá đạo tổng tài điên cuồng trên TV. Đầu bị thương khiến cho tư duy hỗn loạn, cho rằng bản thân có một ánh trăng sáng mà Thái Tử chính là thế thân của ánh trăng sáng ấy.
Thị nữ nhìn lấy khuôn mặt nàng, lại nghe được lời nàng nói, cho dù có ngốc cũng biết nàng có vấn đề. Nàng ấy không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thẩm Tân Di mà chỉ nói thật cẩn thận: "Người... Người biết người là ai không?"
Thẩm Tân Di cao quý lạnh lùng mà nhìn nàng ấy một cái: "Đích nữ Thẩm Tân Di của Trường Ân hầu."
Thị nữ nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng: "Vậy... Người còn nhớ rõ chuyện khác không? Ví dụ như vì sao được gả cho Thái Tử?" Thẩm Tân Di liều mạng nhớ lại một chút, cảm thấy đầu óc là một mớ hồ nhão thì nhíu mày.
Thị nữ đành phải từ từ giảng cho nàng bắt đầu từ ngày hôm qua.
......
Đưa thời gian quay lại mười mấy canh giờ trước, chính là đêm trước đại hôn của Thẩm Tân Di.
Bởi vì đây là đêm trước khi xuất giá, Thẩm Tân Di sau khi xuất giá phải ở tại trong cung, ra vào không tiện. Mẹ nàng thương tiếc nàng không được tự do cho nên đêm nay đã mời người thân bạn bè tới nói chuyện.
Có thiếu nữ cười khẽ nói với Thẩm Tân Di: "A muội ngày mai phải thành hôn với Thái Tử rồi, ta làm a tỷ thật đúng là cực kỳ hâm mộ. Về sau a muội thành Thái Tử Phi cũng đừng quên dìu dắt a tỷ nhiều hơn nhé." Thiếu nữ nói xong lời này thì mở mắt thật to, cười ha hả nhìn Thẩm Tân Di ngồi ở phía đối diện. Lời nói của nàng ta tràn đầy yêu thích và ngưỡng mộ nhưng trên mặt lại giấu không được niềm vui sướиɠ khi người gặp họa.
Lúc trước biết bản thân mình phải thành thân với Thái Tử, nội tâm của Thẩm Tân Di liên tục sụp đổ.
Thẩm Tân Di đang chơi bài cửu*, dùng nội tâm chia năm xẻ bảy tê liệt của mình để đánh bạc. Nghe lời chế giễu thế kia, tâm lý mà nàng xây dựng nháy mắt đã sụp đổ: "Đường tỷ nếu đã hâm mộ như vậy thì không bằng đi theo Hoàng Thượng nói đổi tỷ thành Thái Tử Phi đi chứ?"
(*) 牌九:
Vui sướиɠ khi người gặp họa chính là đường tỷ Thẩm Nhã Nhạc của nhị phòng. Nàng ta khoe khoang không thành còn bị Thẩm Tân Di dội trở lại, bĩu môi không nói gì nữa.
Thẩm Tân Di nhìn bài trong tay, sắc mặt tái xanh. Lẽ ra sau khi gả cho Thái Tử thì nàng chính thức trở thành Thái Tử Phi, Hoàng Hậu dự bị, nhưng ai mà không biết thân thể của Thái Tử đương triều nhiễm bệnh nặng, có thể sống đến thời điểm trở thành Hoàng Thượng hay không cũng là hai chuyện. Hơn nữa cha của Thẩm Tân Di là Trường Ân Hầu tay nắm trọng binh, cô ruột là Quý Phi của đương kim thánh thượng. Quý Phi sinh ra Bát hoàng tử xưa nay không hòa thuận với Thái Tử, hai người mơ hồ có tranh đoạt tước vị. Không riêng như thế, nhà họ Thẩm còn có mấy cọc ân oán cũ với Thái Tử. Cọc tứ hôn này, Thái Tử cực kỳ không muốn. Trước kia Hoàng Thượng nhắc tới thì hắn đã phất tay áo tức giận, nề hà Hoàng Thượng cưỡng ép cho nên lúc này hắn mới miễn cưỡng đáp ứng.
Có những thứ này, đừng nói là trở thành Thái Tử Phi, cho dù là để nàng thành Vương Mẫu nương nương nàng cũng kiên quyết không làm.
Người bên cạnh thấy không khí không đúng vội lên tiếng hòa hoãn: "Tứ Nương nói đúng, nghe nói Thái Tử tuấn mỹ như dao lâm quỳnh thụ *, thân phận lại cao quý, có thể gả cho Thái Tử đương nhiên là có phúc rồi, về sau không chừng còn có thể ngồi lên Loan Phượng đấy."
(*) 瑶林琼树: Dao lâm quỳnh thụ : Mô tả những người có ngoại hình và trí thông minh nổi bật
Thẩm Nhã Nhạc vẫn luôn nhìn Thẩm Tân Di không vừa mắt, khó có khi nắm được cơ hội chế giễu, không biết nghĩ tới cái gì vội nghiêng đầu lại cười: "Thái Tử tuấn dật tựa thiên nhân, ngay cả a muội vốn cũng ái mộ ngài ấy. A muội, có thể gả cho lang quân như ý trong lòng, muội thật là có phúc nha."
Triều đình mở cửa cho dân chúng, Thẩm Tân Di vốn mến mộ Thái Tử ngược lại không ai phàn nàn, nhưng lấy lòng lại bị cự tuyệt trực tiếp mới đúng là làm giảm đi mặt mũi. Thẩm Tân Di lười phải nghe những lời chua chát của nàng ta, ngoài cười nhưng trong không cười mới nói: "Không dám không dám, có phúc hơn đường tỷ một chút thôi." Nói xong thì duỗi cái eo lười, vòng eo kia càng trở nên tinh tế mềm mại hơn.
Xác thật nàng từng có cảm tình với Thái Tử. Lúc trước lần đầu tiên gặp gỡ đã say mê sắc đẹp kia. Nàng rất thích gương mặt ấy của Thái Tử, nhưng hắn có đẹp mắt như thế nào cũng không quan trọng bằng trong nhà. Mấy năm nay nàng cũng dần dần tự mình bày bố vị trí người của nhà họ Thẩm, không nghĩ tới Hoàng Thượng lại mạnh mẽ tứ hôn đến vậy, nàng thật là... trái tim tan vỡ mà.
Sau khi nghĩ xong, nàng mệt mỏi mà ngáp một cái. Động tác lười biếng như thế của nàng lại vô cùng đẹp mắt. Ánh mắt của Thẩm Nhã Nhạc như muốn bốc hỏa, còn muốn nói vài câu châm chọc nữa thì đã bị người khác cứng rắn lôi đi, người bạn nói với nàng: "Ngũ Nương nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai còn phải dậy sớm trang điểm chải chuốt đấy."
Thẩm Tân Di gật đầu, khách khí đưa các nàng ra cửa.
Thị nữ mang trà an thần lên thì Thẩm Tân Di đã uống ừng ực. Từ khi nàng biết tin Hoàng Thượng tứ hôn đã phiền muộn đến độ đêm mất ngủ, hiện giờ chuyện đã thành kết cục đã định, nàng ngược lại đã buông xuống tâm tư thật mạnh, ngày mai sầu thì ngày mai sầu. Nàng uống xong trà an thần rồi nặng nề đi ngủ.
Một giấc này thế mà lại ngủ đến thật sâu, sáng thứ hai vẫn là bị lay cho tỉnh.
Mấy tì nữ mang trang phục cùng trang sức rồi giúp nàng tắm gội trang điểm. Bây giờ nàng cũng chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã trổ mã cực kỳ yểu điệu, da thịt như ngọc, eo thon như liễu. Tì nữ nhìn thấy đều mê loạn trong giây lát, mọi người đâu vào đấy mà hầu hạ nàng thay hỉ phục Bách Điểu Triều Phượng, càng thêm có vẻ ung dung hoa mỹ.
Nhưng trang điểm cũng tương đối bực bội, trên mặt thoa từng tầng phấn trắng, miệng và quai hàm còn bôi lên phấn màu đỏ tươi, tạo hình có thể cosplay với Sadako. Nàng đối diện với ánh sáng gương đồng mà hoài nghi nhân sinh. Chợt nghe thấy bên ngoài ồn ào ầm ĩ, nàng nhíu mày hỏi: "Bên ngoài làm sao vậy? Đội ngũ thân nghênh tới sao?"
Mấy thị tỳ ấp a ấp úng nói không rõ, Thẩm Tân Di nhíu mày, trực giác nói cho nàng biết đã có phiền toái, nàng đành để cho thị tỳ xách theo làn váy phúc đi ra sảnh chính. Dọc theo đường đi cũng chẳng có ai dám cản. Nàng vòng đến phía sau bức tường sảnh chính nhìn ra bên ngoài một vòng nhưng lại không nhìn thấy Thái Tử đâu cả.
Ngồi trên kim lộ liễn đón dâu không phải là Thái Tử, thế nhưng lại là Thập Ngũ hoàng tử Lục Tẩy. Đệ ấy thuộc một phe với Thái Tử, xưa nay trung thành với Thái Tử, nghiêm mặt chắp tay với Trường Ân Hầu và Chu thị : "... Hầu gia, Hầu phu nhân, sức khỏe của Thái Tử hai người cũng đã biết, hôm nay Thái Tử vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng lúc xuất phát lại phát bệnh, lôi kéo tay của ta để ta thay huynh ấy thân nghênh, nói tuyệt đối cũng không thể chậm trễ ái nữ của Hầu gia. Huynh ấy bệnh nặng không tự mình đến đây, còn mong hai vị thứ lỗi."
Ngụy Triều xác thật có tập tục để em trai chưa thành thân đón dâu, nhưng lý do này của Thái Tử thực sự không đáng tin cậy. Mấy ngày trước đây còn nói bệnh tình đã ổn định, đến lúc thành hôn bệnh tình lại tăng thêm rồi để hoàng đệ thay mình nghênh đón, điệu bộ như vậy, chẳng phải là khiến nhà họ Thẩm và Thẩm Tân Di bị người ta nhạo báng hay sao? Thái Tử đây là muốn đánh vào mặt Hoàng Thượng cùng nhà họ Thẩm vì loạn điểm uyên ương sao.
Thẩm Tân Di đang nghe lén thì cảm thấy trên mặt tê rần. Ngày hôm qua nàng còn nói với mẹ rằng Thái Tử sẽ không gây khó xử cho nàng đâu, không nghĩ tới ngày hôm sau mặt đã bị đánh sưng lên rồi.
Sắc mặt của Thẩm Tu Viễn không đổi nhưng sắc mặt của Chu thị hơi hơi trầm xuống, chợt quan tâm: "Thái Tử như thế nào rồi? Sức khỏe của điện hạ là quan trọng nhất, nếu bệnh nặng thì hôn kỳ chậm lại mấy ngày cũng không quan trọng."
Lục Tẩy vội lắc đầu: "Thế này sao được? Thái y nói Thái Tử tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không sao cả."
Chu thị thấy Thái Tử khinh thường con gái mình như vậy, nếu không phải Hoàng Thượng hạ thánh chỉ thì bà đã muốn hối hôn ngay tại chỗ!
Thẩm Tân Di thấy cảnh giằng co như thế thì phái thị nữ đi qua truyền lời còn mình thì về hỉ phòng chờ trước. Chu thị thấy con gái đến khuyên bảo, lúc này vẻ mặt mới miễn cưỡng bình tĩnh, đồng ý để Thập Ngũ hoàng tử tiến vào đón dâu. Bởi vì chuyện này mà sắc mặt mọi người đều rất khó coi, hỉ sự tốt như thế lại thành ra màu sắc tang sự.
Ngụy Triều không có khăn voan đỏ, Lục Tẩy vừa nhìn thấy hai gò má đo đỏ giống như bánh bao của nàng thì trong lòng chợt đồng tình với Thái Tử một phen. Đệ ấy thay Thái Tử hành xong đại lễ với Thẩm Tân Di trong điện, sau đó nàng đến từ biệt cha mẹ, bái biệt từ đường, lúc này mới theo Lục Tẩy bước lên xe ngựa.
Thẩm Tu Viễn tay cầm trọng binh, mấy năm nay vẫn luôn mang theo người nhà đến huấn luyện thủy quân ở Tuyền Châu. Sau khi Hoàng Thượng tứ hôn, ông lấy lý do đến kinh thành đường xá xa xôi để uyển chuyển từ chối mối hôn sự này. Không nghĩ tới Hoàng Thượng thế nhưng để tránh nóng mà đi đến Giang Nam, ở hành cung cách Tuyền Châu không xa, lại hạ một đạo thánh chỉ tứ hôn. Lần này giọng điệu nghiêm khắc, trong đó còn có ý tứ uy hϊếp cho nên ông chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Từ Tuyền Châu đến hành cung ở Giang Nam ước chừng khoảng một ngày rưỡi đi đường, nói gần cũng không gần mà nói xa cũng không xa. Nếu sớm xuất phát thì vừa lúc có thể cử hành hôn lễ vào giờ lành hoàng hôn ngày mai. Nhưng thời gian cũng tương đối gấp gáp cho nên trên đường, Thập Ngũ điện hạ cũng không dám trì hoãn nửa phần.
Thẩm Tân Di làm tân nương nên không thể tùy ý xuống xe cho nên nàng dứt khoát dựa vào xe để ngủ bù. Mê mang không biết là đã ngủ bao lâu rồi, bỗng nhiên toa xe chấn động. Nàng nửa mở mắt ra, mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy? Hiện tại bao lâu rồi?"
Thị tỳ bên cạnh nhíu mày nói: "Hồi nương tử, đã là buổi chiều, chúng ta đã đi được vài canh giờ rồi, Thập Ngũ điện hạ sợ đi chậm sẽ bỏ lỡ giờ lành cho nên chọn con đường rừng trên núi mang người đi. Trên đường khó tránh khỏi xóc nảy, mong người hãy chịu cực một chút."
Thẩm Tân Di gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Giờ lành tháng tốt là do đích thân quốc sư tính một hồi lâu mới ra. Ngụy Triều hết lòng tin tưởng theo phong tục này nọ, hoàng thất thì càng tin tưởng hơn nữa. Do đó nếu bỏ lỡ giờ lành, thà rằng chờ mấy tháng sau giờ lành đến nữa lại thành thân.
Thị tỳ mới nói xong, xe ngựa lại xóc mạnh thêm một chút. Lần này Thẩm Tân Di đập đến sau eo, cơn đau dịu đi vội ai da một tiếng, thị tỳ vội đỡ nàng rồi cầu xin: "Điện hạ, nương tử nhà nô tỳ không chịu nỗi xóc nảy, còn mong điện hạ đi chậm lại."
Lục Tẩy nói với vẻ buồn bực: "Con đường này trước đó ta đã dẫn người đi qua, con đường nhỏ bằng phẳng này, cũng không nhiều chướng ngại vật trên đường đâu."
Thẩm Tân Di nhịn không được xốc màn xe lên một góc, chỉ thấy mặt đất gồ ghề lồi lõm, phía trên là những nhánh cây sắc nhọn cùng những hòn đá lớn nhỏ. Nhỏ thì kích cỡ vừa bằng nắm tay, lớn thì cao bằng nửa người. Nàng nhìn tình cảnh kỳ quặc này, nhịn không được mà lên tiếng: "Này hình như là do người làm..."
Lục Tẩy cũng phản ứng lại, lạnh lùng nói: "Mau bảo hộ Thái Tử Phi!" Đệ ấy vừa dứt lời, trước sau đã bốc cháy một trận lửa lớn đến tận trời xanh, chặn phía trước và đường lui của đội ngũ đón dâu.
Lục Tẩy vốn đang nghĩ là kẻ điên nào dám đến bắt cóc trong đội ngũ đón dâu, nhưng khi nhìn thấy đốm lửa này mới nhận ra là không đúng lắm. Nếu thật sự là kẻ cướp thì tại sao lại không trực tiếp đả thương người và gϊếŧ người? Mặc dù những chướng ngại trên mặt đất và hai ngọn lửa trước sau luôn ngăn bọn họ tiến lên nhưng lại không gây ra bất cứ thương tổn nào đối với bọn họ, càng giống như là... kéo dài thời gian. Chẳng lẽ có người muốn khiến cho Thái Tử Phi bỏ qua giờ lành thành thân, quấy nhiễu cọc hôn sự này sao? Nếu muốn quấy nhiễu cọc hôn sự này, tất nhiên sẽ không chỉ là một thủ đoạn!
Ngay lập tức đầu óc đệ ấy đã xoay chuyển qua rất nhiều việc xấu xa của hoàng thất, sắc mặt đều thay đổi, gấp giọng: "Đi mau! Vòng qua chỗ nổi lửa, giờ lành tuyệt không được đến trễ!" Tuyệt đối không thể để người phía sau màn thực hiện được!
Thẩm Tân Di nghe giọng đệ ấy nói, lòng lại thầm nói không phải cưng cưới vợ, cưng cũng không cần liều mạng như vậy chứ! Nhưng mà Thập Ngũ điện hạ chưa cho nàng cơ hội cảm khái đã ra lệnh một tiếng tăng nhanh tốc độ, nàng hết sức hoảng loạn, xe ngựa vướng phải một hòn đá trên đường.
" Rầm "
Đầu nàng đập thật mạnh trên xe ngựa, trước mắt bỗng tối sầm lại rồi bất tỉnh nhân sự.
Chờ sau khi nàng tỉnh lại đã biến thành cái đức hạnh này đây.
.......
Thị nữ giúp nàng nhớ lại xong, lại nhỏ giọng: "Tuy rằng hôn sự này không hợp ý người và Thái Tử, nhưng trước kia người cũng từng thích qua Thái Tử, về sau cũng có chỗ tốt, chưa chắc không phải là cọc hôn sự tốt, người nói có phải hay không? Cái gì mà để ngài ấy hầu hạ người, tuyệt đối không thể nói nữa."
Nàng ấy vừa nhắc nhở thì Thẩm Tân Di đã nghĩ tới những việc này đến bảy tám phần, cười khẩy một tiếng rồi lập tức phủ nhận: "Ta sẽ thích Thái Tử sao? Đầu óc ngươi hồ đồ rồi hả?" Rõ ràng là kẻ thế thân thôi mà!
Thị nữ: "..." Đến tột cùng là đầu óc của ai hồ đồ!
Nàng ấy lại cường điệu vài câu, Thẩm Tân Di lại là dáng vẻ ta không nghe ta không thấy ta không biết khiến cho nàng ấy cũng bất đắc dĩ. Nhưng hiện tại cách hôn lễ chỉ còn nửa canh giờ nữa, nàng ấy chỉ có thể dặn dò Thẩm Tân Di không thể nói bậy thêm nữa, rồi đi mời Thập Ngũ điện hạ lại đây.
Lục Tẩy vừa thấy nàng đã vội xin lỗi: "Là đệ suy xét không chu toàn, mới để hoàng tẩu bị uất ức, chuyện chướng ngại vật trên đường đệ đã nói cho phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sẽ nghiêm khắc tra xét tới cùng."
Thẩm Tân Di cũng chưa thèm nhìn Lục Tẩy một cái, lạnh nhạt mà nói: "Tại sao lại kêu hắn tới? Thái Tử đâu?"
Lục Tẩy hiện giờ vừa qua khỏi mười tám, năng lực chịu đựng lại yếu kém. Bị nàng ghét bỏ như thế khiến trái tim pha lê của đệ ấy tan vỡ đầy đất, chẳng lẽ đệ ấy muốn thay thế hoàng huynh đón dâu sao? Còn không phải là bị ép buộc à! Bảo bảo ấm ức quá.
Lục Tẩy không dám đắc tội với hoàng tẩu tương lai, nói với giọng buồn rầu: "Thái Tử bệnh nặng chưa dậy nổi, chỉ sợ là hôn lễ cũng phải cần đệ thay huynh ấy hoàn thành, mong hoàng tẩu thứ lỗi."
Thẩm Tân Di bệ vệ ngồi ở trên giường, sắc mặt tà ác, tràn đầy sát khí: "Ngươi, đi nói với tên Thái Tử kia cho ta, nếu hắn không tới, hôn sự này coi như hủy bỏ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì thành thân ở nghi lễ cổ đại thường vào lúc hoàng hôn, cho nên hôn lễ (婚礼) còn được gọi là hôn mê (昏礼), không phải lỗi chính tả nha (^U^)ノ~