Tác giả: Thẩm Tang Du
Editor: kkoten
Trong khu huấn luyện thanh âm của cảm ứng khí phát ra tích tích, một tổ huấn luyện kết thúc.
Mao Lanh Canh thở phì phò: "A Chi, em càng ngày càng biếи ŧɦái!"
Nạp Lan Chi dựa vào trên vách, tháo kính bơi xuống, bọt nước từ trên má chảy xuống, xưa nay Nạp Lan Chi cảm thấy chưa từng nhẹ nhàng như vậy, đúng vậy, chính là cảm giác đó, loại cảm giác hòa mình vào trong nước.
"Mọi người đều lên trước đi."
Mấy người bò lên trên bờ, các huấn luyện viên đứng trước bảng chiếu, hình chiếu phía trên chính là video thi đấu vừa rồi của các cô.
Vương Thiến chỉ vào số liệu thời gian nói: "A Chi, lần này trạng thái rất tốt, thời gian đặc biệt gần với kỷ lục thế giới. Hôm qua em ấy còn nói với tôi trạng thái không đúng, bây giờ tôi nhìn khá tốt."
Mao Lanh Canh ghé vào trên lưng Nạp Lan Chi, vỗ vỗ bả vai cô: "Chị đuổi theo mệt muốn chết, em sau lại xoay người so với chị còn nhanh hơn phân nửa cái thân mình, đem chị hù chết."
"Lanh Canh tỷ, em lúc ấy chỉ nhìn thấy chân em ấy."
Nạp Lan Chi chỉ có thể cười ngây ngô, tâm tình cũng thực sung sướиɠ.
"Hôm nay xem Nạp Lan Chi bơi, cảm giác con bé như phiêu ở trong nước, còn mấy đứa bơi lội thì như đang giãy giụa ấy, con bé bơi làm cho người ta cảm giác thấy thực nhẹ nhàng, giống như là đang thưa thái bước đi trong lãnh địa của mình vậy." Huấn luyện viên trưởng tán dương, xem Nạp Lan Chi bơi lội đúng là cảnh đẹp ý vui.
"Hơn nữa tiết tấu của em ấy không nhanh, nhưng mỗi một động tác đều có thể đem em ấy đẩy đi rất xa, đồng dạng em ấy so với mấy đứa bơi xa hơn một chút, đại khái trên dưới mười centimet. Căn cứ vào số liệu mới nhất của mọi người, Lanh Canh, em nhảy tới không đủ nhanh, nhưng sức bền tốt, 800m và 1500m tiếp tục cố gắng luyện tập. Nạp Lan Chi, em cự ly ngắn và dài đều không thể, độ dài trung bình đối với em mà nói là phù hợp nhất, 200m và 400m đều có thể là sân nhà của em, sức bền hoặc là tốc độ nỗ lực hơn thì phạm vi lựa chọn có thể lớn hơn nữa."
Nạp Lan Chi vẫn luôn biết mình nhảy không nhanh, sức bền cũng không tốt, so với 50m sẽ không có ưu thế, cự ly dài mà lịch thi đấu liên tiếp thì sẽ không có sức, xem ra, cô tựa hồ thế mạnh. Nhưng cô biết rõ, cô có sức bật tốt, mỗi một lượt xoay người đều sẽ là ưu thế của cô, hơn nữa khi cô bơi lội toàn bộ quá trình đều sẽ bảo trì một tốc độ tương đối cố định, có lẽ ở đoạn đầu sẽ nhanh hơn một chút, nhưng đoạn sau tốc độ sẽ không còn nhanh nữa.
Tốc độ cùng sức bền có thể tìm được một điểm cân bằng, 200m và 400m chính là cái điểm cân bằng này.
Trạng thái của Nạp Lan Chi đang không ngừng tăng trở lại, có một lần Nạp Lan Chi cùng đội nam thi đấu, cô còn có thể xếp hạng trung trong đội nam. Thế giới công nhận, chỉ cần là tốc độ thi đấu, thời gian hoàn thành của đội nam đều ngắn hơn so đội nữ, cũng chính là tốc độ nhanh hơn.
Phó Trí Ninh là cái thứ hai biết đến, Phó Trí Ninh hiện tại bị ba cô ấy an bài công việc khác, không có biện pháp thường xuyên tới căn cứ huấn luyện, nhưng cô ấy ở lầu trên, còn thường xuyên tới cọ cơm, muốn không biết cũng khó.
Chỉ là từ khi Phó Trí Ninh cùng bọn họ ăn xong hôm ấy lúc sau sẽ không bao giờ nghĩ đến cọ cơm nữa, quá ngược tâm.
Lúc Trương Chấn biết cũng không tính là muộn, cuối tuần mời hai người ăn cơm, Nạp Lan Chi cùng Phó Trí Thành cũng không kiêng dè liền nắm tay đi vào, Trương Chấn nghẹn họng trân trối nhìn hai người.
"A Thành a A Thành, cậu trâu già gặm cỏ non ăn cũng quá nhanh đi, khúc nhạc dạo một chút cũng không có. A Chi cũng thật là, thế nào lại đổ sớm như vậy chứ!" Trương Chấn sớm biết tâm tư của Phó Trí Thành, đối với bọn họ ở bên nhau cũng không có kinh ngạc bao nhiêu.
Nạp Lan Chi chống cằm nghĩ, có phải cô đồng ý quá sớm nên có vẻ không rụt rè không, "Anh nói rất đúng." Ngữ khí tiếc nuối kia làm Phó Trí Thành nhịn không được trừng Trương Chấn.
Trương Chấn cười gượng hai tiếng, giơ chén rượu lên nhằm che dấu ngượng ngùng, "Tới tới tới, kính hai ngươi hạnh phúc, chúc 99*."
Phó Trí Thành và Nạp Lan Chi cùng hắn chạm ly.
Món đầu tiên tôm nước muối được mang lên, Phó Trí Thành liền đem tay áo cuộn lên, lột tôm nhúng nước sốt rồi gắp vào trong chén của Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi miệng tương kén chọn, đầu lưỡi không linh hoạt, bản thân cũng không thích lột tôm, ngày thường ở nhà Thẩm Dĩnh cùng Nạp Lan Thừa Lập sẽ giúp cô lột, ngay cả tôm nhỏ cũng không cần lột mà ăn luôn. Ở bên ngoài có lẽ lười, nên Nạp Lan Chi sẽ không chọn ăn tôm.
Trương Chấn tấm tắc hai tiếng, "A Thành, nếu hiện tại đem bộ dáng cậu chụp lại phát tới trong nhóm, ai còn nhận ra cậu chứ!"
Phó Trí Thành lau lau tay, ngữ khí tiếc hận nói: "Đó là bởi vì trong nhóm cẩu độc thân quá nhiều."Bọn họ đều là ghen tị với anh.
Ha hả. Người chơi Trương Chấn đã chịu một vạn điểm bạo kích, Trương Chấn thầm nghĩ mình có nên tìm một nữ minh tinh làm bạn gái không.
"A Thành, khu đất phía đông giao kia gần đây có động tĩnh gì không?" Trương Chấn hỏi chính sự.
Phó Trí Thành lắc đầu: "Tôi không rõ lắm, thông tin bên phía cục nhà đất tôi không biết nhiều."
Trương Chấn có chút hơi thất vọng, bất quá cũng không để trong lòng, tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm.
Cơm nước xong, ba người đường ai nấy đi, ngồi trên xe, Phó Trí Thành khởi động xe.
"Anh biết động tĩnh khu đất kia phải không?" Nạp Lan Chi hỏi, cô hôm qua nghe anh nói chuyện điện thoại. Môi cô nhấp khẩn, tựa hồ có chút không vui. Trong tâm Nạp Lan Chi, bạn bè nên thiệt tình đối đãi, hành động của Phó Trí Thành cô xem như lừa gạt.
Phó Trí Thành ở trong gương nhìn cô một cái, "Đúng, anh biết. Không nói cho cậu ấy cũng là vì tốt cho cậu ấy."
"Vì cái gì?"
"A Chấn cùng anh giống nhau đều xuất thân từ đại viện, vốn dĩ con em đại viện ra tới đều là tham gia quân ngũ hoặc theo chính trị, nhưng là A Chấn lựa chọn thương nghiệp, thân phận của cậu ấy đã cho cậu ấy rất nhiều lợi ích. Nếu cậu ấy tiếp tục lợi dụng nhân mạch cùng thân phận tới giành chút lợi, dần dà, mặt trên cũng sẽ bất mãn, việc này đối cậu ấy không tốt, đối Trương gia cũng không tốt. Ở nước Z, làm chính trị không thể dính thương nghiệp. A Chấn từ thương nghiệp đã mang đến áp lực không nhỏ cho trong nhà. Anh không nói cho cậu ấy, đối với anh đối cậu ấy đều tốt." Phó Trí Thành khó được nguyện ý giải thích nhiều như vậy.
Phó Trí Thành năm nay bất quá mới 26 tuổi, nhưng đã là quan ngoại giao, có thể nói là quan ngoại giao trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, danh hiệu như vậy mang đến áp lực, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nạp Lan Chi vì trước hiểu lầm cảm thấy có lỗi, cúi đầu: "Thực xin lỗi."
Phó Trí Thành với ra một bàn tay đem đầu cô nâng lên, "A Chi, có đôi khi bọn họ muốn một thứ, không phải em cho bọn họ là tốt cho họ."
Nạp Lan Chi còn đang hổ thẹn, Phó Trí Thành nói sang chuyện khác: "Hiện tại muốn làm cái gì?"
"Không biết," Nạp Lan Chi tự hỏi trong chốc lát.
Phó Trí Thành đánh tay lái, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước, "Vậy đi xem phim, có thể chứ?"
Nạp Lan Chi không có phản đối.
Xem phim xong, hai người về nhà, đã không còn sớm, Nạp Lan Chi cùng Phó Trí Thành ở cửa chia tay.
Phó Trí Thành cong lưng, đem mặt thò lại gần, "Hôn ngủ ngon?"
Nạp Lan Chi dùng ngón cái đè đè môi, sau đó lại ấn lên trên mặt Phó Trí Thành.
Phó Trí Thành bị cô chọc cười, "Cái cũng coi như hôn sao."
"Gián tiếp." Nạp Lan Chi đắc ý cười.
Nạp Lan Chi đang muốn đi vào trong nhà, Phó Trí Thành bắt lấy cô, đôi tay ôm lấy thân thể của cô, đầu đã thấp xuống......
"Vừa rồi nghe được thanh âm......" Cửa nhà Nạp Lan Chi bị mở ra, Thẩm Dĩnh ngó ra tới vừa thấy, "Cậu, hai đứa!"
Nạp Lan Chi cùng Phó Trí Thành nhanh chóng tách ra, Nạp Lan Thừa Lập đi đến phía sau Thẩm Dĩnh, "Làm sao vậy?"
Thẩm Dĩnh biểu tình kinh ngạc không thể tin được còn chưa thu hồi, "A Chi, con cùng A Thành, sao lại thế này?"
Nạp Lan Thừa Lập cũng ngửi được mùi không bình thường, tầm mắt ở giữa hai người qua lại càn quét.
Phó Trí Thành khom lưng 45 độ, "Bác trai bác gái, ngượng ngùng, chưa kịp nói chuyện này cho hai bác."
Trong lòng Nạp Lan Thừa Lập kêu lên một tiếng, Thẩm Dĩnh lảo đảo lui về phía sau một bước.
"Hai đứa đều vào đây cho ta." Nạp Lan Thừa Lập nói.
Hai người liếc nhau, lập tức theo đi vào.
Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh ngồi ở trên sô pha, Nạp Lan Chi cùng Phó Trí Thành ngồi ở sô pha phía bên phải.
"Nói đi, hai đứa sao lại thế này." Nạp Lan Thừa Lập nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng tay ông cầm cái ly niết đến trắng bệch lộ ra khớp xương.
Phó Trí Thành ngăn Nạp Lan Chi đang định nói, ngữ khí chân thành tha thiết: "Đều là cháu sai......."
Phó Trí Thành đem tất cả trách nhiệm ôm về mình, làm Nạp Lan Thừa Lập và Thẩm Dĩnh sắc mặt dịu đi một chút.
Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh cũng không phải người cổ hủ gia trưởng, bản thân Nạp Lan Thừa Lập lớn hơn Thẩm Dĩnh năm tuổi, Phó Trí Thành so với Nạp Lan Chi lớn hơn bảy tuổi, cũng không kém bao nhiêu. Hai người chỉ là cảm thấy con gái vừa mới thành niên, nào nghĩ sẽ tìm bạn trai nhanh như vậy.
"Nhà cậu biết không?" Nạp Lan Thừa Lập hỏi Phó Trí Thành.
Phó Trí Thành đạm cười: "Bọn họ sẽ không nhúng tay vào, ông bà còn có mẹ cháu vẫn luôn rất thích A Chi."
Nạp Lan Thừa Lập cùng với Thẩm Dĩnh gật gật đầu xem như chấp nhận điểm này, ông nội Phó và bà nội Phó đối với A Chi quả thật là không có gì phải bàn, chỉ là chuyện cháu dâu này rốt cuộc không giống nhau.
Nạp Lan Thừa Lập có một tia ẩn ẩn lo lắng: "Nhà cậu không phải gia đình bình thường, cậu vẫn nên cùng người trong nhà nói một tiếng. Mấy chuyện của mấy người trẻ các cháu, bác vốn dĩ cũng không muốn quản nhiều, nhưng A Chi không giống, tính cách con bé nội hướng, không giao tiếp tốt, tuổi kém cháu cũng có chút lớn, thân là cha mẹ, thực sự bác rất lo lắng."
Mặt Thẩm Dĩnh cũng lộ ra vẻ ưu sầu.
Phó Trí Thành nào không biết tình yêu thương của cha mẹ đối với con gái nhỏ, được sự cho phép của cha mẹ vợ, Phó Trí Thành trên mặt cũng bất giác hiện lên tươi cười sáng lạn, "Cháu biết rõ, bác yên tâm, nhà cháu vui mừng còn không kịp."
Nạp Lan Thừa Lập lại nhìn Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi nhàm chán đang nghịch móng tay, mơ hồ ngây thơ bây giờ lại tăng thêm vài phần sắc thái ngây thơ, thở dài một tiếng: "Chúng ta về phòng trước."
Thẩm Dĩnh đứng lên lúc sau nhịn không được nhiều lời một câu: "A Thành, dì cũng không phải phản đối hai đứa. Tuổi hai đứa chênh lệch có chút lớn, nếu thật sự đi đến cuối cùng, cháu còn phải đảm đương nhiều việc."
Phó Trí Thành liền cảm giác nửa cái chân đã chấm đất, vội không tiễn: "Chắc chắn, dì yên tâm."
Hai vợ chồng trở lại phòng, phòng khách chỉ còn Phó Trí Thành và Nạp Lan Chi, Phó Trí Thành áp xuống tâm tình hưng phấn, "A Chi, cuối tuần chúng ta về đại viện được không? Bà rất nhớ em."
Nạp Lan Chi do dự vài giây liền gật gật đầu, "Ông bà có thể sẽ không thích em không? Chính là em thực sự rất thích ăn món bà làm."
Phó Trí Thành dở khóc dở cười, xúc động nhéo nhéo cái mũi của cô: "Đồ ngốc, ông bà sẽ càng thích em, sau đó, em có thể ăn thật nhiều thật nhiều đồ ăn bà làm."
Một cửa Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh này cứ như vậy qua, Phó Trí Thành lo lắng nhất chính là Nạp Lan Thừa Lập và Thẩm Dĩnh không đồng ý, không nghĩ tới liền thông qua dễ dàng như vậy.
Cuối tuần Nạp Lan Chi cùng Phó Trí Thành trở lại đại viện, nguyên bản Nạp Lan Chi còn đang thấp thỏm, thấy bà nội Phó nhiệt tình lôi kéo tay cô, thì đã yên tâm một nửa.
Phó Trí Thành bị Phó lão gia tử gọi vào thư phòng.
"Ông nội, chuyện của cháu và A Chi, ông và bà thấy thế nào." Phó Trí Thành vuốt quân cờ đen trong tay, giống như là hỏi thời tiết.
Phó lão gia tử mí mắt vừa nhấc: "Không thế nào. Chuyện rõ như ban ngày."
Phó Trí Thành tán dương: "Ngài lão nhân gia nhãn lực thật tốt."
Phó lão gia tử kéo khóe miệng cười lạnh, dưới chân không lưu tình mà đạp một cái: "Cái tiểu tử thúi nhà ngươi ta còn không biết sao, từ lúc A Chi tới, ngươi chạy về nhà cũ liền chạy không biết cần mẫn bao nhiêu, chỉ cần A Chi ở, tiểu tử ngươi khẳng định sẽ đến, tưởng ta cùng bà ngươi mắt mù a."
Phó Trí Thành cười tủm tỉm không nói gì, lập tức hạ một cờ.
"Hừ, còn có mỗi lần A Chi tới, đều là bà nội ngươi tự mình xuống bếp, ngươi cho rằng đây là vì cái gì?"
Phó Trí Thành lại tiếp tục hạ cờ, tiếc nuối lắc đầu: "Ông nội, ông thua rồi."
Phó lão gia tử lúc này mới đem lực chú ý đặt ở trên bàn cờ, nhìn thấy lại muốn nổi trận lôi đình, "Ngươi cái tiểu tử thúi gian trá, dụ dỗ ta mất chú ý! Tiểu hồ ly!"
Phó Trí Thành từng bước từng bước đem quân cờ thu hồi tới, "Ông nội dạy phải."
Phó lão gia tử tức tới thổi râu trừng mắt, ông cháu hai người đấu khẩu một lúc, Phó lão gia tử dựa vào ghế, nói: "Kỳ thật, A Thành, trong mạng của ngươi có một kiếp nạn, là lúc 30 tuổi. Đại sư nói, cần một người mệnh thủy đến mới có thể cứu được ngươi, đoạn thời gian trước ta đi tìm đại sư, đại sư nói kiếp nạn của ngươi đã được hóa giải."
.......................
Edit vội quá, có chỗ nào sai thì bảo tui nhé. Merry Christmas 🎄🎄🎅🎅☃☃❄❄ ủng hộ tui = ⭐ nhoa (◍•ᴗ•◍)❤