Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Chương 56

Tác giả: Thẩm Tang Du

Editor: kkoten

Nạp Lan Chi giành chiến thắng ở nội dung bơi 200m tự do, nhưng 400m không đoạt được, sức chịu đựng của cô không tốt, tuy rằng thời điểm xoay người có ưu thế nhưng tốn qua nhiều sức, không hồi sức được. Hạng mục cuối cùng là bơi tiếp sức.

Nạp Lan Chi lần đầu tiên cùng Mao Lanh Canh hợp tác ở hạng mục tiếp sức, Nạp Lan Chi là người bơi thứ hai, đội nước Z thực lực không lạc quan, bởi vì vấn đề thời gian, tuyển thủ tới nước E thi đấu không nhiều, trong đội nam Trịnh Khải Ninh cũng không có tới, đội nữ chỉ có Mao Lanh Canh là tuyển thủ thuộc top đầu thế giới, còn Nạp Lan Chi thì chưa từng tham gia thế vận hội Olympic và Giải vô địch thế giới.

"Không cần khẩn trương." Mao Lanh Canh từ phía sau vỗ nhẹ lên cái đầu đang mang mũ bơi của Nạp Lan Chi.

Nạp Lan Chi nhìn chằm chằm vào một vị tuyển thủ phía trước, đã xoay người bơi về. Dưới sự nhắc nhở của trọng tài, tuyển thủ bơi lượt hai đều tiến lên.

Tuyển thủ thứ nhất đυ.ng tới cảm ứng khí, phát ra âm thanh, tuyển thủ thứ hai trực tiếp nhảy vào trong nước.

Trong sân thanh âm hô cố lên vang lên không ngừng, khoảng cách mỗi quốc gia chênh lệch đều rất nhỏ, chính vì như vậy, dẫn tới rất khó ổn định được vị trí.

Thời điểm tới lượt Nạp Lan Chi bơi tiếp đứng hàng thứ tư, tới gần bờ đối diện là thứ ba, cô dùng sức đem mình áp súc, sau đó bắn ra, trước kính bơi đều là bọt nước nhỏ.

Khi bơi về lại vượt qua một người, đứng thứ hai.

Nạp Lan Chi nỗ lực bảo trì, chỉ cần giữ được vị trí thứ hai, Mao Lanh Canh liền có khả năng hướng tới vị trí đầu.

Bơi tới trung gian là lúc, Nạp Lan Chi đùi phải bị cứng lại, ngón chân cái của cô chuột rút, Nạp Lan Chi cắn răng tận lực dùng lực ở cánh tay kéo toàn bộ thân thể.

"A Chi làm sao vậy, như thế nào chậm lại?" Vương Thiến ngồi thẳng thân thể, đôi mắt gắt gao mà nhìn cô lội tới.

Huấn luyện viên trưởng cau mày: "Chân, cháu nhìn chân con bé xem, động tác không lớn, hình như không cử động được, vẫn luôn dựa vào lực cánh tay kéo toàn bộ thân thể, tư thế bơi lội cũng không tuyệt đẹp như trước, giống như bị lưới đánh cá vây khốn."

"Chân bị chuột rút, con bé thi đấu quá mức dày đặc, hơn nữa lần đầu tiên tham gia bơi tiếp sức, khẩn trương." Vương Thiến cũng nghĩ đến, có chút hối hận báo ba cái hạng mục cho cô, theo tuổi rốt cuộc thì cô mới có mười tám tuổi, ba cái hạng mục quá mất sức.

Nạp Lan Chi đυ.ng tới cảm ứng khí, tuyển thủ bơi lượt ba Mao Lanh Canh nhanh chóng nhảy vào trong nước.

Nạp Lan Chi dựa vào trên vách, nâng chân lên xoa xoa ngón chân cái, kinh mạch bị căng cảm giác quả thực rất không tốt.

Vương Thiến cầm khăn tắm lại đây, đem Nạp Lan Chi từ bể bơi lôi ra tới, phủ thêm khăn tắm cho cô, "Thế nào? Chân còn được không?"

"Chân không có việc gì, là ngón chân cái bị chuột rút, có lẽ máu không lưu thông, trở về xoa bóp một lát liền tốt." Nạp Lan Chi cũng thực may mắn không phải mắt cá chân vặn thương.

Vương Thiến mang cô đến bên cạnh nghỉ ngơi, để đội y tế nhìn xem chân cô thế nào, xác định không có việc gì mới yên tâm.

Chấn thương và bệnh tật vĩnh viễn là ác mộng của vận động viên, ở dưới cường độ huấn luyện cao dày đặc, rất nhiều vận động viên khó tránh khỏi sẽ không thừa nhận được. So sánh với các môn thể thao khác, bơi lội còn chưa phải là môn nguy hiểm nhất. Nhưng thời gian dài ngâm mình trong nước, đối với làn da sẽ không tốt, cũng rất dễ bị cảm nhiễm, viêm tai giữa và bệnh tật linh tinh, thường xuyên phải dùng đến bả vai, bả vai phụ tải quá lớn cũng sẽ chịu tổn thương, Nạp Lan Thừa Lập tuổi càng cao thì bả vai sẽ luôn bị đau nhức.

Nạp Lan Chi ngày thường cũng tương đối chú ý mấy vấn đề này.

Nước E thi đấu kết thúc, cuộc thi bơi lội mùa đông cũng chỉ còn một cái ở nước A, ở đây năm trước Nạp Lan Chi bị bôi nhọ sử dụng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong thi đấu.

Từ nước E cất cánh, mấy tiếng sau, Nạp Lan Chi thu được tin nhắn của Phó Trí Thành: Anh ở nước A.

Anh ở nước A.

Nạp Lan Chi nhớ tới năm trước, thời điểm cô bị vu khống, anh cũng ở nước A, anh đi tới trước mặt cô, trong nháy mắt kia, cô giống như là một đứa bé tìm được chỗ dựa.

Nạp Lan Chi nằm trên ghế, hơi hơi nheo lại đôi mắt.

"Cô ấy thích anh."

"Vậy còn em?"

Còn em? Còn em?

Cô sao?

Nạp Lan Chi bực bội xoay người, đối mặt với cabin, trời xanh mây trắng cũng không thể hóa giải phiền não của cô.

Có lẽ cô cùng với nước A là nghiệt duyên, bay mấy tiếng đồng hồ, Nạp Lan Chi liền cảm thấy đầu choáng váng buồn nôn, cả người mệt mỏi, để đội y tế kiểm tra nhiệt độ, cô phát sốt.

Lịch thi đấu khẩn trương mang đến kết quả chính là quá mức mệt nhọc, hơn nữa thay đổi nhiệt độ đột ngột, Nạp Lan Chi ngã bệnh.

Cô không thể truyền nước biển, chỉ có thể uống thuốc, hiện tại cô có hai lựa chọn: Trực tiếp bỏ thi hoặc tiếp tục dự thi.

Nạp Lan Chi lựa chọn tiếp tục tham gia, ở cuộc thi đấu lần này cô chỉ có hai hạng mục.

Cũng may nghỉ ngơi hai ngày, đã đỡ, chỉ là không thể hoàn toàn khôi phục.

Phó Trí Thành lại gửi tin nhắn tới: Trong nước có việc, anh về nước trước, thật đáng tiếc không thể xem em thi đấu.

Nạp Lan Chi đem điện thoại để trên ngăn tủ, nằm nghiêng ở trên giường, chu miệng lên, ẩn ẩn có chút tủi thân, đem mặt chôn ở trong gối, tóc tán xuống dưới hoàn toàn che khuất.

Nạp Lan Chi như cũ không có gửi lại tin nhắn cho anh.

Rất nhanh, thi đấu liền bắt đầu, bởi vì thời gian hai giải thi đấu bơi mùa đông này tương đối gần, có chút gấp. Trịnh Khải Ninh cùng mấy vị sư huynh sư tỷ trứ danh trong đội trực tiếp từ bỏ thi đấu ở nước E, chỉ tham gia nước A.

Một cái 100 mét, một cái 200 mét, 100 mét Nạp Lan Chi cơ hồ là từ bỏ, cô hoàn toàn không có sức lực đi tới cuối cùng, chi bằng bảo tồn thể lực lưu đến tràng tiếp theo.

Cho nên Nạp Lan Chi trực tiếp ở đấu loại đã bị đào thải, đây là lần đầu tiên cô ở đấu loại đã bị loại.

Phần thi 200 m diễn ra sau 100 mét một ngày, Nạp Lan Chi tập luyện riêng để khôi phục, ngày hôm qua lúc thi 100 mét, cô luôn là có một loại cảm giác lòng có dư mà lực không đủ, loại cảm giác này nói như thế nào đây, có cảm giác rất hận, lại không biết hận cái gì, còn có một tia thất bại.

Hai trăm mét là chủ công hạng của cô, năm trước cô ở chỗ này đoạt được huy chương vàng đầu tiên, năm nay cô hy vọng có thể đạt được thành tích tốt.

Nạp Lan Chi mặc áo khoác Đội Quốc Gia nước Z, nỗ lực khởi động thân thể, cảm nhận được thân thể nóng hầm hập mới dừng lại nghỉ ngơi.

Lúc sau nhân viên công tác tới nhắc nhở, Nạp Lan Chi kéo khóa kéo áo khoác xuống, Vương Thiến chặn lại nói: "Trước cứ mặc vào, đến bên kia lại cởi ra."

Nạp Lan Chi lại kéo khóa lên.

Vương Thiến cùng cô đi ra, làm tốt công tác tâm lý cho cô, trước kia Vương Thiến cảm thấy Nạp Lan Chi tâm lý vững chắc, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tâm lý, nhưng xét đến cùng cô cũng chỉ mới vừa thành niên, có đôi khi cũng sẽ khẩn trương.

"Không cần gây áp lực cho bản thân, thi đấu lần này cũng không quá quan trọng, chính em trong lòng hiểu rõ là được. Vạn sự vẫn lấy trạng huống thân thể làm đầu."

Nạp Lan Chi đi tới cửa thông đạo, đây là thông đạo chuyên dụng cho vận động viên, cởϊ áσ khoác, đưa cho Vương Thiến, "Được, em biết."

Hít sâu một hơi, Nạp Lan Chi đi đến phía trước, trước ký tên sau đó đi đến cửa hiệu của mình ở bên kia.

Nạp Lan Chi bên trái là một người nước N, còn bên phải là người nước Y, Nạp Lan Chi làn da tái nhợt ở giữa một đen một trắng có vẻ đặc biệt trong suốt, làn da của cô nhìn qua chính là sạch sẽ trắng thuần.

Nạp Lan Chi mang kính bơi lên, tay che ở trước ngực bình tĩnh trong chốc lát, bày xong tư thế.

Súng lệnh vang lên, Nạp Lan Chi nhảy vào trong nước trước tiên.

Đúng là như vậy, Vương Thiến mới càng thêm lo lắng, tốc độ phản ứng của Nạp Lan Chi so với người thường chậm hơn, nhưng lúc sau được cô ấy sắp xếp luyện tập, từ lúc đó phản ứng của cô nhanh vượt mức bình thường, A Chi đem tất cả lực chú ý đều đặt ở trên súng lệnh, cô đã bắt đầu liền nhảy lấy đà, này ngắn ngủi vài giây đều phải tranh đoạt, thuyết minh trong lòng cô đối với chính mình biểu hiện kế tiếp cũng không có chậm.

Nhưng bởi vì phương diện chiều cao chênh lệch, Nạp Lan Chi không thể cướp được vị trí đầu, xếp hạng hai.

Thời điểm tới bờ bên kia, Nạp Lan Chi như cũ bảo trì vị trí thứ hai.

Nạp Lan Chi nhìn đến vách tường bể bơi, tốc độ bơi nhanh hơn, quay cuồng thân mình, hai chân đạp lên trên vách, chờ đến khi đẩy người đi là lúc, hoàn toàn phát hiện chính mình không có lực lượng như lúc trước.

Vương Thiến lo lắng sốt ruột, đã mất đi ưu thế xoay người, tứ chi mệt mỏi, làm cho sức bật giảm mạnh, lúc đẩy người đi tốc độ cùng khoảng cách chỉ bằng hai phần ba trước kia.

Ở những phút cuối cùng, Nạp Lan Chi bị tút xuống vị trí thứ ba, tất cả các tuyển thủ bắt đầu lao tới, Nạp Lan Chi muốn tăng tốc, cánh tay cũng đã sử dụng hết sức, lúc đầu cô đã dùng lực nhiều nhất, đến cuối cùng không còn sức, Nạp Lan Chi điều chỉnh hô hấp, nỗ lực làm cho bản thân nhanh hơn một chút.

Chờ đυ.ng tới cảm ứng khí, Nạp Lan Chi đứng lên, dựa vào trên vách bể bơi, dùng sức thở phì phò, cánh môi trắng bệch.

Hạng tư.

Vương Thiến cùng đội y tế nhìn thấy cô trước sau không lên bờ, lo lắng tình trạng thân thể của cô, đều vây quanh đi lên.

Nạp Lan Chi dưới sự trợ giúp của hai người bị kéo lên bờ, thể lực tiêu hao quá mức tứ chi hư nhuyễn, Nạp Lan Chi dựa vào Vương Thiến đi xuống, kiểm tra nướ© ŧıểυ xong, đội y tế lập tức tiếp đường glucose cho cô, bơi lội là vận động rất hao phí thể lực, bản thân bệnh còn chưa khỏi, thoát lực tương đối nghiêm trọng.

"Tóm lại cũng không phải cuộc thi quan trọng gì, hảo hảo nghỉ ngơi đi, năm nay còn có Giải vô địch thế giới, kia mới là trọng điểm chú ý của em." Vương Thiến trấn an cô.

Nạp Lan Chi không còn sức lực gật gật đầu, thấp giọng nói: "Em không có việc gì."

Vương Thiến cũng nhịn không được thở dài một tiếng: "Em cùng cuộc thi của quốc gia này thật là xung khắc a!"

Cũng không phải là xung khắc, năm trước ở chỗ này bị bôi nhọ, năm nay ở chỗ này sinh bệnh, Nạp Lan Chi trong lòng biết chính mình đã lâu chưa sinh bệnh cộng thêm bôn ba mệt nhọc, trận bệnh này là có dự mưu, lâu không sinh bệnh cũng không phải chuyện tốt.

Bất quá chính là tà môn như vậy, vẫn là địa điểm này cuộc thi này.

Chờ đến khi về nước, Nạp Lan Chi đã khỏe không sai biệt lắm, xuống máy bay, nhận được tin tức phía truyền thông đều vây quanh đây, một sảnh chờ đều bị phóng viên vây đến chật như nêm cối, còn có các loại fans.

Nạp Lan Chi mang mũ lưỡi trai từ một cửa khác đi ra ngoài, ánh đèn, chỉ thuộc về người thắng.

Cô xách theo hành lý của mình chậm rãi kéo đi, chờ đến khi nhìn thấy người đàn ông chờ ở phía trước Nạp Lan Chi bước chân chậm rãi dừng lại.

Cô ngừng ở tại chỗ, tay kéo vali chậm rãi buông ra.

Phó Trí Thành thấy cô bất động, tiến lên, mới vừa đi hai bước, cô gái nhỏ đột nhiên vọt lại đây, vọt vào trong lòng ngực anh.

Phó Trí Thành bị lực đánh lui về phía sau một bước, ổn định lúc sau, anh như bị một lực lớn hơn đánh sâu vào ở trong lòng.

Đại sảnh bên cạnh rộn ràng nhốn nháo, có thể nghe thấy tiếng phóng viên truyền thông và fans hoan hô, còn đại sảnh này quạnh quẽ đến chỉ có tốp năm tốp ba người đi qua.

"A Chi......" Phó Trí Thành không tìm thấy vị trí thích hợp để đặt tay, một bàn tay từ từ vuốt ve tóc cô, mềm mại, Phó Trí Thành tâm cũng mềm đến rối tinh rối mù.

"Em thua rồi." Nạp Lan Chi đem đầu chi ở ngực anh, che thanh âm nói.

"Không đúng, cho dù em thua, ở lòng anh, em vĩnh viễn là mỹ nhân ngư xinh đẹp nhất."

Nạp Lan Chi ngẩng đầu, mũ lưỡi trai chặn hết đại bộ phận tầm mắt, Nạp Lan Chi chỉ có thể nhìn đến dưới mũi anh, khóe mắt cô còn có nước mắt, khóe miệng hơi hơi giơ lên tươi cười.

Cô gái nhón chân, Phó Trí Thành cảm giác mũ chọc tới mặt anh, sau đó cánh môi bị một vật mềm mại dán lên.

Mười tám tuổi, Nạp Lan Chi minh bạch ánh sáng của thế giới này sẽ không tùy thời thuộc về mình, mà có ánh sáng của một người trước sau chỉ thuộc về mình, đó là may mắn tốt đẹp nhất.

Thua thế giới, lại thắng toàn bộ.

........

Ủng hộ mình=⭐ để mình có thêm động lực nha (。・ω・。)ノ♡