Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 54: Tôi không sai

Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Căn cứ vào ghi chép thành tích gần nhất, Tư Đồ Tĩnh bị xếp vào ban 11 khối 11.

Giang Vấn Nguyên hơi để ý đến thành tích của Tư Đồ Tĩnh, lần kiểm tra này cô xếp hạng 10 toàn lớp. Giang Vấn Nguyên điều tra tỉ lệ lên lớp của Giang đại mấy năm qua, mỗi năm đều hơn hai phần ba thí sinh đậu nguyện vọng một, hơn năm thủ khoa đại học, tỉ lệ trúng tuyển đại học tọng điểm cũng rất cao, trung học Phổ thông Giang đại là trường chuyên danh xứng với thực. Tư Đồ Tĩnh là học sinh nghệ thuật, thành tích văn hóa có thể xếp hạng 10 có thể nói tương đối ưu tú.

Giang Vấn Nguyên lội ngược lại vài đợt kiểm tra phía trước, thành tích Tư Đồ Tĩnh khá tốt, nhưng vẫn luôn lặng ngụp từ vị trí 20 đến 30. Trải qua chuyện tàn khốc ở ban 10, dưới tình huống chỉ còn mình Tư Đồ Tĩnh còn sống, mỗi ngày cô sang lớp bên cạnh học không thấy sợ sao, làm thế nào lại thăng hạng cao như vậy?

Giang Vấn Nguyên không tin Tư Đồ Tĩnh không liên quan đến chuyện của Mục Miên Miên.

Thư viện xây vì Tư Đồ Khiêm khả năng hơi thấp. Thư viện thi công từ tháng ba đến tháng sáu, là thời gian mấu chốt Tư Đồ Khiêm nghênh chiến với kỳ thi đại học, hơn nữa sau khi hoàn công thì Tư Đồ Khiêm cũng đã kết thúc học kỳ rồi, không hưởng được tí lợi nào.

Nguyên nhân Tư Đồ Chinh đập tiền xây thư viện khả năng cao là vì Tư Đồ Tĩnh. Kỳ hạn công trình gấp gáp như vậy đơn giản là muốn lợi dụng tin tức xây thư viện ép chuyện của Mục Miên Miên xuống.

Bốn người Giang Vấn Nguyên chuẩn bị tốt kế hoạch ngày mai đến gặp Tư Đồ Tính, dựa theo giới tính trông coi lần nhau, duy trì trạng thái phòng vệ sinh mở thay quần áo, rồi từng người lên giường nghỉ.

Khi Giang Vấn Nguyên ngủ trong trò chơi Bàn tròn rất ít nằm mơ, tối nay lại gặp nữ sinh tóc dài mặc đồng phục trường. Người đó đứng xa xa, luôn đi đến chỗ cậu nhưng khoảng cách hai người không ngắn lại. Khi cậu sắp tỉnh, nữ sinh đó hơi ngẩng đầu để lộ phần môi tái nhợt.

Cả đêm nằm mơ làm tinh thần Giang Vấn Nguyên hơi uể oải. Trạng thái Tề Tư Viễn và Lữ Kỳ Diệu thoạt nhìn không tệ lắm, không giống người đã mơ thấy thứ gì không sạch sẽ. Giang Vấn Nguyên hỏi Đan Hiểu Nhiễm mang quầng thâm dày đặc: "Tối qua ngủ không ngon à? Mơ thấy thứ gì không sạch sẽ?"

Đan Hiểu Nhiễm xấu hổ cúi đầu, "Không phải, lần đầu tiên tôi ngủ một mình trong trò chơi nên hơi không quen."

Giang Vấn Nguyên không kịp đề phòng bị nhét một miệng thức ăn chó: "... Cô không có việc gì là tốt rồi."

7 giờ bốn người vào nhà ăn, bên trong đã có không ít người. Người chơi nữ hôm qua định quyến rũ Giang Vấn Nguyên đứng ở cửa, ăn mặc khác một trời một vực hôm qua, bọc toàn thân kín mít, nếu có khả năng còn muốn bao luôn cái đầu lại. Cô ta nôn nóng ngó quanh ký túc xá, khi nhìn thấy bốn người Giang Vấn Nguyên thì lập tức tiếp đón.

Tề Tư Viễn vẫn còn nhớ người này, nhưng nhớ một lát vẫn không nhớ ra tên gọi, "Cô là San cái gì nhỉ?"

Giọng nói người chơi nữ mười phần sôt ruột, nói như gió cuốn: "Tôi là Trình San. Các vị lão đại à, xin cứu mạng!"

"Trên người cô lại mọc mắt mới?" Tề Tư Viễn hứng thú nhìn Trình San.

Trình San lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không có. Tôi muốn nói là, tôi cảm thấy đồng đội tôi không đúng lắm!"

Tề Tư Viễn hỏi: "Người họ mọc mắt?"

"Không có, nhưng mà..." Trình San chưa nói xong đã bị Tề Tư Viễn ngắt lời.

Tề Tư Viễn mất hứng thú, "Nếu không có mắt thì không phải chuyện lớn gì. Cô đi tìm người hỗ trợ hoặc tự lực cánh sinh đi. Lão đại cũng là người, không ăn sáng cũng sẽ tuột huyết áp, hôm nay chúng tôi còn rất nhiều chuyện phải làm."

Sau khi bị Tề Tư Viễn cự tuyệt, Trình San chojn trúng Đan Hiểu Nhiễm, vừa muốn kéo tay cô thì bị Giang Vấn Nguyên ngăn lại, "Các người lợi hại như vậy, xem như mỗi ngày một việc thiện mà thương xót xem tôi như đồng đội đi mà."

Dáng vẻ Trình San rất đáng thương, Đan Hiểu Nhiễm hơi động lòng, nhưng cô không thể xin cho cô ta. Có lẽ hai người Tề Tư Viễn và Giang Vấn Nguyên có năng lực giúp, nhưng năng lực của họ không phỉa năng lực của cô, không thể bao biện đồng ý thay được.

Giang Vấn Nguyên quay đầu nói với Đan Hiểu Nhiễm: "Phiến Tử, Lữ Kỳ Diệu, chúng ta đi thôi."

Giang Vấn Nguyên dùng thân mình chắn giữa Lữ Kỳ Diệu, Đan Hiểu Nhiễm và Trình San, hành động đó đã cho thấy thái độ của cậu.

Trình San giận đến nước mắt lưng tròng, "Lão đại trò chơi thì ghê ghớm rồi, máu lạnh, mất tính người, ma quỷ!"

Mắng một hồi thì khóc chạy đi.

Mọi người rất dễ đồng tình với bên yếu thế, những người chơi khác không biết tình hình cụ thể, thấy Trình San khóc lóc chạy đi thì nghĩ Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn ỷ thế hϊếp người, ánh mắt nhìn Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu cũng bắt đầu không đúng. Nhưng trò chơi Bàn tròn không phải nơi nói chuyện chính nghĩa, dù người khác có nghĩ nhân phẩm Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn có vấn đề cũng không ai đi bênh vực kẻ yếu.

Sau khi Lữ Anh Kỳ trải qua tai nạn thì Lữ Kỳ Diệu chìm trong khốn khổ một thơi gian, cô bé rất nhạy cảm với ác ý của người khác, quấy bữa sáng ngồi xuống cạnh Đan Hiểu Nhiễm, giơ muỗng lên che miệng, "Em cảm thấy có không ít người có ý xấu với chúng ta, anh Trần Miên, chúng ta có nên giải thích cho họ không, chúng ta cũng không bắt nạt Trình San, chỉ từ chối giúp chị ta thôi mà?"

Giang Vấn Nguyên lắc đầu, "Dù chúng ta có giải thích rõ từ đầu đến đuôi thì vẫn có người nghĩ giúp đỡ kẻ yếu là chuyện đương nhiên, không cần phí lời với họ. Em yên tâm, sẽ không có người dám đυ.ng tới chúng ta."

Đúng như lời Giang Vấn Nguyên, đến tận khi họ ăn sáng xong rồi rời khỏi thì những người bất bình cho Trình San vẫn không nói lấy một lời.

Khi bốn người Giang Vấn Nguyên đến ban 10 lớp 11 thì giờ học sớm vẫn chưa bắt đầu. Hồ sơ học sinh đều kèm một ảnh thẻ màu xanh, Giang Vấn Nguyên liếc mắt đã nhận ra Tư Đồ Tĩnh ngồi bàn cuối cạnh cửa sổ hành lang. Giang Vấn Nguyên đến cạnh Tư Đồ Tĩnh gõ cửa sổ. Tư Đồ Tĩnh nghe được tiếng động thì nhìn cậu, quầng thâm mắt cô rất đậm, mặt cũng gầy đến mức hơi lõm vào trong, xương gò má rất cao. Giang Vấn Nguyên đã đoán sai, Tư Đồ Tĩnh không phải không có cảm xúc gì trước cái chết cảu Mục Miên Miên.

Tư Đồ Tĩnh mở cửa sổ, lạnh lùng hỏi: "Các người là ai?"

Giang Vấn Nguyên cười với cô: "Chúng tôi là công nhân trang trí thư viện, có một số chuyện muốn được tư vấn chút."

"Công nhân trang trí? E là phóng viên ngụy trang công nhân." Tư Đồ Tĩnh luôn miệng nghi ngờ thân phận của nhóm Giang Vấn Nguyên nhưng vẫn đứng lên từ chỗ ngồi, "Không sao cả, dù sao tôi cũng có chút chuyện, kể với ai cũng được. Nơi này không tiện, chúng ta đổi nơi khác đi."

Nơi Tư Đồ Tĩnh mang nhóm Giang Vấn Nguyên đến thế nhưng lại là nóc nhà Mục Miên Miên đã tự sát. Sau khi Mục Miên Miên nhảy lầu, cửa thông lên tầng mái có thêm một khóa chữ U, không ai biết Tư Đồ Tĩnh làm khóa bằng cách nào, mở cửa xong thì đẩy ra đi lên mái. Tư Đồ Tĩnh quay đầu, "Các người lên trước đi."

Tề Tư Viễn lấy ngón tay móc đi chìa còn treo trên khóa chữ U, là người đầu tiên bước qua cửa lên sân thượng. Tư Đồ Tĩnh không có phản ứng với hành động của Tư Đồ Tĩnh. Chờ nhóm Giang Vấn Nguyên đều lên hết, Tư Đồ Tĩnh mới bước vào khép cửa lại, "Mục Miên Miên nhảy lầu tại chỗ này, nó có bóng ma với nơi đây nên sẽ không xuất hiện ở đây đâu."

Tư Đồ Tĩnh đến vị trí trung tâm mái nhà. Giang Vấn Nguyên làm thiết kế hình động, có cảm giác không gian rất tốt, cậu để ý thấy vài lần chỗ Tư Đồ Tĩnh đứng đều duy trì khoảng cách xa với mái nhà và tường.

Sau khi Tư Đồ Tĩnh đứng yên mới nói tiếp: "Dù sao tôi cũng sắp chết rồi, nếu các người là phóng viên thì nên mang sách tự bạch của tôi xuất bản đi. Chuyện Mục Miên Miên bị sỉ nhục ở lớp đích thực có liên quan đến tôi, nhưng tôi cho rằng —— chuyện Mục Miên Miên chết, tôi không có bất kỳ trách nhiệm gì!"

Dưới lời tự thuật của Tư Đồ Tĩnh, cô ta chỉ sỉ vả Mục Miên Miên hai lần, nhưng hai lần đó đều có nguyên nhân.

Lần đầu là sau khi kết thúc khóa mỹ thuật, Tư Đồ Tĩnh cực kỳ vừa lòng với khóa học phác họa này, cảm thấy mình tiến bộ hơn trước, nên lúc tan học lật xem sách luyện tập phác họa của mình.

Lúc này, Mục Miên Miên cùng bạn mình cười cười nói nói lướt qua Tư Đồ Tĩnh. Lối đi nhỏ hẹp, tuy hai nữ sinh rất gầy nhưng đi sóng vai nhau đã chiếm hết đường đi, Mục Miên Miên còn đùa giỡn với bạn, không cẩn thận hất nước từ cái chai mở nắp trong tay lên bản phác họa của Tư Đồ Tĩnh.

Một chai nước đó làm hư hết phác họa của Tư Đồ Tĩnh. Tư Đồ Tĩnh bùng nổ, nhất thời không kiểm soát được thẳng tay tát Mục Miên Miên.

Lần còn lại là trong tiết thể dục, giáo viên yêu cầu học sinh nữ chia nhóm để huấn luyện bóng chuyền. Chuyện phác họa chưa qua được mấy ngày, Tư Đồ Tĩnh và Mục Miên Miên lại bị chia đến cùng một nhóm.

Tư Đồ Tĩnh ghét bị thua, nếu là đấu bóng thì đương nhiên muốn thắng. Kết quả Mục Miên Miên kéo chân sau nhiều lần, còn phát bóng vào gáy Tư Đồ Tĩnh. Tư Đồ Tĩnh không thể nhịn được nữa, ác mồm ác miệng mắng Mục Miên Miên xối xả, bảo cô lập tức cút ngay. Sau khi Mục Miên Miên rời khỏi, đội Tư Đồ Tĩnh tuy thiếu một người nhưng đánh tốt lên, còn thắng trận đấu.

Từ sau tiết thể dục đó, mỗi lần Mục Miên Miên thấy Tư Đồ Tĩnh sẽ đi đường vòng. Tuy Tư Đồ Tĩnh ghét Mục Miên Miên nhưng cũng không chủ động đi gây chuyện.

Tư Đồ Tĩnh lười đếm xỉa đến Mục Miên Miên nhưng người khác thì không như vậy. Học xong tiết đấu bóng thể dục thì bắt đầu có người bắt nạt Mục Miên Miên, trong số những người đó xác thực có kẻ muốn lấy lòng Tư Đồ Tĩnh. Tư Đồ Tĩnh phản ứng rất lạnh nhạt với những kẻ kia nhưng cũng không nói giúp Mục Miên Miên, Tư Đồ Tĩnh không thích nhìn thấy Mục Miên Miên, không giậu đổ bìm leo đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Mắt Tư Đồ Tĩnh chết lặng, "Tôi cũng không ngờ những người kia càng ngày càng quá đáng, thậm chí nhốt Mục Miên Miên cả đêm trong phòng học. Phát hiện ngày Mục Miên Miên trực nhật là một anh em của tôi, sau khi hắn và giáo viên đưa Mục Miên Miên đến phòng y tế thì xử lý sạch chỗ thùng rác Mục Miên Miên để lại. Ngày đó hắn tìm tôi nói chuyện riêng, nói qua chuyện Mục Miên Miên bị nhốt, uyển chuyển nhắc nhở tôi đừng làm quá."

"Tuy tôi không nghĩ mình cần chịu trách nhiệm với chuyện Mục Miên Miên bị bắt nạt, nhưng tôi còn cùng hắn đến tìm những người đã nhốt Mục Miên Miên, nói họ lần sau đừng làm vậy nữa. Còn có mấy anh em sau khi đã thanh lý đống rác của Mục Miên Miên trở lại phòng học, chúng tôi cũng tìm họ, nhờ họ giữ bí mật chuyện đó." Lời nói theo suy nghĩ của Tư Đồ Tĩnh trở lại ngày 15/02 hôm đó, "Nhưng khi chúng tôi tìm họ nói chuyện thì đã có ba người nói chuyện đó ra ngoài, không đến một ngày,biệt danh bẩn thỉu của Mục Miên Miên đã truyền khắp lớp chúng tôi rồi..."

Lời đồn khi đã xuất hiện thì giống như virus vậy, nó dùng tốc độ cực nhanh quét qua Giang đại, là chuyện Tư Đồ Tĩnh không thể khống chế. Khi Mục Miên Miên dưỡng bệnh trở về, chờ đợi cô là địa ngục trần gian.

Tư Đồ Tĩnh cười tự giễu, "Nhà chúng tôi cũng tính là có quyền có thế, tôi nhờ ba tôi sắp xếp lại mười trường cấp ba công lập tốt nhất ngoài Giang đại, giao danh sách cho Mục Miên Miên, để nó chọn một cái. Chỉ cần nó quyết định thì nội trong ba ngày có thể hoàn tất thủ tục chuyển trường. Mục Miên Miên bị sỉ nhục rõ ràng không phải tôi sai, nhưng tôi còn ôm trách nhiệm lên người mình, nghĩ đường lui giúp nó rồi, là chính nó từ chối chuyển trường."

"Mục Miên Miên cuối cùng không chịu nổi áp lực nên nhảy lầu tự sát, không lẽ còn muốn trách tôi!" Câu cuối cùng Tư Đồ Tĩnh nói như gào lên, giọng cao vυ't.

Giang Vấn Nguyên nói: "Tư Đồ Tĩnh, cảm ơn cô đồng ý kể lại chuyện lúc trước cho chúng tôi. Tôi còn một chuyện nữa, cô có quan hệ gì với Tư Đồ Khiêm?"

...