Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 41: Máy cờ vua tự động

Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Trần Miên và Giang Vấn Nguyên là hai người xếp đầu bàn tròn, lại thêm Trần Nhan thổi phồng cạnh họ, người muốn ôm đùi không ít. Đáng tiếc đã đủ gian bốn người, bây giờ tuyết lớn trời rét, không ai muốn ngủ dưới sàn. Những người không thể ôm đùi đó đều hướng mắt về phía Tần Khải Nguyệt.

Tần Khải Nguyệt mơ hồ cảm nhận được ác ý từ ánh mắt nào đó, nhưng y không đáp lại chính diện, chỉ giả bộ không biết gì, gật đầu rũ mắt đi theo Giang Vấn Nguyên. Tần Khải Nguyệt dùng hành động nhắc nhở những kẻ hghen ghét kia không phải cậu ta dụ dỗ đại lão mà là đại lão chủ động tìm y.

Giang Vấn Nguyên thu lại tầm mắt trên người Trần Miên, rất vừa lòng thái độ Tần Khải Nguyệt. Đối mặt với nguy hiểm không rõ, Tần Khải Nguyệt không ầm ĩ, bình tĩnh nắm lấy manh mối trước mặt, tố chất không tồi.

Phòng cạnh biệt thự chỉ có một tầng, tổng cộng tám căn, có nhà ăn chung và nhà tắm. Tám phòng đặt tên theo cây cỏ, từ trái san phải lần lượt là Mai, Lan, Trúc, Cúc, Sen, Tùng, Bách, Liễu. Giang Vấn Nguyên tùy ý chọn gian cúc ở giữa, "Tôi bị thu hai phần ba năng lực tim phổi, gian phòng Cúc ở giữa, cách nhà ăn, phòng tắm và cửa tương đối tiện, mọi người có ý kiến gì không."

Trần Miên nhìn chằm chằm bảng số phòng trên chữ "Cúc", trong lòng run lên, cảm thấy Giang Vấn Nguyên đang ám chỉ với mình. Trần Miên mỉm cười, bình tĩnh nói với Giang Vấn Nguyên: "Tôi theo cậu."

Ánh mắt Tần Khải Nguyệt đảo qua đảo lại trên người Trần Miên và Giang Vấn Nguyên, dường như hiểu ra gì đó.

Tần Khải Nguyệt nghiêm túc nhưng Trần Nhan thì không vậy, cô nhìn chằm chằm chữ "Cúc" phóng khoáng bên trên, "Chúng ta có nên đổi thành phòng Sen không, phòng Sen và phòng Cúc cạnh nhau, thật ra cũng nằm ở giữa hết mà. Cúc là hoa tang thường thấy, trong trò chơi ma quỷ đầy rẫy này không may mắn lắm. Hơn nữa... Bản thân cái chữ 'Cúc' này cho người ta cảm giác GAY GAY."

Từ "Gay" vừa tuôn khỏi miệng, tầm mắt hai người Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đồng loạt dừng trên người Trần Nhan. Nhưng Trần Nhan không phải một người sẽ nhìn mặt người khác, mặt Tần Khải Nguyệt ra hiệu đến mắt sắp rút gân rồi vẫn không hề phát hiện gì. Cô nghi ngờ chớp chớp mắt, "Mọi người nhìn tôi làm gì, không lẽ tôi nói gì không đúng?"

Giang Vấn Nguyên lạnh nhạt liếc Trần Nhan, "Cúc trắng là hoa tang thường dùng, ý nghĩa thực sự không may mắn lắm. Là tôi suy nghĩ chưa chu đáo, chúng ta đổi đến phòng Sen đi."

Bây giờ vẫ chưa đến giữa trưa, vẫn còn thời gian thăm dò chút chuyện. Bốn người vào phòng Sen mặc quần áo chống lạnh trong tủ vào. Sau khi Tần Khải Nguyệt mặc áo khoác vừa người vào thì cảm thấy như được sống lại, y chú ý áo khoác của ba người còn lại cũng rất vừa, đại não lập tức sinh động. Y nén rất nhiều thắc mắc trong lòng thành một câu, "Giang đại lão, nếu lúc nãy chúng ta chọn phòng Cúc thì vẫn tìm được quần áo vừa người thế này hả?"

Giang Vấn Nguyên cười trả lời: "Người chơi sẽ tìm được quần áo thích hợp trong phòng mình, đây là tác động của trò chơi Bàn tròn."

Giang Vấn Nguyên càng nhìn càng vừa lòng Tần Khải Nguyệt. Tần Khải Nguyệt đối mặt với vấn đề kỳ lạ không bó tay, cũng không làm điều vô nghĩa, đánh thẳng vào vấn đề trọng yếu. Chờ cậu dẫn Tần Khải Nguyệt về không phải nắm gọn quyền đặt tên tổ chức trong tay rồi à.

Trần Miên nhìn thái độ của Giang Vấn Nguyên với Tần Khải Nguyệt như gió xuân phảng phất thì biểu cảm không tốt lắm, như có tủi thân. Trần Miên chen giữa hai người, "Giang Soái, lát nữa chúng ta thăm dò hoàn cảnh xung quanh biệt thự rồi đến chỗ thi thể xem một chút đi."

Giang Vấn Nguyên nhìn mặt Trần Miên, nụ cười trên mặt tắt dần, cuối cùng nghiêm túc trở lại, "Vậy xuất phát thôi. Mọi người đeo kính bảo vệ mắt đi, không cần nhìn chằm chằm vào tuyết phòng bị quáng tuyết*."

*Trong môi trường tuyết, tia tử ngoại trong ánh sáng mặt trời mạnh từ tuyết trắng phản xạ lên, tế bào thượng bì kết mạc, giác mạc và của mắt người hấp thụ tia tử ngoại sẽ sinh ra phản quang hóa và dẫn việc đến tế bào thượng bì bị phá hủy, lộ ra đầu nút dây thần kinh cảm giác, sinh ra cảm giác dị vật trong mắt, cảm giác bỏng rát, chảy nước mắt, sợ ánh sáng và đau đớn, thậm chí mất thị lực. Bệnh này gọi là quáng tuyết.

Nhìn thấy đãi ngộ khác biệt rõ ràng như vậy, cả người Trần Miên đều là hai chữ "tủi thân" viết hoa.

Nhà chính biệt thự xây từ Bắc đến Nam, hai bên Đông Tây biệt thự là hai dãy phòng đối xứng nhau. Ông chủ Giả ở nhà chính với khách khứa, người chơi ở dãy phòng phía đông, dãy phía tây là phòng quản gia và người giúp việc. Nhà chính và hai dãy phòng tạo thành cấu trúc nửa vây quanh đình viện trung tâm, có một suối phun đóng băng.

Bên cạnh suối phun đặt một pho tượng toàn thân phóng đại 1.5 lần người thật. Tượng tạc một ông lão khuôn mặt nghiêm nghị, một tay chắp sau lưng, tầm mắt vừa như nhìn suối phun vừa như nhìn phương xa. Giang Vấn Nguyên ngồi xổm cạnh chân pho tượng, đeo bao tay phòng ẩm quét qua bệ dưới chân tượng.

Trên bệ có hai hàng chữ:

Giả Thường Thắng

1905 – 1971

Có lẽ Giả Thường Thắng là tổ tông hoặc bậc cha chú gì của biệt thự này.

Ảnh hưởng của việc thiếu mất hai phần ba năng lực tim phổi rất lớn, khi Giang Vấn Nguyên đứng lên thì trong đầu ập đến một đợt choáng váng, vẫn may Trần Miên đứng cạnh kịp duỗi tay đỡ cậu, "Giang Soái, cậu không sao chứ?" anhhtucc.wordpress. com

Giang Vấn Nguyên dựa vào Trần Miên một lúc chờ cho cảm giác choáng váng qua đi, "Chúng ta đã ra ngoài khá lâu rồi, chức năng tim phổi không theo kịp, không phải vấn đề lớn lắm. Chúng ta đến nơi phát hiện thi thể sau bếp xem, trong nhà ấm hơn, tôi sẽ không khó chịu như vậy nữa. Còn nữa, Tần Khải Nguyệt, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu họ giữ nguyên hiện trường chờ cảnh sát khám nghiệm thì hình ảnh có thể khiến cậu không khỏe lắm đâu."

Tần Khải Nguyệt hiểu rất rõ thân phận mình, là người chơi không biết gì cả, trên người y không có bất kỳ vật gì đáng để Giang Vấn Nguyên mơ ước. Cơ thể cậu không khỏe vẫn không quên quan tâm y, Tần Khải Nguyệt cực kỳ cảm động, "Giang đại lão, không, anh Giang, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực thích nghi với nội dung trò chơi!"

Có so sánh sẽ có tổn thương, Tần Khải Nguyệt vui vẻ, còn Trần Miên không được phúc lợi gì xém tức thành cá nóc.

Sau khi bốn người đi vào nhà bếp nhà chính thì nhóm đầu bếp đang bận rộn làm việc, họ đang chuẩn bị cơm trưa cho hôm nay.

Phòng bếp nóng rực, thùng rác đã thay mới, thùng cũ được đặt ở góc phòng, có dải băng cảnh báo, tạm thời không thể sử dụng. Có lẽ đó là chỗ phát hiện thi thể hai chị em song sinh...

Dưới mi mắt các đầu bếp và phụ việc, Giang Vấn Nguyên nâng dải băng lên, khom lưng bước qua. Trần Miên và Trần Nhan cũng theo vào, Tần Khải Nguyệt phát hiện nhóm đầu bếp và giúp việc vẫn bận rộn như cũ, dường như không quan tâm đến bốn vị khách không mời, lúc này y mới yên tâm tiến vào.

May mắn đang là mùa đông, thùng rác kia không phân hủy nhanh lắm, mùi cũng đỡ hơn. Giang Vấn Nguyên nhìn vào thùng, đập vào mắt cậu là vải vụn bị nước canh và máu thấm ướt. Cậu đẩy những mảnh quần áo đó ra, đồ vật bên dưới hiện lên ——

Đó là hai miếng da đầu bị lột xuống vẫn còn tóc, trên tóc còn dính cặn đồ ăn làm da đầu người xem nhói lên.

Giang Vấn Nguyên cố nhịn xuống cơn buồn nôn do mùi máu và đồ ăn hỗn loạn trộn vào nhau, lấy hai miếng da đầu kia ra. Lúc Giang Vấn Nguyên moi thùng rác thì Trần Nhan khom người ra khỏi dải băng, lấy một khăn trải bàn sạch đến. Trần Nhan trải khăn trên đất, "Để xác của hai tiểu thư vào đây đi."

Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống mép khăn trải bàn, đặt hai tấm da song song lên trên, "Trần Miên, thể lực tôi vẫn chưa phục hồi, anh lấy phần còn lại của thi thể hai tiểu thư ra đi, xếp theo vị trí bộ phận cơ thể."

Trần Miên nhìn một đống hỗn độn trong thùng rác, không hề có ý muốn đến gần, "Nhất định phải moi ra hả?"

"Tôi biết anh có bệnh sạch sẽ, nhưng anh lựa chọn trò chơi Bàn tròn, thời gian và số lần qua màn lớn hơn tôi nhiều. Không lẽ chuyện khó khăn này vẫn không khắc phục được? Hay anh cảm thấy tôi nên tiếp tục chống cự thân thể váng đầu hoa mắt này tiếp tục lục thùng rác?" Giang Vấn Nguyên nhìn mặt Trần Miên, chầm chậm nói, "Không phải chúng ta là người yêu sao, Trần Miên."

Tần Khải Nguyệt và Trần Nhan yên lặng ăn dưa bên cạnh, Trần Miên thở dài, "Vậy ít nhất em cũng phải nói ý nghĩa của chuyện moi thùng rác với anh. Anh không hy vọng em giận anh nên mới bắt anh đi lục thùng rác."

"Tôi muốn biết hung thủ lấy mất thứ gì của thi thể, có thể từ đây lần ra manh mối. Anh cứ lựa cẩn thận, xương tương đối nặng, có thể đã rơi xuống đáy thùng." Giang Vấn Nguyên nói, cậu cười khẽ, "Về phần anh hy vọng tôi không giận dỗi anh, ngại quá, vì tôi giận nên mới khiến anh nhịn bệnh sạch sẽ đi lục thùng rác. Nếu anh không lục, tôi vẫn còn cách khác lấy thi thể ra."

Trần Miên: "... ..."

Thùng rác là manh mối quan trọng, nhất định không thể bỏ được. Trần Miên muốn làm thì làm không muốn làm thì làm.

Tố chất tâm lý Tần Khải Nguyệt thật sự không tồi.

Lúc nhìn tấm da đầu không phát điên hét lớn, cũng không khóc, chỉ có toàn thân cứng đơ như tảng đá. Tần Khải Nguyệt yên lặng năm phút thì làm tốt công tác tâm lý lần nữa, miễn cưỡng bình tĩnh lại. Tần Khải Nguyệt không nói gì đứng cạnh Trần Miên, chủ động đảm nhận việc bẩn thỉu nặng nhọc, cùng nhặt thi thể với Trần Miên. Còn bao tay chống lạnh đó Tần Khải Nguyệt không nghĩ sẽ mang trở về phòng ở.

Tốc độ hai người khá nhanh, mười mấy phút đã nhặt xong.

Lúc hai người nhặt xác Giang Vấn Nguyên cũng không rảnh rỗi, cậu lau sạch bộ phận được nhặt ra, dựa theo vị trí cơ thể bày dưới hai tấm da đầu.

Trần Miên ném đôi găng tay bẩn thỉu đi, sắc mặt không tốt lắm, "Tôi xác định rồi, xương còn dư trong thùng rác đều là xương động vật, không có xương của con người."

Bốn người nhìn thi thể được Giang Vấn Nguyên xếp lại, chúng bị cắt tung tóe, da thịt, nội tạng, mắt và lưỡi đều có, bộ phận bị mất là toàn bộ xương và não.

Vì tránh bị choáng nên Giang Vấn Nguyên chậm chạp dựa bệ bếp đứng lên, "Không bao lâu nữa là đến giờ cơm, chúng ta tìm chủ nhân biệt thự nói chuyện lấy tin tức một chút, xem có thể tiện đường ăn cơm ké không. Nếu không ăn chùa được thì chỉ có thể trở về phòng cạnh biệt thự ăn thôi."

Trong sự trầm mặc của Trần Miên và Tần Khải Nguyệt, Trần Nhan phát huy hoàn hảo kỹ năng khoác lác của mình, thành công cứu vớt bầu không khí. "Anh Giang không hổ là người xếp đầu bàn tròn, mới vừa xem hai thi thể xong vẫn có thể nuốt trôi cơm. Lão đại không hổ là lão đại! Không phải người mà phàm nhân chúng tôi có thể so sánh được!"

Giang Vấn Nguyên giải thích: "Chức năng tôi bị thu yêu cầu phải làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, nếu mọi người tạm thời ăn không vào thì không cần miễn cưỡng phối hợp với tôi, mọi người có thể đóng gói ít lương khô chờ sau khi bình tĩnh lại ăn cũng được."

Bốn người đến phòng ăn nhà chính, bố cục trang trí rất xa hoa, ngoài khu ăn cơm rộng rãi, quầy rượu, còn có sàn nhảy, đèn, một cây dương cầm tam giác và nhạc cụ sân khấu. Bắt mắt nhất vẫn là đài chơi cờ vua đặt ở trung tâm.

Vì án mạng cặp song sinh, nhà ăn lúc này chỉ mỗi khu ăn uống còn cung cấp thực phẩm, những nơi khác toàn bộ tạm ngừng. Mọi người yên lặng lấy thức ăn, yên lặng ăn cơm, có ngẫu nhiên nói vài câu cũng cố gắng đè thấp giọng. Không khí trong phòng rất nặng nề.

Một người đàn ông trung niên đứng một mình cạnh bàn cờ vua, rất thu hút sự chú ý.

Giang Vấn Nguyên quả quyết đi đến đó, hỏi người đàn ông mang khuôn mặt bi thương: "Chào ngài. Xin hỏi có phải ngài là lão gia tốt bụng đã chấp nhận cho chúng tôi ở lại, Giả tiên sinh, kỳ thủ cờ vua trứ danh đúng không?"

Người đàn ông trung niên nhìn Giang Vấn Nguyên, thừa nhận thân phận, "Trong giới cờ vua tôi chỉ xếp hạng 16, chưa được tính là trứ danh gì, gọi tôi Giả kỳ thủ là được."

"Lần nữa cảm ơn ngài đã thu nhận chúng tôi." Giang Vấn Nguyên nói, "Sự cố của hai vị tiểu thư thật khiến lòng người đau xót. Không giấu ngài, chúng tôi là thám tử, nếu ngài chấp nhận, trước khi cảnh sát đến chúng tôi sẽ tận lực điều tra rõ chân tướng vì ngài."

Giả kỳ thủ sầu muộn nhìn bàn cờ, "Các cậu muốn thì cứ điều tra."

Giang Vấn Nguyên bình tĩnh quan sát đài chơi cờ được làm theo phong cách thời Victoria.

Ở giữa là bàn cờ vua được đúc bằng sắt, kích thước 72x72x64 cm, đúng chuẩn bàn cờ vua. Trên bàn cờ đặt những quân cờ được điêu khắc thủ công theo phong cách phương Đông, dưới đáy mỗi quân đều đính một mảnh nam châm. Mặt bên bàn cờ đặt một máy hơi nước cố định, máy liên kết với trục điều khiển bàn cờ, có năm cấp độ có thể điều chỉnh.

Hai đầu bàn cờ bày hai ghế dựa đối diện nhau, một ghế bị một khôi giáp võ sĩ độc đáo của thế kỉ 18 chiếm dụng. Mặt khôi giáp được thiết kế dữ tợn, Giang Vấn Nguyên chỉ nhìn thoáng qua đã sinh ra cảm giác bất an khó hiểu.

Giang Vấn Nguyên thu mắt, hỏi Giả kỳ thủ: "Ngài luôn canh giữ tại đài chơi cờ, đài chơi cờ này có mối liên kết sâu xa nào đó với hai vị tiểu thư sao?"

Khuôn mặt Giả kỳ thủ càng khổ sở.

"Khi ba tôi – Giả Thường Thắng còn sống, là cờ thủ xếp vị trí thứ hai trên thế giới. Đài chơi cờ này là do ba tôi tốn một số tiền lớn mời người xây nên một máy chơi tự động. Tôi nhờ vào việc khổ luyện với máy này mới đạt đến thành tích hôm nay. Khi con gái tôi sinh ra thì máy đã hỏng, hai đứa nó có thiên phú cao như ông nội nó vậy, nghe chuyện xưa của ông mình mà lớn lên, luôn khao khát được luyện tập với máy chơi cờ của ông nội nó."

Giả kỳ thủ ngồi đối diện nón giáp võ sĩ, điều chỉnh máy hơi nước đến cấp ba. Máy hơi nước kéo trục điều khiển, một quân cờ thuộc phe khôi giáp tự động tiến lên. Nguyên lý chuyển động của quân cờ hẳn là nam châm, hút nam châm dưới đáy rồi tiến hành di chuyển. Giả kỳ thủ nhìn quân đen vừa di chuyển thành công, "Bàn cờ giờ đã xây xong rồi, con gái tôi lại không còn nữa..."

Đến lượt Giả kỳ thủ, ông ta cầm một con tốt ——

Quân cờ trắng muốt phong cách phương Đông phối với bàn cờ cổ không hợp lắm. Giang Vấn Nguyên cẩn thận quan sát chất liệu của nó, dường như được đẽo từ xương mà thành.

...