Ở cửa sổ cách đó không xa, Lê Diệp xuyên ánh mắt nhìn qua, hắn xem dáng vẻ bận rộn của Bạch Cẩm Tâm, cảm thấy vô cùng thú vị.
Thử thoáng vận công, đã không còn trở ngại gì, viên thuốc của nàng quả nhiên là hiệu quả, thậm chí dược hiệu còn tốt hơn nhiều so với thuốc áp chế Ngọc Băng Phiến hắn thường dùng.
Nếu như nàng thật sự là người của Bạch Hầu phủ… Bạch phủ khi nào lại xuất hiện người thâm tàn bất khả lộ như vậy.
Chừng nửa canh giờ sau, Bạch Cẩm Tâm bưng tới một chén canh thơm ngào ngạt.
Nàng đưa tới trước mặt Lê Diệp, Định vương chầm chậm hớp một ngụm nhỏ, miễn cưỡng khen: ”Mùi vị không tệ.”
”Có ăn là tốt rồi, còn dám khen chê.”
Nàng cũng không phải là nha hoàn nhà hắn, không cần phải hầu hạ hắn. Cho nên đưa một chén canh gà cho Định Vương, xong xuôi này tự mình bưng 1 bát thịt, ngồi ăn ngấu nghiến.
Lê Diệp nhìn lại trong bát mình, thật sự là một chén canh mùi thịt chim, không có lấy một mảnh thịt.
Nữ nhân này...
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Bạch Cẩm Tâm, nàng đang ăn với tốc độ cực nhanh, có phần thô lỗ, nhưng lại có vẻ ngây thơ khả ái.
Nhìn nữ nhân này ăn lại thấy đói, bất giác, Định vương vừa nhìn Bạch Cẩm Tâm vừa từng ngụm từng ngụm uống xong chén canh.
Ăn uống no đủ, Bạch Cẩm Tâm không nhịn được ợ một cái, đảo mắt mới phát hiện Định vương đang nhìn mình chằm chằm, chợt thấy nóng mặt, có hơi chút ngại ngùng.
Nàng quả nhiên vẫn là không kịp chờ đợi muốn đuổi người.
Lê Diệp lúc này đã hoàn toàn trầm tĩnh lại rồi, hắn ta thậm chí còn thảnh thơi gác đôi chân dài của mình sang một cái ghế dựa, lạnh lẽo nói: ”Ta cũng đang rảnh rỗi, ở thêm trong nùi này thưởng thức cảnh đẹp cũng không sao.”
Ý là hắn không muốn đi?
Bạch Cẩm Tâm bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thốt ra: ”Ngươi không phải quên chuyện đại hội tuyển tú ở vườn mẫu đơn rồi đó chứ?”
”Ah? Ngươi cũng biết?” Định vương bộ dạng hơi nhẫn nại nói.
Trong lòng nàng sực tỉnh, lời nào nên nói lời nào không, nhanh chóng chuyển hướng sự tình: ”Định vương tuyển tú, mọi người đều biết, từ lão phu nhân bảy tám chục tuổi, đến tiểu nhi ba bốn tuổi, đều biết Định vương ngày hôm nay tuyển tú nha.”
”Danh tiếng của bản vương lớn vậy sao.”
”Điều đó cũng đúng mà, lời đồn Định vương tư thế hiên ngang, uy vũ bất phàm, là người trong mộng của chín ngàn tiểu nữ trong thành, ai gặp Định vương cũng phải nói là kinh diễm tuyệt luân, Định vương nếu hôm nay thất hứa với đại hội tuyển tú này, chắc sẽ làm các thiên kim thế giá khóc hết nước mắt a.”
Bạch Cẩm Tâm thao thao bất tuyệt, nói xong tự nén cười run hết cả người, nói vậy, giống như nếu Lê Diệp không đi tuyển tú, liền trở thành người đàn ông phụ lòng muôn dân.
”Ngươi thấy ta tốt như vậy?”
Mộc Trà Lâu team dịch
Bạch Cẩm Tâm liền nói: ”Đương nhiên! Trên đời này làm gì có ai anh tuấn tiêu sái so sánh được với Định Vương người. Người nếu không đi đại hội tuyển tú, là tổn thất lớn của các thiên kim thế gia!”
”Nếu ta tốt như vậy, không bằng ngươi gả cho bản vương, thế nào?” hắn chỉ tùy tiện nói một câu, Bạch Cẩm Tâm sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong nháy mắt, biểu tình đó bị Lê Diệp nhìn thấy, hắn nhất thời trầm giọng: ”Làm sao, ngươi không muốn?”
”Ha, ta một thân thô bỉ, làm sao xứng đôi với Định vương thiên chi kiêu tử, anh hùng hảo hán, ta ngay cả xách giày cho ngươi cũng không xứng nha.”
Thấy Định vương không tin, nàng lại thay đổi bộ dáng: ”Định vương, người không biết s9a6u, tiểu nữ từ nhỏ nhiều bệnh, có pháp sư tiên đoán nói ta là số khắc phu, ta thật sự không xứng vối Định vương người a.”
”Hừ, miệng lưỡi trơn tru!” Lê Diệp sắc mặt trầm tối, hắn rõ ràng nhận ra, nữ tử trước mặt đối với hắn cực kỳ xa cách, dù nàng có nói gì làm gì, mục đích cuối cùng vẫn là không muốn liên quan tới hắn chút nào.