----
Hoàng đế muốn để Định Vương tự chọn phi, hơn nữa, còn hạ lệnh không phân trưởng thứ, rõ ràng chỉ có hắn mới làm đế vương lao tâm như vậy. Nhưng quan trọng là tầm ý của Định Vương, không phân biệt trưởng hay thứ. Chỉ cần là Định Vương chọn ra người vừa tâm hợp ý là được.
Hoàng đế nhìn Lê Diệp, thật tâm thật ý nói rằng ”A Diệp, ngươi cũng trưởng thành rồi, cũng đến lúc phải khai chi tán diệp rồi. Lần này chọn phi, trẫm cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi, muốn nhìn thấy ngươi thành gia lập nghiệp.”
Lê Diệp gật đầu, tâm tình của hoàng đế hắn có thể cảm nhận được.
Hoàng đế khoát khoát tay, cho Lê Diệp lui xuống. Chọn Phi cứ vậy mà làm, dù sao hắn cũng đã ra thánh chỉ, không lý gì lại thu hồi được.
Hắn biết rõ trong lòng Định Vương không tình nguyện, nhưng lần này hắn không thể theo ý Định Vương được. Nếu theo ý tứ Định Vương, chắc cả đời sẽ ở trên chiến trường hành quân thôi.
Dù sao Lê Diệp cũng là huynh đệ duy nhất của hắn, từ xưa đến nay nhà đế vương vốn không có tình thân, hoàng đế không muốn như vậy, cho nên đối với Định Vương luôn một mực coi trọng.
Nghĩ đến đó, hoàng để đã cảm thấy nhức đầu, không thông nổi.
Hắn ở ngự thư phòng trông mòn con mắt, cái lão nô tài chết tiệt, sao còn chưa quay về? Hoàng đế sai phái hắn cưỡi ngựa nhanh chóng đi tuyên chỉ, sao chỉ mới đến Bạch phủ, còn chưa chạy đến các phủ tiếp theo đi.
Hắn không biết lúc này Bạch phủ đã sớm vỡ tổ rồi.
”Lão phu nhân, làm sao mới ổn đây? Hiện tại hoàng thượng hạ chỉ vì Định Vương chọn phi, lại còn muốn cả trưởng và thứ tất cả cùng đi. Người xem hoàng thượng đây đang có tâm tư gì?”
”Đúng vậy, hoàng thường cái này là đưa chúng ta vào thế khó a? Viên nhi nhà chúng ta là Hưng Thịnh vương trắc phi, Hưng Thịnh vương cùng Định Vương tuy là tuổi xấp xỉ, nhưng Định Vương lại là hoàng thúc của Hưng Thịnh vương. Bạch gia chúng ta còn hai cô nương, nếu bị chọn, lại trở thành Hoàng tẩu của Hưng Thịnh vương rồi, mà Định Vương với Hưng Thịnh vương vốn cũng không hợp nhau, cái này hai đầu sẽ đều đắc tội, thật là tiến thoái lưỡng nan mà!”
Bạch lão phu nhân đúng là đã bó tay, dù sao cũng là ý chỉ của thiên tử, sao có thể không theo?
Bà ta suy nghĩ 1 chốt, mới chậm rãi nói: ”Mà thôi mà thôi, đây là ý chỉ của thiên tử, chúng ta chỉ có thể nghe theo. Dựa vào thời gian trên thánh chỉ, đưa cả Cẩm Miên và Cẩm Tâm vào cung chọn phi đi thôi. Không chắc là sẽ được chọn, nếu như không được chọn, sẽ đưa Cẩm Tâm vào Hưng Thịnh vương phủ làm thϊếp thất vậy!”
Dứt lời, bà ta còn hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Cẩm Tâm, Bạch Cẩm Tâm giả vờ nhát gan lùi ra sau một bước.
Ha! Không thể không nói, đạo thánh chỉ này làm Bạch Cẩm Tâm thở phào một cái.
Ban đêm.
Một bóng đen xuyên qua Bạch phủ, thừa dịp tối trời ẩn vào khuê phòng Bạch Cẩm Miên.
Mà Bạch Cẩm Miên đang ngồi trước gương tự soi tự tán thưởng, hôm nay nghe xong thánh chỉ, Bạch Cẩm Miên đã thay đổi chủ ý, hiện tại, toàn tâm toàn ý mong đợi được làm chính phi của Định Vương.
Nàng ta đương nhiên không muốn gả cho tên háo sắc quần là áo lụa Hưng Thịnh vương, mang tất cả mộng đẹp gửi gắm vào vị trí Định Vương phi này.
Mà nói tới Định Vương Lê Diệp, liền dính tới rất nhiều hoàng gia bí sự.
Định Vương sở dĩ trở thành hoàng tử, đều là vì tiên đế. Tiên tế là một hoàng đế tốt, đáng tiếc lại không tha thiết gì với hậu cung, đường con cái nối dõi cũng trắc trở. Cũng chỉ có tám vị nhi tử, còn thái hậu hiện tại chính là mẹ ruột của nhị hoàng tử, nhưng tiên đế có điểm giống với Càn Long hoàng đế, thích vi hành. Lại còn tiếng sét ái tình với một dân gian nữ tử, mang nàng ta trở về hoàng cung, đưa cô gái này lên đầu cành làm phượng hoàng, rồi lại còn không chịu thua kém, sinh cho tiên đế một đứa con trai, chính là Định Vương bây giờ.
Định Vương so với nhị hoàng tử lại được sủng ái hơn, người người đều cho rằng Định Vương sẽ là người kế tục giang sơn, kết quả tiên đế bằng hà, nhị hoàng tử cũng chết, Định Vương không mong muốn ngai vị, ngược lại suy tôn đại hoàng tử vốn thích ở ẩn lên ngôi vị hoàng đế.
Mà đại hoàng tử này cũng là ẩn nhẫn, thiên gia nhiều tranh đấu, hắn mai danh ẩn tích tại hậu cung chuẩn bị mấy chục năm, chính là vì hôm nay.
Nên khi leo lên được ngôi vị hoàng đế, hắn liền phong cho Lê Diệp thành Định Vương.
Còn Hưng Thịnh vương vốn chỉ là đứa trẻ mô côi con của nhị hoàng tử, thiên tử thương hại hắn nên phong cho cái thân vương tước vị mà thôi.
Mà Hưng Thịnh Vương trong lòng vốn không phục, luôn nghĩ rằng ngôi vị hoàng đế vốn dĩ nên là của phụ hoàng hắn mới đúng.
Mà đó là một câu chuyện khác, còn Định Vương được thiên tử cho phép, bây giờ trưởng thứ đều có thể làm chính phi, Bạch Cẩm Miên trong lòng đã sớm mơ mộng ngồi lên vị trí Vương phi rồi.
Cũng chính vì đang trầm mê trong mộng đẹp, nàng ta không phát hiện một bóng đen đang lặng lẽ đi tới. Bóng đen này trực tiếp chui vào giường nàng ta, chờ đợi thời cơ.
Bạch Cẩm Miên rửa mặt xong xuôi, liền lên giường.
Vù vù! Thanh âm gì đây? Bạch Cẩm Miên bị một loại âm thanh tự như gió thổi bên tai đánh thức, nàng ta xoa xoa viền mắt, chuẩn bị đứng dậy kiểm tra.
Thất kinh mở mắt, trước mắt nàng ta là một vùng tăm tối.
Nhưng nàng ta cảm giác bên gối đang có người nhìn mình chằm chằm, chậm rãi nghiêng đầu, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, phá tan màn đêm.
Bóng đen giơ tay lên mặt nàng rạch một cái, Bạch Cẩm Miên cảm thấy đau đớn không gì sánh được, tựa như bị ngàn vạn lần con kiến đang gặm nhấm nàng ta cùng lúc.
” A!” tiếng thét chói tai vang lên lần nữa, bóng đen nhanh chóng ẩn mình vào đêm tối. Trên dưới Bạch phủ đều bị tiếng thét đánh thức, không lâu sau đèn đuốc đã sáng trưng.
Bóng đen ở trên nóc nhà nhìn thêm một hồi, sau đó vụt mất vào trong một căn phòng. Trong căn phòng, bóng người ở cạnh ánh nến, xinh đẹp kinh tâm động phách, nhưng lại mang theo một khí tức áp đảo, thật đúng là mỹ nhân lòng dạ độc ác rắn rết.
Nàng ta ngồi ngay ngắn trên ghế, vững vững vàng vàng hớp một ngụm trà, tiếng thét chói tai kia cũng không chút nào ảnh hưởng.
”Ra sao rồi?” nàng ta hỏi một câu, lại đem trà đặt lại trên mặt bàn. Người đang ngồi đó không phải người ngoài, mà chính là con gái của chính thất phu nhân Hầu phủ - Đại tiểu thư Bạch Cẩm Viên.
Trước mặt là bóng đen tóc tai bù xù đang quỳ, mang một chiếc mặt nạ quỷ, hướng về chỗ Bạch Cẩm Viên đang ngồi nói rằng ”Bẩm Đại tiểu thử, tất cả thuận lợi, nhị tiểu thư khẳng định sẽ tưởng là quỷ ám.”
Bạch Cẩm Viên nghe thấy liền nở nụ cười, làm cho bóng đen kia cũng phải lạnh sống lưng.
Vốn nàng ta định mang Bạch Cẩm Tâm gả cho Hưng Thịnh vương, tùy ý khống chế. Thế nhưng chỉ vì đạo thánh chỉ kia, Bạch Cẩm Tâm cùng Bạch Cẩm Miên liền phải đồng thời vào cung chọn phi, Bạch Cẩm Miên nếu như phải gả cho Định Vương, làm chính phi, lại trở thành Hoàng tẩu của nàng ta.
Chỉ là thϊếp thất di nương sang ra nữ nhi, không thể nào so sánh với nàng ta được!
Cho nên, Bạch Cẩm Viên mới ra kế sách như vậy, sai người giả trang thành bộ dạng yêu ma quỷ quái, hủy đi gương mặt của Bạch Cẩm Miên.
Còn Bạch Cẩm Tâm nàng ta căn bản không cần lo lắng, con ma bệnh đó, Định Vương không thể nào vừa mắt được.
” Tốt, ngươi khẳng định không ai nhìn thấy người đi ra?” con ngươi Bạch Cẩm viên sáng lóe lên.
Bóng đen vừa quỳ vừa chắp tay thề thốt, ”Đại tiểu thư, ta dám cam đoan không ai thấy ta đâu!”
Bạch Cẩm Viên dần dần thu lại ánh mắt, nói, ”tốt, người làm tất tốt. Đi xuống đi, bạc ta cũng đã chuẩn bị xong.”
Bóng đen vô cùng vui mừng, liên tục đa tạ, sau đó nhanh nhẹn phóng đi.
Bóng đen vừa lui đi, Bạch Cẩm Viên thả tóc, thu ánh mắt của mình lại ra vẻ uể oải, làm bộ dạng như vừa bị đánh thức, đi tới đại sảng Hầu phủ, bên kia đã tụ tập không ít người, ngay cả lão phu nhân cũng đã bị kinh động mà đi tới.
”Lão phu nhân, hiện tại trên dưới người trong Hầu phủ đang hoảng loạn, kính mong Hầu gia cùng lão phu nhân chủ trì đại cuộc.”
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? "
Đám hạ nhân cúi đầu, run run mà trả lời: ”Lão phu nhân, bây giờ đang là ban đêm không rõ thực hư, không chỉ có nhị tiểu thư bị kinh hãi, ngay cả đám hạ nhân của Hầu phủ, nhiều người đều đang nói có tai họa xuất hiện!”
Lão phu nhân nhíu mày, thần sắc trên mặt tối đen.
Bạch Cẩm Miên khóc sướt mướt, thanh âm truyền đi thật xa, người đứng ở ngoài hành lang lúc này đều có thể nghe thấy.
Lão phu nhân nhanh chóng quét mắt tới, nữ nhi đêm hôm khuya khoắt khóc lóc sướt mướt là cái kiểu gì, thật không ra thể thống gì.