----
Kinh thành, đường Phượng Ngô, nơi nổi tiếng phố xá náo nhiệt, cửa hàng san sát, một mảnh sân nhỏ, người người nhốn nháo, lộn xộn. Một nhóm công tử to tiếng thoải mái ồn ào, một nhóm các khuê các tiểu thư, tiểu tức phụ tụ tập nói nói cười cười vui vẻ, còn có phụ lão gia môn đang nói chuyện trời chuyện đất, lúc này, Phượng Ngô so với ngày thường phải náo nhiệt gấp một trăm lần.
Tận dụng nhã phòng lầu hai Đông Lân Các đối diện đường Phượng Ngô, Bạch Cẩm Tâm tay bưng ly trà, thong thả ngồi nhìn ra cửa sổ bên ngoài, ngẫm nghĩ.
“Mặc Bảo, thạch Tô Linh của ta đâu sao còn chưa mang lên? Mau đi giục tiểu nhị, Đông Lân Các chủ phát tài rồi nên lá gan cũng to hơn bình thường? ỷ bán buôn đông đúc dám để ta chờ đợi? Còn có, sao hôm nay cả ngoài chợ cũng náo nhiệt vậy? “
Bạch Cẩm Tâm, cắn một viên mứt hoa quả, dựa vào bên cửa sổ, chân bắt chéo, đung đưa.
“Hôm nay không phải là đại quan thế gia thành thân, cũng phải là tiểu thư khuynh nước khuynh thành ra phố, “ Bạch Cẩm Tâm bất giác nghĩ, "Chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng" thật là quá mức náo nhiệt.
Dù cho Phượng Ngô thường ngày cũng đã náo náo nhiệt nhiệt, nhưng cũng không quá mức như hôm nay, nam nữ già trẻ khắp nơi trái phải, tựa hồ đang ở giữa biển người. Ngay cả Đông Lân Các, hôm nay còn nhiều người đập tiền bao ghế bao phòng, nếu không phải vì mất chỗ yên tĩnh, Bạch Cẩm Tâm cũng không quan tâm nhiều đến vậy.
Rốt cuộc người nào, làm bách tính lê dân cả kinh thành náo loạn mong chờ, lại để cho các công tử tiểu thư ở Đông Lân Các trông mòn con mắt. Bạch Cẩm Tâm không đủ kiên nhẫn, buông mấy miếng mứt trái cây xuống, đi ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là đám đông rộn ràng nhốn nháo đều mang vẻ vui sướиɠ, thậm chí, các tiểu cô nương, tiểu tức phụ vốn chỉ luôn ở chốn khuê phòng cũng chạy đến góp thêm náo nhiệt, nhìn sang bên, một đám nam nhân còn cố chen lấn ra trước bất kể dáng dấp ra sao, làm cho Bạch Cẩm Tâm chợt thấy có chút điên cuồng khoa trương.
“Chủ tử, người không biết sao? Ai ai cũng đang chờ đón Định Vương khải hoàn trở về triều, tin tức này một tháng trước kinh thành đều lưu truyền sôi sùng sục rồi, người cũng không biết? “ - Mặc Bảo vừa nhanh chân mang đặc sản Đông Lân Các - thạch Tô Linh tới vừa nói.
“Ồ, ra là đại tướng quân hồi triều, chẳng trách! “ - Bạch Cẩm Tâm ngước mắt tỏ ra đã hiểu, chầm chậm đón lấy món ngọt ưa thích, nhấc một miếng bỏ vào miệng, xoay người nằm dài bên cửa sổ tiếp tục xem náo nhiệt
Mộc Trà Lâu team dịch
Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, lời đồn Định Vương đánh đâu thắng đó, Bạch Cẩm Tâm cảm thán trong lòng.
“Chủ tử, nói thật, Định Vương thật là “long câu tiểu phụng hoàng” khí vũ bất phàm. Người xem, Đông Lân Các hôm nay đông khách như vậy, đường Phượng Ngô cũng náo nhiệt khác thường. Các tiểu cô nương, tiểu tức phụ so với nam nhân còn nhiều hơn, bọn họ đều là vì Định Vương đón gió tẩy trần, làm cho toàn bộ trên dưới hoàng thành đông như vậy đón chờ, cả nước, chắc chỉ có thể là Định Vương. “
Thấy Bạch Cẩm Tâm đối với Định Vương có phần hứng thú, Mặc Bảo hoa tay múa chân vui sướиɠ huyên thiên, dễ dàng nghe ra được, chính bản thân nàng ta cũng nằm trong số những kẻ sùng bái Định Vương.
“Long câu tiểu phụng hoàng”, khí vũ bất phàm? Người như vậy có thể để mắt đến nữ nhân sao? “ - Bạch Cẩm Tâm ngước mắt cười nhạt.
"Chủ tử, Định Vương quả thật chiến công hiển hách, hắn từng đơn thương độc mã xông vào trại địch, bốn bề thọ địch vượt mười ngàn quân, vừa nghĩ đến cảnh tượng oai hùng đó, ai ai cũng thấy nội tâm máu thịt sôi trào mãnh liệt a~ “
"Ta nói, em nên đi tửu lâu thuyết thư đi, sợ là lời như vậy những những lão nhân dày dạn kinh nghiệm cũng không dám kể, bốn bề thọ địch vượt mười ngàn quân, một mình hắn mà có thể? “ - Bạch Cẩm Tâm cười nói.
"Cái gì mà Định Vương bách chiến bách thắng, hắn mà có thể đơn thương thất mã lấy một người ngăn cản vạn quân, thì là thần tiên rồi, lợi hại như vậy em còn gọi hắn là Định Vương gì chứ, phải phong thần cho hắn đi! “
"Chủ tử, em biết người không tin em, mà thôi, Mặc Bảo em cũng không giải thích nữa, chúng ta cùng chờ Định Vương trở về rồi người xem. Định Vương không chỉ chiến công hiển hách, mà còn là phong thái thần tiên,khí thế đó cũng đủ để chứng minh lời của em là thật. “ - Mặc Bảo lầm bầm giận dỗi.
"Không xem, ta càng nghe em nói càng thấy Định Vương kia là kẻ khoa trương, ta từ trước đến nay vốn không thích kiểu người như vậy. Mấy lời truyện miệng kia cũng chẳng khác nào thuyết thư thêu dệt chuyện bé xé ra to thôi. “
"Đừng đừng đừng, chủ tử, người xem một chút đi mà, chúng ta đang ở ngồi ở góc độ hoàn hảo, vừa tầm nhìn, người chỉ cần liếc mắt nhìn, chắc chắn sẽ không làm bẩn mắt người đâu mà. Em có thể đảm bảo, nếu có thể bán đấu giá, có thể lấy được giá gấp đôi đó, bao nhiêu người tranh cũng không được chỗ này đâu. “ - Mặc bảo hấp háy mắt, kích động nói.
"Được, ta đem cái giá hời này giao cho em, em đi loan báo vài câu đi, ai muốn mua lại vị trí này ta đều bán, được bao nhiêu bạc thưởng cho em hết. “ - Bạch Cẩm Tâm vừa đứng dậy vừa nén cười nói.
"Không mà không mà, em không muốn tiền thưởng, em chỉ muốn ngoan ngoãn cùng người chiếm giữ vị trí thiên thời địa lợi này xem Định Vương. “ - Mặc bảo lùi về sau một bước, khoát khoát tay ánh mắt tỏ vẻ đau lòng nói.
"Ai có bạc lại không muốn kiếm chứ, em… “
"Á, Định Vương tới rồi..., chiến thần tới rồi… "
Không đợi Bạch Cẩm Tâm nói gì, sát vách sương phòng đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai,Trương Ngọc Nham nghe được âm thanh giật mình phản ứng, hắn nhanh chóng đi tới cửa sổ bên cạnh, không tự chủ được nhìn xuống một cái.
Mặc Bảo thè lưỡi, chủ tử nhà mình là vậy, nói năng chua ngoa vậy thôi nhưng lòng mềm như đậu hũ, chung quy cùng nàng là một loại người thích xem náo nhiệt, nàng ta chạy như điên tới, chen chỗ cạnh Bạch Cẩm Tâm nhìn ra phía ngoài.
"Thật sự có kẻ suy tôn Định Vương này lên làm chiến thần? ta cũng muốn nhìn xem hắn ta có bao nhiêu phần mị lực. " - Bạch Cẩm Tâm lẩm bẩm, mắt không khống chế được nhìn xuống phía dưới.
Đúng là hùng dũng oai vệ, kẻ mặc hồng bào kia chắc chắn là Định Vương! Tuy Bạch Cầm Tâm không nghĩ rằng đại tướng quân phải mặc bạch y phiêu phiêu tự tại như thần tiên, nhưng cái này, thật sự là quá mức quá đi?!
Quả thực là… khí chất xuất chúng, rõ ràng là mang theo quân mã, một người một ngựa lại nổi bật giữa đám đông, hắn cố tình mặc hồng y tương ứng với khí thế ăn mừng, quả thật là một thiếu niên hùng dũng oai vệ đẹp đến kinh diễm.
So với mạch thượng nhân như ngọc, Định Vương tóc đen như Lê Diệp, dùng ngọc bàn chi, mày kiếm anh tuấn, mắt phượng lạnh lùng, lông mi cong như ngọn sơn, Không mở miệng thì chí khí cao nghìn trượng, quả là khí phách lỗi lạc, được vạn người tung hô cũng chẳng có gì hổ thẹn, mà Mặc Bảo cũng không hề khoa trương gạt người.
"Mặc Bảo, không uổng công mấy tiểu nha đầu các em mong ngóng, Định Vương này quả thực… "
Bạch Cẩm Tâm chứng kiến một tiểu cô nương bất chấp hướng tới dưới chân ngựa Định Vương, bị ngăn lại, kích động ném thẳng một phần hoa và khăn tay, buồn cười quay đầu hướng về phía Mặc Bảo nhiều chuyện.
Ai ngờ Mặc Bảo cũng đang điên cuồng, hai mắt phát quang, miệng lầm bầm - "Định Vương điện hạ, chiến đấu bên dưới thần điện " - đẩy bàn trà và trái cây qua một bên, buông người hướng xuống phía dưới cửa sổ.
Cũng vừa khéo, Định Vương ghì cương ngựa, đứng ở ngay dưới, Bạch Cẩm Tâm vội vàng kéo Mặc Bảo đang si ngốc lại, ai ngờ sượt ra khỏi cửa, vô ý rơi xuống.
"A... "
"Chủ tử, chủ tử... . "
Bạch Cẩm Tâm chỉ thấy đầu óc trống rỗng, thân thể như diều đứt dây, tuy chỉ là lầu hai, nhưng té xuống cũng sẽ trầy da tróc vảy, Bạch Cẩm Tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, cái này thật sự mất mặt quá điiii
Định Vương hồi kinh, một tên nam tử hâm mộ đến phát điên, nhảy từ lầu hai thẳng xuống ngay vào lòng hắn, Bạch Cẩm Tâm dự liệu được ngày mai kinh thành sẽ đồn đại ra thành cái gì… Vì nàng hôm nay đang mặc nam trang…