Nhường Nàng Ba Phần

Chương 20: Nhường nàng mười điểm: Em là đồng đội của anh

khởi động tuần mới bằng 2 chương luôn cho một tuần năng suất hehe

s1apihd.com @keoxoaingotngao

Kiều Lạc Du nghe anh cố ý, trừng mắt nhìn anh, nhân viên công tác lộ nét kinh ngạc, bình tĩnh nói: "Xin chào mọi người, tôi là em gái anh ấy, tên là Lâm Ngô."

Nhân viên công tác lại "A" một tiếng, ngay sau đó gật gật đầu, nhìn Lâm Kiến Ngộ bên cạnh cười đều lộ ra nét sủng nịch, hoàn toàn là dáng vẻ "Cô ấy nói như thế nào thì là thế đó".

"Vậy chúng ta đi trong phòng phỏng vấn đi...... Em gái cũng đi cùng chứ?"

"Được thôi!"

Kiều Lạc Du cong khóe môi, đi theo nhân viên công tác cùng Lâm Kiến Ngộ vào một căn phòng nhỏ, sô pha đặt trước camera, nhân viên quay phim đứng ở mặt sau, ra dấu OK.

"Thầy Lâm Kiến Ngộ, mời ngồi." Nhân viên công tác mời anh ngồi vào sô pha, mặt với đối diện máy quay, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.

Kiều Lạc Du đứng ở phía sau nhân viên quay phim, nghe bọn họ phỏng vấn.

"Thầy cứ việc tự nhiên, không cần câu nệ như vậy."

Nhân viên công tác gật đầu với nhân viên quay phim ý bảo, thêm dòng giới thiệu Lâm Kiến Ngộ vào màn ảnh, rồi tiến vào chủ đề chính.

"Cho hỏi trước đây điều gì đã làm cho anh có sự yêu thích đối với hùng biện?"

Tưởng rằng Lâm Kiến Ngộ sẽ biết thuận theo kịch bản, ai ngờ lại tùy ý mà hỏi lại một câu: "Vậy vì sao cậu thích chơi điện thoại?"

Nhân viên công tác sửng sốt, "Bởi vì... nó thú vị."

"Hùng biện cũng như thế." Lâm Kiến Ngộ ở trước không khí trở nên xấu hổ, cười nói tiếp: "Không thích thì sẽ không nghiện."

Nói xong, hơi hơi ngẩng đầu, quét mắt nhìn Kiều Lạc Du đang đứng, đôi mắt hàm chứa tràn đầy ấm áp.

Chỉ là một cái liếc mắt này, tim cô không tự giác đập nhanh hơn vài phần, lén dùng ngón trỏ và ngón cái nhéo nhéo lòng bàn tay, trên mặt vẫn duy trì nét bình tĩnh thong dong.

Nhân viên công tác tiếp tục vấn đề: "Vậy theo anh, ý nghĩa và giá trị của hùng biện như thế nào?"

"Trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn người, có thể phát ra ngàn ngàn vạn vạn loại âm thanh, vô luận đúng sai, tôn trọng lẫn nhau." Lâm Kiến Ngộ hòa nhã nói: "Nói cách khác chính là, tôi cho rằng cậu nói tất cả đều sai, nhưng cậu có thể tự do nói lên quan điểm của mình."

"Vậy các cuộc thi hùng biện nên như thế nào để ngày càng phát triển?"

"......"

Vấn đề càng về sau càng quá mức chuyên nghiệp, Kiều Lạc Du không nghe nghiêm túc, nhịn không được lấy điện thoại ra lên mạng.

Tài khoản chính thức của Cúp Thanh niên thông báo các đội tiến vào bán kết, bảng A đại học Ôn Lâm cùng đội bên bảng B đã xác định tiến vào.

Cố dao Gary: Thế mà cũng xử lý được Tây Chính...... Bùi Trạch trâu bò! Lâm Kiến Ngộ trâu bò!!!

Cũng Nơ-Tron: Cầu xin nhóm huấn luyện viên thi một trận đi, ta quỳ cầu, ta muốn nhìn đàn anh Kiến Ngộ cùng với đàn anh Hàn thi đấu nha nha nha.

Đông Ca Cao Không Thể Lấy: Ngải Tử Hàng cùng Tưởng Dĩ Hướng thi tốt lắm, đại học Ôn Lâm phải thắng lớn!

Hồ Tùng Phi: Đại học Ôn Lâm năm nay thi tốt nha, trận thứ hai người thứ ba với thứ tứ phát huy giỏi ghê, đem luận điểm của đối phương chặn hoàn toàn.

......

Tài khoản chính thức không chỉ có phát lại các trận đấu, còn đăng lên rất nhiều ảnh chụp, trong đó có hai tấm chụp Lâm Kiến Ngộ, chỉ tiếc là một tấm chụp phía sườn mặt một tấm mơ hồ, chọc cho các nữ sinh sôi nổi kêu gào "Cầu hình chụp chính diện".

Kiều Lạc Du mở ra camera, làm bộ lơ đãng, trộm đem máy ảnh nhắm ngay mặt anh.

Mới vừa tìm góc độ không tối, đang lấy nét, Lâm Kiến Ngộ lại ngẩng đầu, nhìn về phía cô, Kiều Lạc Du sợ tới mức lập tức thoát ra, tiếp tục nghe phỏng vấn.

"Anh mong chờ thi đấu cùng thầy Thường Vu Hàn hay là cùng thầy Ninh Trì?"

"Vẫn mong chờ cùng Ninh Trì hơn."

"Vì sao vậy?"

"Nhìn chung mà nói, tôi thi với Hàn mười mấy năm, không cần mong chờ nhiều như vậy, còn nói về phương diện riêng tư..." Lâm Kiến Ngộ tạm dừng một chút, tựa như đang suy nghĩ nên nói như thế nào cho hợp lý.

Nhân viên công tác kịp thời nói tiếp: "Là bởi vì quan hệ của anh với thầy Thường Vu Hàn đã tốt hơn sao?"

"Không phải." Anh lắc đầu, thong thả mà ôn hòa trả lời: "Chuyện riêng tư khó mà nói, đề cập ngoài vòng người*."

(khúc này mình thực sự không hiểu ý lắm, mình không chắc vòng người phải là bạn bè thân thiết không nữa TvT)

Kiều Lạc Du nháy mắt đã hiểu.

Ninh Trì từng là "chung một nhà" là đối tượng quen thuộc, muốn cùng anh ta thi đấu một trận hung hăng làm anh ta chật vật một phen.

Giải thích cực kỳ hoàn mỹ.

Phỏng vấn kết thúc, nhân viên công tác lại khách sáo vài câu kết thúc, Lâm Kiến Ngộ cùng cô rời đi.

"Vừa rồi chụp lén anh sao?" Lâm Kiến Ngộ vừa ra khỏi cửa liền hỏi.

Kiều Lạc Du kinh ngạc, "Sao anh biết được?"

"Quên anh làm nghề gì rồi à?"

Khoa Phát thanh ngay từ đầu đã được học một khoá đứng trước máy quay, đối với ống kính mẫn cảm đến mức không phải người thường nào cũng có thể so sánh.

Kiều Lạc Du đành phải ngoan ngoãn thừa nhận, bỗng nhiên nghĩ đến anh là thầy giáo khoa phát thanh, lại là huấn luyện viên đội hùng biện, về sau nếu cãi nhau làm sao có thắng nổi.

Bất quá... Lâm Kiến Ngộ sẽ cãi nhau sao?

"Ai da."

Kiều Lạc Du bỗng chốc dừng lại, trên trán lại xuất hiện bàn tay to ấm áp, lúc này mới phát hiện phía trước là một bức tường, bản thân lại cúi đầu mơ mộng cũng chưa chú ý tới.

"Nhìn đường." Lâm Kiến Ngộ nhẹ gõ nhẹ cái trán của cô, "Nghĩ đến cái gì mà nhập tâm như vậy?"

Kiều Lạc Du đi ra bên ngoài, cười nói: "Suy nghĩ xem anh có bao giờ cãi nhau với người khác chưa?"

"Đã từng." Anh nhớ lại những chuyện trước kia, "Năm nhất mới vừa tham gia đội hùng biện, bởi vì bất đồng quan điểm với Bùi Trạch mà ầm ĩ tới mức mặt đỏ tía tai. Ai cũng không nhường ai, cuối cùng các anh chị phải đứng ra ngăn."

"Vậy mấy năm nay thì sao?"

"Mấy năm nay thì không có." Lâm Kiến Ngộ cong môi: "Lúc ấy tuổi còn nhỏ, tính tình không tốt, hiện tại nhớ lại đều cảm thấy buồn cười."

Kiều Lạc Du tưởng tượng ra hình ảnh kia, cũng không khỏi cười nhạo: "Nhìn anh bây giờ, xác thật không thể tưởng tượng được lúc trước đã cùng người khác cãi nhau."

Cái loại cảm giác này giống như bị một vị công tử ôn nhuận như ngọc bạch đột nhiên nhéo cổ áo, hung hăng lên mặt ra vẻ "Ngươi có phục lão tử hay không, ngươi có phục lão tử hay không?"

Quả nhiên là năm tháng tạo nên ôn nhu.

"Vì sao anh lại rời đi hai năm qua vậy?" Kiều Lạc Du rốt cuộc hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Lâm Kiến Ngộ đối với đại học Ôn Lâm, đối với hùng biện chính là nhiệt tình yêu thương, điều này cô có thể cảm giác được, một khi đã như vậy, sau khi tốt nghiệp lại khong ở lại, tự dưng lại đi dẫn radio hai năm.

"Lúc ấy là thật sự không nghĩ sẽ tiếp tục theo hùng biện." Anh suy nghĩ rồi mới nói, trong giọng nói hơi có chút tiếc nuối: "Lần thứ ba nếu anh phát huy tốt, đại học Ôn Lâm đã có cơ hội tiến vào bán kết."

Theo mọi người, Lâm Kiến Ngộ dẫn dắt đại học Ôn Lâm đạt được giải ba, không nghĩ tới năm thứ ba anh cũng mắc sai lầm, liên lụy tới các đội viên khác.

Lúc ấy anh cũng từng suy tính đến, thi hùng biện cũng đã mười năm, cứ như vậy rời đi. Nhưng sau khi rời đi, phát hiện chính mình vẫn không cầm lòng được đi xem một vài trận thi, chú ý bên trong mình tất cả đều là cùng hùng biện tương quan. Lúc này anh mới phát giác chính mình vẫn chưa buông bỏ được.

Không cam lòng.

Cho nên khi nghỉ đông Bùi Trạch tới tìm anh, Lâm Kiến Ngộ không do dự lập tức đáp ứng.

"Nhưng đã là thi đấu, thì đều có mục đích. Mục đích của chúng ta trước nay đều là quán quân." Anh đứng trước cửa phòng, chậm rãi nói: "Á quân nghe cũng không tệ lắm, nhưng cũng là kẻ thất bại thôi."

Trên hành lang an tĩnh dị thường.

Kiều Lạc Du lẳng lặng mà nhìn anh, nhấp môi không nói gì, hồi lâu mới vươn tay, kéo vạt áo anh nhẹ nhàng mà kéo hai cái.

Hai người đứng đối diện nhau, Lâm Kiến Ngộ ngẩn ra trong chớp mắt, trong mắt ánh lên ý cười.

Trận bán kết cùng trận chung được diễn ra trong ba ngày. Thời gian cấp bách, trừ bỏ thời gian ngủ vào buổi tối, Lâm Kiến Ngộ và Bùi đều ở phòng huấn luyện, Kiều Lạc Du cũng tự giác bắt đầu thực hiện nhiệm vụ đưa cơm.

Vòng bán kết thi với đại học Hoa Nam, trước khi bắt đầu, trên internet dự đoán trước đại học Hoa Nam thắng, ai ngờ bốn người thi hùng biện trạng thái siêu nhân, trực tiếp giành được thành tích 7: 2 xinh đẹp.

Cuối cùng các đội viên cùng huấn luyện viên tất cả đều ở phòng huấn luyện ngủ bù. Khi Kiều Lạc Du tỉnh lại, Lâm Kiến Ngộ đã trở về phòng thay quần áo, ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa phòng cô.

"Đi thôi, đưa em ra ngoài chơi."

"A?" Kiều Lạc Du kinh ngạc.

Lâm Kiến Ngộ cầm lấy máy ảnh trong tay cô, đeo lên cổ, "Hôm nay bên ngoài trời đầy mây, mặc bộ Hán phục, anh cùng em đi Cố cung."

Kiều Lạc Du phục hồi tinh thần, mở to mắt to lẩm bẩm nói: "Tôi còn đang mơ sao, hôm nay không phải ngày ba mươi mốt à?"

Buổi chiều một giờ rưỡi đến ba giờ là trận chung kết "Cúp Thanh niên", đại học Ôn Lâm thi với đại học Lạc Cùng, anh là huấn luyện viên không tới xem thi đấu sao?

"Đúng vậy." Lâm Kiến Ngộ cười thúc giục nàng: "Mau đi thay quần áo."

Kiều Lạc Du ngốc ngốc đáp một tiếng, xoay người trở lại trong phòng thay Hán phục, đi theo Lâm Kiến Ngộ ra khỏi khách sạn.

"Em từ từ." Anh bảo Kiều Lạc Du đứng ở bên trong, tự mình ra ngoài bắt xe, chờ gọi được xe gửi tin nhắn gọi cô ra.

Kiều Lạc Du bước bước chân, không nhanh không chậm mà đi đến, Lâm Kiến Ngộ mỉm cười, mở cửa xe cho cô, "Vào thôi."

Cô xách váy, nhấc chân ngồi vào trong xe, Lâm Kiến Ngộ lại hơi hơi cong lưng, cầm làn váy gần cửa xe để lên trên đùi cô, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe, lên ghế phụ ngộ.

...... Đãi ngộ cho công chúa sao?

Kiều Lạc Du che môi cười khẽ, cúi đầu sửa sang lại váy.

Trước kia đi Bắc Kinh cô đã từng đi tàu điện ngầm một lần, không dám ngồi lại, nhưng không nghĩ tới, trên mặt đất toàn là xe với xe, khoảng cách không xa nhưng tốn tận một tiếng.

Hiện tại ở Bắc Kinh đang là mùa du lịch thịnh vượng, Cố cung đông đúc, Kiều Lạc Du ở bên cạnh chờ Lâm Kiến Ngộ mua vé vào cổng. Hơn mười phút sau bỗng thấy được có ba người mặc Hán phục giống như mình.

"Cười cái gì." Lâm Kiến Ngộ đi tới, đem vé vào cửa đưa cho cô.

"Thấy được người "cùng nhà" nha." Kiều Lạc Du trộm chỉ cô gái phía trước, tiến đến bên tai anh nói khẽ, "Quần áo cô ấy đang mặc là đồ của cửa tiệm chúng tôi."

Lâm Kiến Ngộ nhìn cô cười đến vui vẻ, cũng nhịn không được gợi lên khóe môi, hai mắt híp lại, "Đi thôi, đi vào chụp ảnh cho em."

"Kỹ thuật thế nào?"

"Yên tâm, không thể kém hơn Lâm Ngô."

Kiều Lạc Du không cho là đúng, khẽ cười cười, hai người xếp hàng đi vào cố cung. Thấy chỗ nào ít người liền chạy đi đến, gặp phải cảnh thích hợp liền dừng lại chụp ảnh.

Buổi chiều đến lúc nào không hay, may mắn nhiệt độ không cao, không tính là quá nóng, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên người, ánh sáng cũng vừa lúc thích hợp.

"Quay đầu hướng về phía máy ảnh bên này một chút, cằm đưa ra bên ngoài một chút, rất tốt, đứng yên một chút."

Lâm Kiến Ngộ không chỉ chụp ảnh, mà còn nhân tiện chỉ cô cách tạo dáng, Kiều Lạc Du xem qua ảnh chụp liền cảm thấy kinh ngạc, không dự đoán được kĩ thuật chụp ảnh của anh lại tốt như vậy.

"Thế nào?" Lâm Kiến Ngộ hơi hơi nhếch mày, hỏi cô: "So với Lâm Ngô còn tốt hơn đúng chứ?"

"Tốt hơn nhiều." Kiều Lạc Du nhân lúc anh tâm tình không tồi, nhanh chóng đề nghị: "Nếu không về sau anh giúp tôi chụp hình sản phẩm mới được không?"

"Có thể." Lâm Kiến Ngộ mắt lộ ra ý cười, nói chuyện không khỏi cũng ôn nhu hơn: "Nhưng anh chỉ có nghĩa vụ làm vậy với bạn gái của anh thôi."

Kiều Lạc Du nghe vậy nắm lấy cổ tay của anh, nâng lên nhìn thời gian, đã qua ba giờ rồi.

Cúp Thanh niên đã kết thúc.

Điện thoại của cô không có tin tức gì, cũng không nhận được tin nhắn thông báo.

Cũng đoán ra được phần nào.

Kiều Lạc Du ngửa đầu nhìn anh, rực rỡ lung linh, mắt lập loè ánh sáng, đáy mắt nhợt nhạt ý cười, toàn bộ đều là hình ảnh của anh.

Cô nghiêm túc gật gật đầu: "Được thôi."

Lâm Kiến Ngộ buông đôi tay đang cầm máy ảnh xuống, rũ mắt nhìn cô, bỗng nhiên mở miệng: "Hùng biện là đối thủ dùng toàn thân sức lực khiến em bối rối cũng như làm khó dễ em, một bước đem em bức đến tuyệt cảnh, nội tâm vẫn sẽ tán thánh cùng tín nhiệm đồng đội bên cạnh, cùng bọn họ chống cự, cùng nhau nghĩ cách thoát ra khỏi tuyệt cảnh."

Anh duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng, thực nhẹ thực chậm chạp nói: "Từ nay về sau, thế giới này là đối thủ của anh, còn em là đồng đội của anh."

❤️❤️❤️