s1apihd.com @keoxoaingotngao
Vì sao lại nguyện ý để anh giúp, Kiều Lạc Du cũng không nói lên được.
Giống như ở thời điểm bản thân cần giúp đỡ, anh sẽ đúng lúc xuất hiện, lại vừa lúc có thể giúp đỡ.
Lâm Kiến Ngộ không vội mà đợi câu trả lời của cô, xách theo trà sữa đi tới phòng huấn luyện. Tiệm trà sữa cách phòng huấn luyện không xa, vài phút đã đến.
Kiều Lạc Du lần trước bị các đội viên hấp dẫn, lần này mới nghiêm túc đánh giá căn phòng.
Phòng huấn luyện không lớn lắm, một cái bàn dài cùng với mấy cái ghế dựa. Bên trái là ba cái kệ giản dị được đính lên tường, trên cùng là một loạt cúp, hai kệ bên dưới để sách văn học sách triết học. Bên phải có ba người đang lười biếng ngồi lên cái ghế sô pha, cũng là dành cho các thành viên có thể nghỉ ngơi tại đó. Đằng trước là chiếc bảng trắng tràn đầy luận điểm cùng luận cứ.
Nhỏ nhưng có võ.
"Đàn anh."
"Đàn anh Kiến Ngộ."
Các đội viên lễ phép chào Lâm Kiến Ngộ, sau đó lại đem ánh mắt tụ tập tới Kiều Lạc Du bên cạnh.
"Đàn anh, đây là......?"
"Chị Kiều Lạc Du!" Tề Thần nhận ra cô, ngạc nhiên nói: "Sao chị lại ở chỗ này?"
Lâm Kiến Ngộ đem trà sữa trong tay để lên bàn, nhàn nhạt cười nói: "Đây là trợ lý của đội hùng biện chúng ta, học viện thiết kế, Kiều Lạc Du."
Bảy thành viên thì có năm người đều là nam sinh, nghe được nữ sinh xinh đẹp trước mặt sẽ là trợ lý của đội bọn họ, lập tức dùng sức vỗ tay, hăng hái giới thiệu bản thân.
"Xin chào mọi người." Kiều Lạc Du cong cong môi, cười đến hiền lành.
"Chị tới thiết kế logo với đồng phục của đội sao?" Nữ sinh đứng ngoài cùng bên phải khẽ hỏi.
Kiều Lạc Du sửng sốt một chút.
Việc thiết kế logo với đồng phục của đội Lâm Kiến Ngộ chưa từng nói với cô.
Lâm Kiến Ngộ cũng không nghĩ tới sẽ có người hỏi như vậy, huống hồ đội hùng biện vẫn luôn có logo, ho khẽ, cùng bọn họ giải thích: "Không phải, cô ấy......"
Chưa nói xong, cửa bỗng nhiên bị gõ hai cái, anh đứng gần cửa nhất, đành phải xoay người đi mở cửa.
Kiều Lạc Du phản ứng, gật gật đầu, "Tôi có thể thiết kế logo với đồng phục của đội."
Tới cũng tới rồi, đương nhiên là cũng phải góp công.
"Đồng phục của đội để về sau bàn lại đi." Lâm Kiến Ngộ cầm tám ly trà sữa từ ngoài cửa vào, để lên trên bàn. Đưa mắt nhìn Kiều Lạc Du, ngữ khí ôn hòa: "Đây là Lạc Du mua cho mấy đứa."
Kiều Lạc Du kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó nghĩ anh đây là ở giúp mình kéo gần khoảng cách với các thành viên, trong lòng không khỏi ấm áp.
Các thành viên nhanh chóng vây quanh, cầm lấy một ly.
"Cảm ơn nha."
"Hy vọng chị Lạc Du có thể mỗi ngày tới đây."
Kiều Lạc Du vốn là không hay được khen, hơn nữa đồ cũng không phải do cô mua, tức khắc có chút chột dạ, ngượng ngùng cười cười.
"Uống xong trà sữa thì quay lại tiếp tục mô phỏng thi đấu." Lâm Kiến Ngộ kéo hai cái ghế dựa bên cạnh, nâng cằm ý bảo cô ngồi xuống.
Tề Thần nhìn nhìn, "Nhưng chúng ta chỉ có bảy người." ánh mắt thương lượng dừng ở trên mặt Lâm Kiến Ngộ, "Anh muốn tham gia sao?"
Nữ sinh Bên cạnh cười nhạo: "Anh Kiến Ngộ tham gia chúng ta còn so cái gì nữa, trực tiếp tuyên bố thắng lợi rồi."
"Đợi một lúc, anh ấy vừa mới gửi tin nhắn đến."
"Nhàm chán. Nếu anh Bùi Trạch cùng anh mỗi người dẫn một đội, vậy nhất định sẽ sảng khoái."
"Nằm mơ đi."
"Vậy sao hai đàn anh không cùng một đội, cùng Thường Vu Hàn và Ninh Trì đấu một lần."
"......"
Lâm Kiến Ngộ nghe bọn họ nói một hồi, duỗi tay nhẹ nhàng gõ bàn, tức khắc an tĩnh, làm cho Kiều Lạc Du đang nghe náo nhiệt phải giật mình.
Ngoan như vậy sao?
Anh quét mắt nhìn tám người ngồi trước mặt, tiếng nói mang theo ý cười như có như không: "Năm nay Cúp Mộ Thanh có biểu diễn thi đấu, tôi với thầy Bùi mỗi người dẫn một đội, đến lúc đó xem biểu hiện của mấy đứa mà quyết định ai có cơ hội lên sân khấu."
"***!" Các thành viên đều nhịn không được mà nói tục một câu, "Thật vậy sao? Anh không gạt tụi em chứ?"
"Thật."
Kiều Lạc Du nhìn bọn họ kích động, trong lòng càng thêm tò mò, Lâm Kiến Ngộ thật sự lợi hại sao?
Tưởng Dĩ Hướng cũng mau chóng tới phòng huấn luyện. Tám người ngẫu nhiên chia đội chọn chủ đề, chuẩn bị mười phút liền bắt đầu.
Bởi vì thời gian chuẩn bị không dài, trận hùng biện không có đến mức đặc biệt xuất sắc, ngược lại làm lộ ra khuyết điểm của từng người. Ví dụ như tiếng phổ thông có vấn đề, nói quá nhanh làm người nghe không rõ, hoặc là không có luận chứng.
Lâm Kiến Ngộ trong lúc đó tay cầm bút không ngừng viết. Kiều Lạc Du ngồi ở bên cạnh, nhịn không được nhìn qua, thấy anh hơi rũ mắt, biểu tình chuyên chú, ánh sáng rơi xuống sườn mặt phác hoạ rõ ràng, nhìn thật đẹp mắt.
Tựa hồ nhận ra tầm mắt cô, hơi hơi nghiêng đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt đan xen, hai người đều ngẩn ra, bỗng nhiên Lâm Kiến Ngộ trong mắt nổi lên ý cười, mấp máy môi nói, đem ánh mắt một lần nữa nhìn sân thi đấu.
Kiều Lạc Du mãi đến khi thi đấu kết thúc vẫn còn đang suy nghĩ có phải bản thân nghe lầm hay không. Tiếng chuông vang lên, cô mới rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, xác định không có xuất hiện ảo giác.
"Xem thi đấu đi, em sẽ làm tôi phân tâm."
Tưởng tượng đến những lời này, lỗ tai liền nóng lên, ngượng ngùng nhìn lén Lâm Kiến Ngộ.
Anh đang nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho mỗi cá nhân, thanh âm đứt quãng truyền đến, cho dù là nói khuyết điểm đều không có ý nào trách móc nặng nề.
"Hôm nay đến đây thôi, sau khi trở về phải luyện tập nhiều hơn, không là sẽ không có cơ hội lên sân thi đấu."
"Cảm ơn anh Kiến Ngộ."
"Đàn anh vất vả rồi."
Lâm Kiến Ngộ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đem giấy bút cất vào trong túi, mang Kiều Lạc Du rời đi trước.
"Có thấy nhàm chán hay không?"
"Không, nghe rất hay." Kiều Lạc Du hỏi anh: "Các anh khi nào tham gia thi đấu?"
"Thi đấu mỗi tháng đều sẽ có, quan trọng là cuộc thi vào tháng năm."
Kiều Lạc Du nghe vậy gật một chút, "Chỉ cần không cần có việc bận, tôi hẳn là có thời gian."
"Tháng năm là vòng loại theo khu vực, lúc đó chắc em sẽ bận luận văn với trình diễn, không cần đi theo, tháng sáu có thể đến Bắc Kinh xem trận chung kết."
"Được thôi." Cô cười nói: "Chờ các anh tháng sáu đến Bắc Kinh lấy quán quân."
"Là chúng ta." Lâm Kiến Ngộ nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, nhắc nhở cô: "Em hiện tại cũng là thành viên đội hùng biện."
Kiều Lạc Du cười đến mặt mày đều cong lên: "Thật ngại."
"Không, mọi người thật sự thích em." Trong giọng nói mang nét tán đồng cùng cổ vũ: "Huống hồ em không phải còn muốn thiết kế logo cùng đồng phục cho đội sao?"
"Vừa đúng lúc luận văn của tôi xong rồi, có thể về nhà vẽ." Kiều Lạc Du đếm đếm ngày, đến lúc đó còn hơn một tháng.
"Vậy hôm nay tôi đưa em về nhà." Lâm Kiến Ngộ đoán được cô khẳng định gấp không chờ nổi muốn dọn ra ngoài, từ trong túi lấy ra chìa khóa xe, "Xe tôi đậu ở ngay đây, lần trước nói đưa cho em tinh dầu thư giãn kia, cũng ở trong xe."
Kiều Lạc Du á khẩu không trả lời được.
Nàng cảm thấy mình nợ Lâm Kiến Ngộ càng ngày càng nhiều, hơn nữa hoàn toàn không có cách để trả nợ......
Lên xe, Kiều Lạc Du đã lâu không lên Weibo. Cô lập tức @, chuẩn bị trả lời các chị em.
Mở ra mới phát hiện, tất cả đều xuất phát từ một tài khoản——
Dao Dao Hoảng Hốt: @ Người Đẹp Say Rượu Hán phục cửa hàng, trên váy có hỏng một đường, nhắn tin phản hồi lại không trả lời. Tôi tiêu tiền không phải để mua phải hàng như vậy. Quả nhiên không nên nhất thời đầu óc nóng lên tin tưởng loại cửa hàng mới này. Mau xử lý thích đáng cho tôi, bằng không tôi trực tiếp báo cáo.
Ngươi Ăn Ít Lại Đi: Gì chứ? Tôi cũng mua đồ nhà cô ấy thấy vô cùng đẹp, chất lượng cũng không tồi nha.
Dao Dao Hoảng Hốt trả lời Ngươi Ăn Ít Lại Đi: Ý nói là tôi xui xẻo hay gì? Dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ mua đồ nhà các cô nữa.
Khanh Khanh Là Tôi: Dịch vụ khách hàng không trả lời là cái quỷ gì? Kẻ lừa đảo sao?
Nho Nhỏ Có Điểm Ngọt Nha: Không thể nào, quần áo của Cá Vàng tỷ tỷ gia vẫn luôn không tồi, có thể là gần đây tương đối bận không thấy được tin nhắn của bạn, tôi giúp bạn tag chị ấy @ Cẩn Du Mỹ Nhân.
......
Có bình luận mắng chửi, cũng có bình luận hoà hoãn giúp các cô, hiện tại lượt chia sẻ đạt hơn trăm lượt, hơn nữa ảnh hưởng càng lúc càng lớn.
Giao hàng và Chăm sóc khách hàng vẫn luôn là Lâm Ngô phụ trách, Kiều Lạc Du hơi nhìu mày, lập tức gọi điện thoại.
"Cậu lên Weibo chưa?"
Lâm Ngô bên kia đặc biệt sốt ruột: "Mình mới xem, đã nhắn tin cho những người đó, đều không trả lời mình. Mình đang mở máy tính, tính giải quyết người này, chuyện này cậu muốn giải quyết thế nào?"
"Trước tiên hoàn lại tiền rồi xin lỗi, sau đó, sau đó......" Kiều Lạc Du mới mở cửa hàng. Lần đầu tiên gặp được loại chuyện này, trong lòng hoảng đến lợi hại, cũng không biết bây giờ nên làm gì.
Lâm Kiến Ngộ nhẹ giọng hỏi "Làm sao vậy", đậu xe vào bên đường.
Lâm Ngô nghe được giọng anh, lập tức nói: "Có phải cậu đang ở cùng anh trai mình không? Mau hỏi anh ấy đi!"
"Được, chờ mình gọi lại cho cậu."
Kiều Lạc Du cúp điện thoại, đem chuyện này đại khái kể lại cho Lâm Kiến Ngộ, hỏi anh giải quyết như thế nào cho tốt.
Lâm Kiến Ngộ nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Em cho rằng váy có vấn đề, mà không phải là do khách hàng tự phá sao?"
Lời này làm cho Kiều Lạc Du cũng phải tự hỏi, xem lại hình người kia đăng lên, váy bị phá hỏng thật, nhưng nhìn không ra tại sao lại bị hỏng.
"Để tôi giúp em viết bài xin lỗi."
Kiều Lạc Du đem điện thoại đưa cho anh, nói chút ý nghĩ của mình: "Viết bài xin lỗi bồi thường rồi cho người đó chọn lại bộ khác, anh cảm thấy như vậy được không?"
"Bồi thường cũng được, nhưng muốn người kia gửi lại váy, các em phải chịu phí." Anh vừa chỉnh sửa bài viết vừa nói: "Đừng cho người đó chọn bộ khác, mặt khác khách hàng đã biết, về sau tất cả đều nói chất lượng có vấn đề, em tính bồi thường sao đây?"
Người Đẹp Say Rượu Hán phục cửa hàng: Thật xin lỗi, do chúng tôi sơ ý đã gây ra sự việc thế này, khiến cho bạn không thoải mái. Tôi đại diện cho Người Đẹp Say Rượu Hán phục cửa hàng xin lỗi @ Dao Dao Hoảng Hốt. Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ đổi bộ khác hoặc hoàn lại tiền. Cảm ơn mọi người đã yêu thích cùng quan tâm, chờ @ Dao Dao Hoảng Hốt đem váy gửi lại, chúng tôi sẽ hỏi lại bên xưởng, đem chuyện này tìm hiểu kỹ cànng, kết quả cuối cùng sẽ công khai nói cho mọi người.
Lâm Kiến Ngộ trả điện thoại cho cô, "Đến lúc đó đem váy đến xưởng hỏi bọn họ xem sao, hoặc là có người cố ý phá hỏng."
Kiều Lạc Du sắc mặt chậm rãi trở nên khó coi, thấp đầu không hé răng.
Người trước cùng người sau đều làm người ta thương tâm nha.
"Không có việc gì, đừng quá để ý." Lâm Kiến Ngộ hòa nhã nói: "Các em đều làm khá tốt, lần này chỉ là ngẫu nhiên, đó là bài học để rút kinh nghiệm thôi."
"Sau này trước khi giao hàng nhớ chú ý, đem quần áo kiểm tra một lần, xác định gửi đi không có vấn đề gì, như vậy cho dù có người muốn lừa các em cũng không được."
Kiều Lạc Du nghe được cảm giác giống như người lớn đang dạy dỗ, không khỏi cười nhạo: "Đây là thầy Lâm đang an ủi sinh viên sao?"
Anh khởi động xe, giọng nói cũng thực nhẹ nhàng: "Đây là Lâm Kiến Ngộ đang an ủi Kiều Lạc Du."