Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 65: Hy Vọng Ngươi Có Bản Lĩnh Một Chút (2)

Hy Vọng Ngươi Có Bản Lĩnh Một Chút (2)

Dĩ nhiên đây chỉ là nội tâm của ông đang độc thoại.

Tình huống thực tế thì Lý viện phó chỉ bất đắc dĩ cười cười: "Không ngờ trên cầu vượt cũng kẹt xe, hôm nay mọi người làm gì mà đổ ra đường đông thế nhỉ."

Tài xế cầm chiếc bật lửa trong tay, trông thấy phó viện trưởng nói chuyện với mình thì vô cùng khẩn trương, vừa lúc phát hiện điếu thuốc lá ông ta kẹp trong tay đã tắt lửa từ khi nào, thế là vội vàng chân chó bảo: "Viện trưởng, để ta châm lửa giúp ngài."

Lý viện phó cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là lửa đã tắt rồi, vì thế ông liền đưa sang cho tài xế châm lửa giúp mình, hơn nữa còn khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay đối phương, ra hiệu cảm tạ.

"Cứu mạng!"

"Tà vật, có tà vật."

"Chạy mau."

Vô số người dân phía trước lao ra khỏi xe, thần sắc hốt hoảng bỏ chạy.

"Tà vật à?" Lý viện phó lắc đầu cười, nhìn về phía tài xế đang ngồi cạnh, đoạn lên giọng trải đời: "Hẳn là ngươi không biết, kỳ thật tà vật cũng không quá đáng sợ, bởi vì. . ."

Rầm!

Đúng lúc đó có một đạo hắc ảnh nện cái rầm ngay trên cửa kính xe cứu thương, cú va chạm mạnh tới nỗi khiến cả mặt kính bị nứt ra, rất rõ ràng hắn chính là bị tà vật đập văng tới đây, vẻ mặt nam tử rất thống khổ, hắn gắng gượng dùng ngón tay dính máu viết mấy chữ lên trên cửa kính.

SOS

Không phải hắn không muốn nói chuyện, mà là vì hắn bị câm điếc.

Lý viện phó cùng lái xe xanh mặt liếc nhìn nhau, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hai người một câu cũng không nói, vội vàng mở cửa lao ra khỏi xe. Tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh, không có nửa điểm do dự.

Mẹ nó, tà vật thật là đáng sợ!

Ở cách đó không xa.

Có một đầu bạch tuộc cao hơn hai mét đang di chuyển chậm chạm dựa vào xúc tu đẩy tới, nó không biết nói chuyện, nhưng trong lòng lại đang ầm ĩ hô hào.

"Ba ba, người ở đâu?"

"Sao con không tìm thấy người?"

"Con đói, con muốn ăn."

Bạch tuộc đi tới đâu liền tiện xúc tu lật một cái, những chiếc xe bốn bánh dám ngăn trở ở trước mặt nó tức khắc liền bị lật tung chổng vó.

Mà ở trong xe cứu hộ lúc này.

"Ta đói quá."

Lâm Phàm từ trong Khí Công Tu Luyện Pháp tỉnh lại, hạt năng lượng đã lấp đầy cơ thể nhưng bụng thì lại rất đói, hắn rất muốn ăn một cái gì đó, mỗi một tế bào ở trong thể nội đều đang phóng thích ra tín hiệu đói khát dữ dội.

Lý viện phó vội vàng mở cửa xe phía sau ra, trông thấy một già một trẻ còn đang tập trung thảo luận vấn đề có đói bụng hay không thì rất muốn mắng người, ông hét lớn: "Chạy mau, tà vật tới rồi."

"Nếu không muốn bị gϊếŧ thì mau xuống xe theo ta."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nghe lời xuống xe.

Lý viện phó lôi kéo hai người bọn họ muốn chạy trốn, tuy nhiên một già một trẻ này lại đứng vững như bàn thạch khiến ông ta gấp đến độ muốn sụp đổ.

Ta sắp thành viện trưởng rồi, có thể đừng làm khó con đường thăng tiến của ta như vậy có được không?

Mau cùng ta chạy đi!

"Đáng yêu không?"

"Tạm được."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nhìn nhau, nhất thời nhe răng cười rất vui vẻ, đây đúng là một loại khoái hoạt.

Lý viện phó nhìn hai vị bệnh nhân tâm thần đang lảm nhảm chuyện gì đó, thật sự là gấp tới nỗi muốn bóp chết cả hai. Ông theo bản năng nhìn về phía tài xế lái xe đang sợ hãi đứng một bên, hối hận buột miệng: "Ngươi nói đúng, lẽ ra ta không nên đi, một mình ngươi đưa bọn họ về là tốt rồi."

Lái xe kinh ngạc nhìn đối phương, trong lòng không khỏi gào thét: “Làm sao ngươi lại tiện tới như vậy a?”

Nhưng lời ra tới ngoài miệng lại đổi thành: "Có thể thay viện trưởng cống hiến sức lực là vinh hạnh của ta."

Dù phía trước có là thiên quân vạn mã thì ta cũng bằng lòng xả thân vì ngài.

Đây chính là thái độ của ta!

Tà vật bạch tuộc chỉ cao hơn hai mét đằng trước chính là con của tà vật bạch tuộc ngoài cảng khẩu.

Nó xuất hiện ở đây là vì muốn kiếm ba ba của mình. Ba ba đã nói là ông ấy đi ra ngoài để bắt một kẻ nhân loại ăn cho đỡ đói. Thế nhưng ba ba đã đi rất lâu mà vẫn chưa trở về, thấy vậy nó bèn nảy sinh hứng thú cũng muốn lên bờ đi tìm nhân loại chơi.

Thế nhưng nhân loại chẳng ai thèm chơi với nó, nhìn thấy nó liền hét một tiếng thật chói tai rồi bỏ chạy, đúng là chán ngắt!

Lẽ nào là do dáng dấp nó quá đẹp khiến cho nhân loại cảm giác thật tự ti?

Hừm, có lẽ chính là nguyên nhân này đi.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu không chớp mắt nhìn bạch tuộc ở đằng xa.

Rột rột!

Lâm Phàm sờ cái bụng đang đánh trống bỏi của mình, bình tĩnh nói: "Ta đói lắm rồi."

"Ta không đói lắm." Trương lão đầu ăn ngay nói thật.

Mỗi lần không tự chủ tu hành Khí Công Tu Luyện Pháp, Lâm Phàm đều bị lâm vào cảm giác đói khát đến tột độ. Loại đói bụng này thật sự rất khó chịu, đến nỗi hắn chỉ muốn ăn sạch sẽ tất cả những gì xuất hiện ở trong tầm mắt, bất kể có phải là đồ ăn hay không, thậm chí cả sắt thép thì hàm răng cứng rắn của hắn cũng có thể cắn vỡ vụn được.

"Tay của nó dài quá nhỉ."

"Đúng vậy, cho nên nó mới đáng yêu. Ta chưa từng thấy con vật nào có tay dài như vậy cả."

Vẫn đang không ngừng có người gào thét và chạy sượt qua người đám Lâm Phàm, đối với bọn họ, tà vật còn kinh khủng hơn cả ma quỷ, đầu óc mọi người trống rỗng, suy nghĩ gì cũng chẳng có, lúc này bọn họ chỉ nghĩ tới một thứ, đó là phải bỏ chạy thật nhanh, chạy càng xa càng tốt.

Người đàn ông câm điếc bị bạch tuộc quăng lên thành kiếng xe cứu thương vẫn cố gắng liều mạng dùng ngón tay đầy máu viết vô số chữ "SOS", ý tứ rất rõ ràng, ta chưa chết, vẫn còn có thể cứu, các ngươi không thể bỏ chút sức lực ra mang ta bỏ trốn theo được hay sao?

"Đi, nhanh lên."

Lý viện phó cứng rắn lôi kéo Lâm Phàm cùng Trương lão đầu bỏ chạy, ông ta tuyệt đối không thể bỏ hai người này ở lại đây được. Lý do rất đơn giản, ông ta sắp thăng chức trở thành viện trưởng rồi. Một người viện trưởng tiêu biểu không dám nói bản thân mình tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, đỉnh thiên lập địa, vai khiêng vận mệnh chúng sinh, nhưng chí ít thì bảo hộ bệnh nhân chính là trách nhiệm của ông.

"Nó đáng yêu không?" Lâm Phàm hỏi.