Còn Nói Các Ngươi Không Phải Bệnh Nhân Tâm Thần?
"Hắn không lấy đồng hồ của ta, còn cho chúng ta tiền nữa." Trương lão đầu âu yếm vuốt ve cái đồng hồ trên cổ tay mình, ông đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua nó về, mặc dù chiếc Rolex này thường xuyên xảy ra vấn đề nhưng vẫn không thể khiến ông ngừng yêu thích nó.
"Vậy hắn đúng là người tốt." Lâm Phàm gật gù tán thành.
Hai người lại ùng ục nâng lon uống.
Độc Nhãn Quái bảo: "Vừa rồi ngươi đã đáp ứng sẽ kể lại tình huống của bản thân ngươi cho ta nghe, hiện tại có thể nói được chưa?"
"Được." Lâm Phàm gật đầu.
"Ngươi thật sự đã dùng điện để kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể của mình sao? Khi đó ngươi có cảm giác gì?" Độc Nhãn Quái hỏi, gã đã nhìn qua văn bản tài liệu mà Hách viện trưởng tổng hợp lại. Nhiều lần “nghịch ngu” mà vẫn không chết kia, tuyệt đối có vấn đề.
Lâm Phàm nghĩ nghĩ, có gì nói đấy: "Không có cảm giác gì đặc biệt, chính là tê tê, ê ẩm, choáng váng, nói năng không rõ ràng."
"Tại sao ngươi lại muốn làm như thế?" Độc Nhãn Quái truy hỏi.
"Ta muốn tu luyện a." Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn Độc Nhãn Quái, "Hiệu quả rất tốt, sau đó được ông ấy đâm cho vài châm thì lại càng cảm thấy thoải mái hơn, ngươi bị ông ta đâm hai lần rồi, bộ ngươi không có cảm giác thoải mái sao?"
Độc Nhãn Quái nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm như muốn đang quan sát xem hắn có nói dối không, rồi lại nhìn xoáy vào Trương lão đầu, hồi lâu sau gã không khỏi thở dài một tiếng.
Quả nhiên là gã nghĩ quá nhiều rồi.
Rất khó giao lưu với bệnh nhân tâm thần, gã cảm thấy mình không nên truy vấn bọn họ nữa, dù sao cứ tiếp tục như vậy thì cũng chẳng thể hỏi ra được vấn đề gì.
50 vạn kia Độc Nhãn Quái không để trong lòng, ăn thiệt thòi là phúc, sau này minh bạch thì tốt rồi.
Độc Nhãn Quái chán nản quay đầu sang một bên, không muốn nhiều lời cùng một già một trẻ ấy nữa.
Trời dần dần tối đen xuống.
"Lão Trương, ngươi có đói bụng không?" Lâm Phàm hỏi.
Trương lão đầu sờ soạng cái bụng, "Có chút đói."
"Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Lâm Phàm sốt ruột đề nghị.
"Được."
Hai người mau chóng xuống giường mang giày rồi đi thẳng một mạch ra cửa, vừa khéo cô y tá vốn có nhiệm vụ canh bên ngoài lại có chút chuyện phải chạy vào nhà vệ sinh, thế nên không ngăn được hai kẻ này lang thang ra khỏi phòng bệnh.
Độc Nhãn Quái chỉ nhìn hai người rời đi mà không hề ngăn cản, gã cầm điện thoại di động lên, nhắn vào group chat một cái tin: « Ngày mai ta sẽ trở về, đêm nay các ngươi lập đội tuần tra ở trong thành, cứ bốn người một tổ, phát hiện tà vật liền gϊếŧ chết không tha. »
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu thân thiết nắm tay, chậm rãi đi trong hành lang bệnh viện.
Một anh chàng trẻ tuổi tới bệnh viện chăm người thân, tình cờ trông thấy cảnh này thì bỗng nội tâm xúc động ghê gớm. Y nghĩ tới khi mình còn bé, cha y cũng nắm tay dắt y đi đường như vậy, đáng tiếc là sau này y lớn lên, cha thì già đi, rốt cuộc không còn thân thiết nắm tay nhau giống như hồi bé nữa.
"Con trai, làm sao vậy?" Ông lão mặc đồ bệnh nhân đang đi thì bỗng thấy nhi tử vốn đi bên cạnh đột ngột ngẩn người khựng lại bèn vội hỏi.
Người thanh niên kia đáp: "Cha, chúng ta nắm tay đi, từ giờ trở đi con sẽ dắt cha đi dạo như thế nhé."
Ông lão bệnh nhân nghe thế thì ngây người, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, ông vui vẻ cười bảo: "Được lắm, hai cha con ta sẽ nắm tay nhau cùng đi dạo."
"Ừm."
Một hình ảnh ấm áp chợt xuất hiện.
Đó đều là nhờ công ơn của Lâm Phàm cùng Trương lão đầu.
Mà lúc này, một già một trẻ kia lại đang đứng ở sảnh bệnh viện, mê mang nhìn quanh tứ phía.
"Chúng ta đi ăn ở đâu?"
"Không biết."
"Vậy cứ đi về phía trước xem thử một chút đi."
"Được."
….
Trong một rừng cây nhỏ cách bệnh viện không xa.
Ào ào!
Có một đạo hắc ảnh chợt lóe lên.
Một tiểu xà dài khoảng chừng hơn một mét đang quấn quanh ở trên nhánh cây, xà văn đen đỏ giao thế, vảy rắn lóe ra u quang, con mắt lớn chừng hạt đậu đang nhìn chăm chú về phía trước.
Nó liên tục lè lưỡi, phát ra thanh âm tê tê nghe đến rợn cả da đầu.
Nếu như có cường giả nào trong thành phố Diên Hải nhìn thấy con rắn này, tuyệt đối sẽ nhận ra, đây là tà vật cấp hai - Huyền Xà, là một tà vật máu lạnh vô cùng tàn nhẫn, vả lại còn rất khó giải quyết, bình thường ba bốn vị nhân loại đồng cấp căn bản đều không phải là đối thủ của nó.
Loài Huyền Xà này chuyên trốn ở một chỗ tối lẳng lặng ngắm nhìn con mồi, sau đó một kích phóng ra cắn chết, bởi vì độc tố của nó rất mạnh.
Huyền Xà hiện tại đang cực kỳ tức giận, nó rất khó chịu những tà vật khác loài có thể thu biến nhỏ hình thể. Vốn dĩ các tà vật đó đều có khuôn mặt đáng ghét, dữ tợn không gì sánh được, nhưng sau khi biến nhỏ rồi thì lại trở thành giống loài mà nhân loại cảm thấy rất đáng yêu.
Sau đấy bọn chúng sẽ mượn nhờ sự yêu thích của con người mà trốn tránh được sự truy sát của cường giả, khó có thể bị người phát hiện.
Nhưng Huyền Xà thì không làm được vậy. Vận khí của nó thật sự quá kém cỏi, thu nhỏ xong nó liền chủ động đi tìm nhân loại, vốn cho rằng sẽ rất được bọn họ chào đón, ưa thích, lại không nghĩ rằng dù đã biến nhỏ nhưng dáng hình dài dài, không chân của nó vẫn hù nhân loại oa oa kêu to, thậm chí còn cầm gậy gộc đánh đuổi nện nó.
Về sau ngẫm lại nó đã rút ra một kết luận, ấy là phải đi tìm những kẻ lớn gan hơn, nào ngờ những tên kia nhìn thấy nó liền chảy nước miếng, nói đêm nay có canh rắn ăn rồi.
Huyền Xà thật sự phát điên mất!
"Nhân loại ngu xuẩn a, không phát hiện ra ta rất đáng yêu sao?"
Lần này nó trốn vào trong rừng cây ở gần một bệnh viện nọ, lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Nó nhìn thấy có một người phụ nữ thỉnh thoảng lại kéo một người đàn ông khác nhau vào chỗ sâu bên trong rừng cây, không bao lâu sau chỗ bọn họ sẽ phát ra thanh âm trầm muộn.
n a ~ ân a ~
Thanh âm này thật kỳ quái!
….