Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 52: Một Ngày Này Tâm Tình Thật Là Tốt Đẹp

Một Ngày Này Tâm Tình Thật Là Tốt Đẹp

Ông ta đang kể lại đầu đuôi câu chuyện vì sao mình mua được chiếc đồng hồ đắt đỏ này.

Vừa nói vừa liên tục lật qua lật lại cổ tay, muốn cho Độc Nhãn Quái cảm nhận được khí chất đặc thù của Rolex.

Nếu như không phải biết đối phương có vấn đề về đầu óc, Độc Nhãn Quái chắc chắn sẽ cho rằng lão gia hỏa này là đang khinh khi trí thông minh của gã.

Đồng hồ sao?

Nếu như chỉ tùy tiện vẽ lên cổ tay mấy nét nguệch ngoạc mà cũng có thể coi đấy là đồng hồ thật, vậy thì chắc Rolex đã sớm phá sản từ lâu rồi.

Bất quá gã đúng là thật sự không nghĩ tới một già một trẻ kia lại có lòng thương người như vậy.

Tiền tài với Độc Nhãn Quái mà nói không có một chút tác dụng nào. Tất cả tâm tư của gã đều đặt trên việc tu luyện cùng chém gϊếŧ tà vật.

Hắn biết lý do vì sao Trương lão đầu vẫn cứ một mực lải nhải muốn bán cái đồng hồ “hàng hiệu” đó, hai người bọn họ chẳng qua là muốn giúp đỡ chút tiền bạc cho tiểu cô nương bị bệnh bạch huyết đang nằm ở góc phòng, quả thật là một việc thiện.

Độc Nhãn Quái liếc nhìn qua chỗ Lâm Phàm, đoạn hạ giọng dụ dỗ hắn: "Nếu như ngươi có thể nói cho ta biết những vấn đề phát sinh ở trên người ngươi, ta liền đưa tiền cho các ngươi."

"Được thôi." Lâm Phàm khẳng khái đồng ý. Không hề có ý bác bỏ như lần đầu bọn họ gặp nhau.

"Bên trong có 50 vạn, mật mã là 857462."

Độc Nhãn Quái đưa một tấm thẻ ngân hàng qua cho Lâm Phàm, tiền bạc với gã mà nói chỉ là một con số. Gã không có người thân, phụ mẫu đều mất, cũng không biết lúc nào chính mình sẽ chết trong khi đang chiến đấu cùng tà vật, mà chết rồi thì cũng chẳng mang theo tiền được, vậy nên trong mắt gã, tiền chính là thứ không đáng nhắc tới nhất.

Lâm Phàm cầm tấm thẻ lên, lật qua lật lại, "Đây không phải là tiền."

Độc Nhãn Quái hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích: "Ngươi cầm tấm thẻ đó đi tới ngân hàng là sẽ lấy được tiền."

Độc Nhãn Quái thật sự không hiểu rõ lắm tình huống của người bị bệnh tâm thần, thì ra cả thẻ ngân hàng là gì bọn họ cũng không biết sao?

Đây vốn là thường thức mà.

Cũng đúng.

Nếu như bệnh nhân tâm thần đều biết hết những kiến thức thông thường thì bọn họ cũng không nguyện ý chôn cả đời mình trong bốn góc tường bệnh viện kia.

Lâm Phàm đưa thẻ ngân hàng qua cho Trương Hồng Dân, "Cho ngươi tiền nè, mật mã là 857462."

Trương Hồng Dân khϊếp sợ nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mắt, hốc mắt lập tức ửng đỏ.

Ông ta đã trải qua quá nhiều khốn cảnh, từng gặp được người tốt, cũng đã gặp không ít kẻ xấu.

Người ủng hộ hay trào phúng, cười trên nỗi đau của ông đều có. Nhưng quả thật là chưa bao giờ gặp qua người nào như Lâm Phàm.

Không nghĩ tới kẻ mà cách đây mấy phút ông vẫn còn thấy ghét bỏ, xa lánh, vậy mà chính hắn lại là người giúp đỡ cha con ông vô điều kiện.

Thật xấu hổ!

Trương Hồng Dân rất muốn nắm tay Lâm Phàm, biểu đạt thành ý đa tạ chân thành nhất, chỉ là lần này ông vẫn bị Lâm Phàm tránh đi.

"Cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi, chờ nữ nhi của ta khỏi bệnh rồi, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa..."

"Ngươi tránh ra đi."

Lâm Phàm thấy Trương Hồng Dân đang chắn trước mặt mình thì liền đẩy ông ta qua một bên, sau đó hệt như nãy giờ, tiếp tục cùng tiểu nữ hài hai mặt nhìn nhau. Hắn vui vẻ mỉm cười với nàng ta, cô bé con cũng sẽ tặng lại hắn một nụ cười tươi rói.

Trương Hồng Dân bị đẩy qua một bên nhưng không có chút nào sinh khí, ông nghĩ là Lâm Phàm nhất định là không muốn khiến ông có áp lực quá lớn, cho nên mới không muốn cùng ông nói quá nhiều.

"Nữ nhi ngoan, mau cảm tạ ân nhân đi con."

Trương Hồng Dân siết chặt tấm thẻ ngân hàng trong tay, áp lực to lớn trong lòng thoáng cái đã tiêu tán hơn phân nửa.

...

Bệnh viện này làm kiểm tra đo lường huyết dịch rất nhanh.

Một vị bác sĩ trẻ tuổi đi vào văn phòng chủ nhiệm, y cầm trong tay ba bản số liệu xét nghiệm, đoạn nói: "Chủ nhiệm, vừa rồi có ba người tình nguyện hiến tế bào hỗ trợ bệnh nhân bị ung thư máu, trong đó có hai người không tương thích, chỉ có một người là phù hợp, nhưng có điều này ta muốn báo cáo, ấy là khi kiểm tra đo lường, chúng ta phát hiện phần số liệu huyết dịch của hắn có điểm hơi là lạ."

Bác sĩ chủ nhiệm tóc trắng tiếp nhận kết quả kiểm tra đo lường, nhìn rất cẩn thận, lập tức liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Số liệu này không sai chứ?"

"Không sai đâu, bọn ta đã kiểm tra đo lường ba lần, đều là dạng này." Vị bác sĩ trẻ tuổi cũng thấy rất khϊếp sợ, đây là lần đầu tiên y gặp được tình huống như vậy, "Căn cứ kết quả thì tế bào gốc tạo máu của người nọ rất sinh động, dựa theo người thường mà nói, tế bào gốc tạo máu mỗi 145 ngày sẽ đổi mới một lần, mà hắn thì chỉ mất 60 ngày đã đổi mới một lần, so với người bình thường thì đã rút ngắn gấp đôi thời gian."

"Mà dường như cơ thể hắn có một thời kỳ ngủ đông, khiến cho bản thân cũng đổi mới sức sống hơn."

Bác sĩ chủ nhiệm tóc trắng cũng là lần đầu tiên mới gặp được tình huống kỳ lạ như này.

"Tốt, bất kể như thế nào thì cuối cùng chúng ta cũng tìm được tế bào tương thích rồi, những việc khác tạm thời đừng suy nghĩ nhiều. Ta phải đi đem tin tức này nói cho cha của cô bé đáng thương kia, chắc chắn là ông ấy đang rất sốt ruột muốn biết kết quả như thế nào."

Thời điểm bác sĩ chủ nhiệm thông báo chuyện này cho Trương Hồng Dân biết, Trương Hồng Dân hệt như bị điểm huyệt, ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó lại kích động nhảy cẫng lên, hai mắt đỏ ửng. Ông bây giờ rất muốn ôm Lâm Phàm, muốn hôn hắn mấy cái, còn muốn quỳ xuống dập đầu ba lạy trước mặt người nọ.

Thế nhưng Trương Hồng Dân chỉ vừa tiến lại gần thì liền bị Lâm Phàm đẩy ra, đừng cản a. . . Ngươi thật là phiền, ngươi có bệnh à?

Trương Hồng Dân bị đẩy qua một bên tổng cộng ba lần chỉ trong một ngày, thế nhưng hiển nhiên ông không thấy ủy khuất chút nào.

Ân nhân, ngươi cứ tùy tiện nhìn nữ nhi của ta đi.

Ân nhân, không cần chớp mắt, ngươi muốn nhìn thế nào thì cứ nhìn thế ấy.

Ân nhân, nhìn bao lâu cũng được cả.

...