Đồng thời nói cho vị nhị thế tổ kia, ngươi cứ một mực nói cho người khác biết, ngươi không bị bệnh tâm thần là được.
Nếu như ngươi nói mình là bệnh tâm thần, người khác sẽ không tin.
Chỉ có nói mình không phải bệnh nhân tâm thần, người khác mới tin tưởng.
Chuyện ấy gây ra ảnh hưởng lớn đối với Hách viện trưởng, trong nhà gã nhị thế tổ cũng tuyên bố muốn đòi mạng của Hách viện trưởng.
Hách viện trưởng đầu đầy toàn nghi vấn.
Ngươi biết mình đang nói cái gì không?
Mao Sơn, Đạo gia, Phật gia, Y gia cao tầng ta đều quen biết hết đấy, ngươi muốn hỏi vì sao ta biết hả?
Vậy thì phải kể từ 30 năm trước.
Đêm hôm đó mưa rất lớn. . . Thúy Hoa ướt đẫm cả người đứng trước cửa nhà ông.
Nói sai rồi.
Phải là những cao tầng kia khi còn trẻ đều tu luyện cuồng ma, không muốn bị chương trình học của cao viện quấy rầy, rất nhiều người đều tìm tới cửa hy vọng có thể có được một tờ giấy chứng nhận bệnh nhân tâm thần để được an tĩnh tu luyện, không bị quấy rầy.
Hách viện trưởng thấu tình đạt lý, trượng nghĩa mà vung bút lên.
"Bệnh nhân này cần hoàn cảnh cực độ an tĩnh, không thể bị người khác quấy rầy, nếu không sẽ có ảnh hưởng lớn tới bệnh tình, nhất là chương trình học lý luận nguy hiểm nhất."
Thao tác rất hoàn mỹ.
Sau đó chờ khi những người kia muốn xuất quan, ông lại vung bút.
"Sau khi được chữa trị tỉ mỉ, bệnh tình khôi phục không khác gì người thường."
Mà bây giờ những người kia đều đã trở thành cao tầng cả rồi.
Hách viện trưởng gặp phiền phức, họ không giúp thì đâu có được, trời mới biết Hách viện trưởng miệng rộng kia có thể nói bậy nói bạ trước mặt truyền thông hay không, mặc dù ảnh hưởng không lớn với bọn họ nhưng chung quy vẫn sẽ là điểm đen.
Cộc cộc cộc!
"Mời vào." Hách viện trưởng bưng hộp bánh kem, liếʍ rất sạch sẽ, ăn ngon thật.
Bác sĩ vội vã chạy vào nói: "Viện trưởng, không xong rồi, bệnh nhân phòng bệnh số 666 tạo phản, còn kéo theo những bệnh nhân khác, bây giờ đang ở trong hành lang la lối biểu tình. . ."
Hách viện trưởng trợn trừng mắt.
Có thể tha cho ta một ngày an tĩnh được không?
Ta còn có mười năm nữa sẽ về hưu, ta hy vọng có thể khỏe mạnh bình an mà về hưu, chứ không phải mệt chết ở chỗ này.
Bác sĩ cùng các hộ công lập trận địa sẵn sàng đón quân địch, giống hệt như dỗ trẻ con, đầu tiên là dỗ dành Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đang dẫn đầu nhóm người "tạo phản" ấy trước.
Bởi vì hai vị này là bậc "tiền bối" của các bệnh nhân nơi đây.
"Chúng ta muốn cái này." Lâm Phàm hô.
"Nhất định phải cho chúng ta." Trương lão đầu hất mặt vênh vang đắc ý như thể sợ người khác không biết ông cũng là một trong những người chủ đạo.
Bác sĩ cùng các hộ công cảm thấy khó hiểu.
Họ nhỏ giọng trao đổi.
"Bọn hắn muốn cái gì?"
"Ta nhìn O—O kia rất có thể là hai quả trứng gà và một cây lạp xưởng hun khói."
"Vậy một 0 khác lại là cái gì?"
"Ta nhìn 0 kia gầy hơn so với O rất nhiều, hẳn là muốn trứng chim cút."
"Thì ra là thế, bọn họ là đói bụng muốn tìm đồ ăn đó."
Bởi vì làm việc trong bệnh viện tâm thần lâu ngày, dẫn tới tư duy của bác sĩ cùng các hộ công đã luyện dần tới cảnh giới thăng hoa, bất cứ chuyện gì đều có thể nghĩ về hướng thức ăn.
Một bác sĩ lớn tuổi dũng cảm đứng ra, giơ hai tay lên ý bảo các bệnh nhân hãy yên lặng, sau đó uống ngụm nước nóng trong chén giữ ấm, làm trơn giọng rồi mới nói: "Nhu cầu của các ngươi, chúng ta đều thấy được, cũng có thể lý giải."
"Các ngươi cứ yên tâm đi, những thứ này đều có thể thỏa mãn các ngươi, mỗi người hai quả trứng gà chín, một cây lạp xưởng hun khói, một quả trứng chim cút."
Đám bệnh nhân đi theo Lâm Phàm góp vui nghe thế thì ầm ĩ hoan hô.
"Có trứng gà ăn rồi."
"Có lạp xưởng hun khói ăn rồi."
"Còn có trứng chim cút, nhưng trứng chim cút là cái gì?"
"Ngươi đần thế, trứng chim cút là trứng dưới chim cút."
"À, thì ra là thế."
Bọn họ đi theo Lâm Phàm cùng Trương lão đầu kháng nghị đòi cái gì?
Muốn cái gì?
Bọn họ không biết, cũng không biết mình cần gì.
Dù sao đi theo là được.
Nãy giờ bọn họ đã thấy chơi vui vô cùng.
Không nghĩ tới đi theo hai người đó còn có được trứng gà và lạp xưởng hun khói với trứng chim cút, vì thế ánh mắt cả bọn nhìn về phía Lâm Phàm và Trương lão đầu trở nên trìu mến hơn hẳn.
"Chúng ta không cần những thứ đó." Lâm Phàm kháng nghị.
"Chúng ta muốn cái này." Trương lão đầu chỉ vào nội dung trên trang giấy.
Bác sĩ già mê mang vô cùng, trên trang giấy mấy cái chữ trước mặc dù quanh co khúc khuỷu nhưng không khó lý giải, chỉ là hình vẽ phía sau rất khó lý giải, ông nhỏ giọng dò hỏi: "Các ngươi muốn cái gì?"
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu chỉ vào trang giấy rồi dõng dạc hô to: "Bọn ta muốn cái này, cái này, chính là cái này."
Bác sĩ và hộ công cũng sắp sụp đổ rồi.
Cái này?
Vậy rốt cuộc cái này là cái gì chứ, có thể nói rõ một chút được không?
Bác sĩ già kinh nghiệm phong phú, am hiểu giao lưu với người bị bệnh tâm thần, ông tự tin mình có thể giao lưu mà không có trở ngại gì với bệnh nhân, hơn nữa còn sẽ giao lưu cực kỳ thông suốt.
Đây chính là kinh nghiệm theo nghề hai mươi năm qua đúc kết ra.
Phong phú vô cùng.
Không phải điều người trẻ tuổi có thể học được, bọn họ cần thời gian rèn luyện.
"Được, có thể thỏa mãn các ngươi, nhưng các ngươi rốt cuộc đang nói đến cái gì?" Bác sĩ già hỏi.
"Cái này." Lâm Phàm cùng Trương lão đầu tiếp tục chỉ vào trang giấy.
"Vậy cái này cụ thể là cái gì?"
"Chính là cái này."
"Có thể nói rõ một chút được không?"
"Chính là cái này."
"Lại rõ ràng thêm chút."
"Chính là cái này."
. . .
Thời gian dần trôi qua, không khí chung quanh trở nên an tĩnh hẳn, vốn bác sĩ già có lòng tin tràn đầy dần dần đã mất đi dáng vẻ tươi cười, không phải vì ông tức giận mà là vì ông đã đánh giá cao năng lực giao lưu với người bệnh tâm thần của mình.
Nhìn cái bình giữ ấm trong tay, ông có loại xúc động muốn giận dữ nện lên đầu mình ghê gớm.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta đang ở trong bệnh viện tâm thần!
Một hộ công trẻ tuổi an ủi: "Chú, đây không phải lỗi của người."