Đam Mỹ: Không Thể Cưởng Lại Em

Chương 19

2 giờ sáng…

Từng là nhà của mình, nhưng lúc này Huỳnh Phương lại lẻn vào như ăn trộm. Vì trong két sắt ở phòng ngủ riêng, vẫn còn một số tiền mặt lớn.

Định mở cửa bước vào, thì ở phòng đối diện có người bước ra.

“ Về đây làm gì?”, Đông Trạch lạnh giọng nói.

Quay lưng lại, nhìn thấy ba mình ôm Thanh Hải ngực sát ngực, chỉ choàng mỗi tấm chăn che phần thân dưới. Tâm như chết lặng nhìn những vết cắn hằn đầy trên tấm lưng trần ấy. Lúc này Thanh Hải sau trận giao hoan kịch liệt mà ngất lịm, gục đầu lên vai Đông Trạch.

Nhìn thấy ba mình lạnh nhạt bước đi, Huỳnh Phương hít một hơi thật sâu hỏi: “ Sao ba lại vội vàng kết hôn với nó”

“ Không phải là ‘ nó’, mà là mẹ kế của con”

“ Con không chấp nhận”

“ Lúc trước không trân trọng đi, để đến lúc tìm được giá trị thật lại cố chấp để cho được. Mấy chuyện đánh hội đồng, cô lập trong lớp. Đừng tưởng ba không biết. Tốt nhất tự suy nghĩ và trưởng thành đi”

“ Ba”

Bất lực Huỳnh Phương tựa lưng vào cửa, bật khóc nức nở. Lúc trước không hiểu sao lại cướp đi những thứ Thanh Hải thích, rồi lại giở trò trêu chọc, dù trong lòng rất bận tâm đến. Đến giờ chỉ cảm giác đầy hối hận và nội tâm gào xé.

————

Chạy xe máy hơn 3 tiếng lên thành phố lớn, Huỳnh Phương thẫn thờ đi vào phòng ký túc xá, chẳng lấy bất cứ thứ gì mang theo.

Quán bar 122…

Hôm nay là ngày họp mặt nhóm bạn ở quê, không ngờ Minh Hy lại đi cùng Tùng Khương đến. Có vẻ như hai người họ đang cố thân nhau để chọc tức Huỳnh Phương.

“ Anh ở xa vậy hay tối nay đến chỗ em ngủ đi”, Minh Hy nói.

“ Uz, vậy thì uống nhiều một chút”

Cái thân hình đô con và vạm vỡ kia, làm Huỳnh Phương liên tưởng đến mấy chuyện đen tối.

Thầm nghĩ: ‘ Không biết tới lúc anh Khương ở trên đâm hắn sẽ như thế nào hak?’

Ngồi một mình liên tưởng đến cơ thể săn chắc kia uốn éo, vẻ mặt dâʍ ɭσạи làm Huỳnh Phương suýt sặc.

Thơ Vũ ở kế bên hỏi: “ Mày bị khùng à?”

Mặt hắn liền tỉnh bơ đáp: “ Đâu, thôi về sớm đi, tao mệt”

Trong thang máy khu ký túc xá…

“ Anh nghĩ Phương sẽ quay lại với anh không?”, Minh Hy hỏi.

“ Thì cố thôi, anh còn yêu nó mà?”

Mặt Minh Hy thoáng buồn nói: “ Đêm nay hai người cứ thoải mái đi, em mà say là ngủ như chết đó ha ha”

Từ lâu Minh Hy đã từ bỏ chấp niệm về mối tình này. Lần này chỉ muốn giúp Tùng Khương níu kéo lại mối tình này.

Nghe có tiếng người bước vào, Huỳnh Phương nhắm mắt giả vờ ngủ.

“ Nè, nó ngủ rồi. Anh tắm rồi lên giường nó ngủ đi”

“ Uhm”, Tùng Khương cười nói.

Huỳnh Phương thầm nghĩ: ‘ Thằng cha này muốn ghép hai mình lại à?’

Một lát sau, Tùng Khương nằm bên cạnh, hắn vẫn im lặng. Cho đến khi ánh đèn tắt, đôi tay kia ôm chầm lấy Huỳnh Phương rồi mò mẫm khắp người. Nghĩ lại những lần trước đây quan hệ với nhau, Huỳnh Phương bất giác rùng mình, quay sang nhìn Tùng Khương trừng mắt.

“ Muốn chết à?”

“ Anh”

Không nói thêm lời nào, Huỳnh Phương vùng vằng đứng dậy bỏ sang bên Minh Hy nằm. Lúc này cái tên kia đang ngủ say khướt, chẳng hay biết gì.

Sáng hôm sau, Tùng Khương buồn bã rời đi trước. Còn thấy cảnh Minh Hy ôm Huỳnh Phương rồi rục đầu vô nách càng thêm tức tối.

Cảm giác có gì đó cứng cứng cọ vào chân mình, lúc này Huỳnh Phương chỉ cảm giác cơ thể nặng nề, buồn không mở mắt, còn chân thì nghịch ngợm cọ vào cái thứ đang cương cứng kia.

Đến khi hai mắt chạm nhau liền ‘ aaaaaa’ một tiếng.

“ Sao mày lại nằm ở giường tao?”, Minh Hy hỏi.

“ Là anh âm mưu với anh ta nên tui qua chỗ anh ngủ đó”

“ Con mẹ mày á”

“ Mới sáng sớm mà cậu em của anh thức còn sớm hơn anh đó”, Huỳnh Phương vẻ mặt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn cái chỗ cộm lên trong quần Minh Hy.

Cảm thấy xấu hổ, Minh Hy liền bỏ vào nhà tắm tự giải quyết. Sục mãi mà nó vẫn chưa dịu lại, Minh Hy đành lấy ít sữa tắm, để dễ luồn tay vào lỗ nhỏ, cố gắng tìm chỗ sướиɠ.