Lớp 12a9…
Trong lớp Huỳnh Phương chống cằm với vẻ mặt thơ thẩn, nhớ đến lời Tùng Khương nói.
‘ Sao lúc nào làm em cũng đơ ra như xác chết vậy?’
Quay sang nhìn chằm chằm Thanh Hải ở bên cạnh, nhan sắc của hắn đẹp kiểu đại trà, gương mặt và xuất thân không mấy nổi trội. Huỳnh Phương nghĩ bụng: ‘ Ba mình thường chỉ qua lại với ai tầm hơn 1 tháng là cùng, sao dây dưa với thằng này dai vậy’
“ Eh”, Huỳnh Phương vừa nói vừa đá vào chân Thanh Hải.
“ …”
“ Thằng chó quay qua đây”
“ …”
“ Thằng trai…”
Đập bàn cái bốp, Thanh Hải lườm sắc xéo hắn.
“ Gì?”
Vỗ đầu nhẹ vào đầu Thanh Hải, Huỳnh Phương cười: “ Rảnh chọc mày chơi”
Nghiến răng chịu đựng, vì nếu đòi đổi chỗ thì cả hai lại phải trực nhật cả tháng.
——————
Công ty dệt may Huỳnh Gia có hai chính nhánh, một cái là văn phòng đại diện ở thành phố lớn và 3 xưởng gia công lớn ở nông thôn. Trụ sở chính nằm ở Mỹ, có hẳn một thương hiệu thời trang nổi tiếng.
Người giữ ghế chủ tịch ở trụ sở chính là Đông Lạc, em trai song sinh của Đông Trạch. Gần đây anh ta không được khoẻ, cần tĩnh dưỡng nên đổi cho anh trai sang Mỹ.
Hai người này có nhan sắc y chang nhau, thân hình của Đông Lạc gầy hơn ( Đông Trạch thân hình săn chắc hơn), dáng cao 1m83 y nhau. Nên người trong nhà cũng hay nhầm lẫn. Có điều tính cách Đông Lạc ôn nhu và trầm tính.
Ngôi nhà kính bên sông…
Cứ tưởng là Đông Trạch trở về, Thanh Hải lén vào bên trong trốn một góc chờ đợi. Lặng im nghe tiếng có người đi vào. Một lúc sau, Thanh Hải ngại ngùng bước đến.
Ngước nhìn người trước mặt, Đông Lạc nghĩ: ‘ Cậu ta là ai mà vào được đây’, lúc này cổ họng vẫn còn khó chịu liền ho khan một tiếng.
“ Chú ốm à?”, Thanh Hải vẻ mặt lo lắng.
“ Uhm”
Chạy vào nhà bếp, một lát sau Thanh Hải bê ra một ly trà nóng. Ngồi quan sát cậu nhóc nhỏ nhắn, Đông Lạc thấy đôi tay nhỏ kia đang chạm vào cốc trà, vì nóng nên lúc chạm lúc lại buông ra.
“ Nóng quá! Để cháu làm nguội đã”
Gạt tay Thanh Hải ra, Đông Lạc cầm lấy ly trà rồi nói: “ Không sao”, vừa thổi vừa nhấp một ngụm nhỏ.
Quan sát kỹ một chút, Thanh Hải tiến sát lại ngửi, rồi nói: “ Hôm nay chú đổi mùi nước hoa à?”
Cười nhẹ nhàng rồi xoa đầu Thanh Hải, Đông Lạc nói: “ Nhận ra à?”, rồi lại nghĩ bụng: ‘ Chắc là người đặc biệt lắm mới nhận ra, thú vị thật’
“ Mùi lúc trước đậm lắm, mùi này dễ chịu hơn”
“ …”
“ Ah”, Thanh Hải lộ cử chỉ e ngại.
“ Có gì à?”
“ Cháu xin lỗi vì lần trước tát chú, tại chú bịt miệng đau lắm”
“ …”, Đông Lạc cố giả vờ.
Thanh Hải che mặt, nói: “ Lần sau nếu mà đang ấy ấy…”
Vừa nghe cái từ ám muội đói, Đông Lạc đang uống nước thì suýt sặc.
“ Chú sao vậy?”, vừa nói Thanh Hải vừa sờ lên cánh môi ửng đỏ “ Phỏng rồi”
Để chắc chắn hơn Đông Lạc thử kéo Thanh Hải lại, thằng nhóc vậy mà không ngại ngùng hôn rồi đưa đầu lưỡi tiến vào bên trong.
Hôn xong thì Thanh Hải xấu hổ rời đi.
Trong căn phòng, Đông Lạc phì cười: “ Ông anh mình đổi gu bạn trai à? Nhìn vậy không biết đủ tuổi chưa nữa, điên mất”
Nghĩ ngợi một lúc lại chạy đi tìm Huỳnh Phương.
“ Có gì không cậu?”
“ Lúc nãy có một thằng nhóc, thấp cỡ tới vai của con, nó có quan hệ gì với ba con vậy?”
“ Vợ bé đó ha ha”, Huỳnh Phương cười cợt nhã.
“ Đủ tuổi chưa?”
“ Bằng tuổi con mà”
“ Ba con làm cậu bất ngờ quá!”
“ Nó nhận ra cậu không?”
Đông Lạc cười rồi lắc đầu.
“ Vậy cứ trêu nó đi, người đó ngốc lắm”
“ Vậy giữ bí mật đó”
Hai người cười nham hiểm, rồi nghéo tay nhau.
—————
Ở Mỹ, Khang Hưng bước đến hỏi Đông Trạch.
“ Đi vội vậy rồi không nói với thằng nhóc ấy có sao không?”
“ Không cần quan tâm đâu”
Đông Trạch không nóng không lạnh, chuyên tâm vào công việc dang dở.