Đam Mỹ: Không Thể Cưởng Lại Em

Chương 8

Tắm sạch sẽ rồi mặc hờ cái áo sơ mi, Thanh Hải ngồi trên giường chờ Đông Trạch trở về. Ngửi mùi thơm còn vương trên áo sơ mi, lòng có chút nhớ nhung.

“ Là mùi của anh ấy, thơm quá!”

Trở về sau chuyến công tác, Đông Trạch cứ vậy đi thẳng đến căn nhà bên bờ hồ. Còn Khang Hưng đứng ở ngoài lắc đầu ngao ngán.

“ Bao nhiêu tiểu thịt tươi dâng tận miệng lại không ăn, vội vàng bay về đây ăn tình nhân nhỏ”

Trong phòng, Thanh Hải nhìn Đông Trạch như con thú muốn nuốt trọn mình vậy. Cả căn phòng chỉ nghe thấy tiếng hơi thở, âm thanh da thịt chạm vào nhau ‘ bạch bạch’ và tiếng rêи ɾỉ.

Lúc này Đông Trạch ngồi khuỵu gối trên giường, còn Thanh Hải nằm đối mặt với hắn, kê mông lên gối còn một chân thì vác lên vai, cái chân kia thì bị gã ghì xuống nệm.

Có cuộc gọi đến, gọi 5 lần nhưng Đông Trạch không thèm nhấc máy.

Đến cuộc gọi thứ 6, Đông Trạch một tay bịt chặt miệng Thanh Hải, tay kia nhấn nút gọi rồi bật loa lên.

Nghe cái giọng đó, Thanh Hải thầm nghĩ: ‘ Là chị’

[ Thanh Lan: Thưa giám đốc!...]

Cả cuộc gọi chỉ có mình chị ấy nói, còn Đông Trạch thì vẫn tư thế đó, thúc mạnh bạo, tiết chế lại tiếng hơi thở.

Cảm giác sợ chết khϊếp, khi cuộc gọi kết thúc liền vùng vằng ngồi dậy, vung tay tát vào mặt Đông Trạch.

“ Đồ khốn khϊếp!”

Lần đầu làʍ t̠ìиɦ mà bị ăn tát, mà cũng là lần đầu có người tát vào mặt. Đông Trạch nổi giận, trừng mắt nói: “ Sao lại tát anh”

Tính bỏ đi nhưng thân thể này đã rã rời rồi, Thanh Hải nằm một góc bên mép giường khóc lóc.

“ Hức… làm gì cũng vừa phải thôi… hu hu…”

Cảm thấy mệt mỏi, Đông Trạch bỏ vào nhà tắm. Xử lý cái khúc thịt kia một hồi lâu mới đi ra.

Nghe tiếng bước chân rời đi, căn phòng chìm vào im lặng cũng là lúc lòng Thanh Hải chết lặng.

‘ Ông ta chỉ muốn thể xác mình thôi, khốn khϊếp huhu’

——————

Lớp 12a9.

Quay sang nhìn mặt Thanh Hải là một quầng thâm đen xì.

Huỳnh Phương hỏi: “ Mày bị ai đấm à?”

“ Ờ”

“ Mà hỏi này nè?”

“ Hỏi gì?”

“ Mày làm gì mà ba tao nổi điên vậy? Đập bể toàn bộ đồ trong phòng, còn tính kiếm chuyện đánh tao nữa”

“ Sao biết là tao làm?”

“ Anh Hưng nói là mày, mà sao vậy?”

“ Tao với mày thân nhau à? Mà tao phải nói”

Nắm chặt nắm đấm, Huỳnh Phương nghiến răng nói: “ Mẹ mày, đang lên mặt với tao à?”

Lườm sắc xéo hắn, tâm trạng Thanh Hải đang rất tệ, không muốn nói.

—————

Đi học trở về, ngang qua bãi đất trống. Đám con nít đang trêu ghẹo Quốc Văn, dẫm chân lên đôi dép của hắn.

“ Đừng mà!”

“ Gọi anh đi rồi trả”

Nghe vậy Thanh Hải chạy vội đến, tát vào mặt thằng nhóc kia, rồi mắng: “ Thằng ranh con”

Bị mẹ thằng nhóc mắng vốn, cuối cùng Thanh Hải bị mắng một trận.

“ Mày tát con nhà người ta lỡ nó bị chấn thương sao?”, Ngọc Hạnh cầm cây roi với vẻ mặt hung hăng.

“ Con chỉ vỗ nhẹ thôi mà!”

Thanh Lan nghe vậy phì cười nói: “ Vỗ nhẹ đồ”

“ Úp mặt vào tường cho tao”

Chỗ ấy vẫn còn đau, lại bị mẹ quất cho mấy phát, Thanh Hải cắn răng đau đến chảy nước mắt.

Lúc này mẹ mang ra một cái bánh kem, nói: “ Ăn đi nek!”

Quay lưng lại, nhìn cái bánh kem với đầy ắp dâu tươi trên mặt.

“ Ai cho vậy?”

Em trai Thanh Duy chạy tới nhìn, mắt sáng rỡ lên nói: “ Con muốn ăn”

“ Oa, trong tủ còn có dâu tây nữa”, Thanh Lan sáng mắt nói.

“ To ghê!”, Thanh An lấy một trái ăn vị thanh chua ẩn thêm vị ngọt.

Vẫn biết mẹ hay mang đồ từ nhà họ Huỳnh về, nên cũng không ai hỏi gì, mà dạo gần đây toàn là đồ ngon.

Nhìn nét mặt mẹ là biết ai đưa, từ khi đó tới giờ đều cho rất nhiều đồ ăn ngon. Đứng dậy sắn một phần đem đến cho Quốc Văn.

“ Eh, mông có sao không?”

“ Không, ăn bánh nè”

Nhìn cái bánh hấp dẫn, Quốc Văn vui vẻ ăn ngon lành.

——————