Đam Mỹ: Không Thể Cưởng Lại Em

Chương 6

Resort The Ali…

Đây là sản nghiệp của gia đình Tùng Khương, hôm nay chị gái Yên Chi vừa tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh về nước. Gia đình tổ chức bữa tiệc mời những người quen biết.

Hai chị em có nét đẹp giống nhau, chị gái lúc từng là Hoa Hậu, nổi tiếng là người xinh đẹp và tri thức cao.

Trong đám đông, cô gái 28 tuổi luôn si mê trước nhan sắc của Huỳnh Đông Trạch.

“ Chào anh!”

Chiều cao cân xứng, hai mắt chạm nhau, Đông Trạch nở nụ cười.

“ Chúc mừng nhé!”

Lúc này bố Yên Chi bước đến, Tùng Lương vui vẻ nói: “ Hai người nhìn thật xứng đôi, hay là cậu cùng con gái tôi kết hôn đi ha ha”

Yên Chi e ngại, cười rạng rỡ.

“ Cũng được đó”

Nghe câu này của ba mình, Huỳnh Phương giận run người.

Trên xe trở về, Huỳnh Phương chất vấn: “ Ba biết con đang quen anh Khương mà”

“ Thì sao?”, Đông Trạch nhàn nhạt nói.

“ Chị ấy chỉ làm chị chồng con thôi, không thể là mẹ được”

“ Tuổi trẻ chưa trải sự đời”, Đông Trạch cười khinh “ Không giống ai lại giống mẹ”

Nhớ lại năm đó Ngọc Oanh vì yêu Đông Trạch, mà gài bẫy cho có thai rồi dùng nó để uy hϊếp. Lúc đó Đông Trạch không có tình cảm với người này, cứ nghĩ kết hôn rồi có con sẽ có tình cảm, nhưng càng ngày cuộc hôn nhân đó rơi vào địa ngục. Tuy là cùng nhau đăng ký kết hôn, cùng nhau có tên trong sổ hộ khẩu nhưng một tháng không ở cùng nhau được mấy lần. Mỗi người đều có tham vọng và con đường riêng. Kết quả là ly hôn trong êm đẹp.

Chống cằm thẫn thờ nhìn ra ô cửa, tâm trạng Đông Trạch nặng nề.

Xe dừng đèn đỏ…

Nhìn thấy Thanh Hải cầm ô, nhưng không che cho bản thân lại che cho người khác. Nhìn kẻ kia có vẻ ngốc. Nắm lấy tay tên kia lôi lại, Thanh Hải gầm mặt rồi lại cười, cùng nhau băng qua đường.

Huỳnh Phương trong lòng nghĩ: ‘ Bị bạn bè nói chơi với thằng thiểu năng mà nó vẫn chơi hay thật’

Mỗi sáng đi học, Thanh Hải đều chở nó đến chợ đi ăn xin, tới chiều lại đến chỗ ông ngoại bán vé số trở về.

“ Mua trà sữa uống đi”, Thanh Hải gom góp trong cặp được một đống tiền lẻ.

“ Được, thèm lắm”, Quốc Văn liền cười vui vẻ như đứa trẻ.

Ngồi dưới tán cây gần ngã tư, Thanh Hải cắm ống hút rồi đưa cho Quốc Văn, nhìn cái áo thun bị rách liền lấy kim chỉ trong cặp khâu lại.

“ Ngồi im nha!”

Nói là vậy hắn lại ngồi im bất động.

——————

Lớp 12a9…

Bức ảnh Thanh Hải ngồi cùng thằng nhóc khùng bị lan truyền, cả lớp liền trêu trọc.

“ Eh, Hải. Mày chơi với thằng nhóc đó, coi chừng bị ngu lây đó”, Bích Trâm cười trêu.

“ Ha ha… không cần lây thì nó cũng ngu sẵn rồi bay…”, Huỳnh Phương cười nói.

Ngồi một góc, Thanh Hải im lặng chịu đựng mấy câu nói đó. Tuy bề ngoài hoàn hảo và lành lặn, thì trong tâm hồn mấy đứa này cũng toàn sâu bọ.

“ Tụi bây nên mua thuốc trừ sâu về uống đi. Tao chơi với đứa thiểu năng trí tuệ, còn đỡ hơn là đứa bị thiểu năng nhân cách đó”

Co ro người chịu đựng, bị 6 thằng con trai đá vào người, còn Huỳnh Phương thì im lặng đứng nhìn.

—————

Phòng riêng của Huỳnh Phương, đang nằm trên giường còn bên cạnh là Tùng Khương.

“ Anh sẽ đi du học à?”

“ Không biết nữa”, Tùng Khương dứt lời liền hôn lên cánh môi kia.

“ Anh mà đi em quen đứa khác”, nói dứt lời liền quay mặt đi, làm bộ giận dỗi.

Thấy vậy Tùng Khương liền tiến lại gần ôm hôn lên tóc.