Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 8: Lê Đình Phong Vừa Rồi Anh Muốn Ꮆiết Tôi Sao

Thẩm An Nhiên đợi gần nửa tiếng cũng không đợi được Lê Đình Phong đáp lại, cô liếc mắt nhìn thời gian, lúc này, không chừng anh đã ngủ cùng với Hạ Minh Nguyệt.

Máu trên tay đã khô khiến cả người cảm thấy khó chịu, Thẩm An Nhiên chống đỡ thân thể yếu ớt đi vào nhà vệ sinh rửa sạch vết máu trên tay, chất lỏng lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Sau khi trở về phòng, cô quen tay cầm một cốc nước nóng uống thuốc giảm đau và thuốc chống ung thư.

Thuốc giảm đau cực mạnh mà Tần Minh đưa cho cô có chứa chất gây mê, loại thuốc này chỉ những khi đau đến thật sự không thể chịu nổi mới được uống.

Uống nhiều rồi sẽ bị ỷ lại vào thuốc khiến thần kinh không thể chống đỡ nổi.

Cô đổ hết thuốc vào kiểu chai lọ thông thường rồi ném vào ngăn kéo.

Lệ Đình Phong là cái gì chứ, cô đã không còn thiết tha nữa rồi, dù sao cũng đã thích mười sáu năm, bầu bạn sáu năm, kết hôn bốn năm mà thôi.

Làm gì quá đến nỗi không thể buông bỏ được.

Vừa tờ mờ sáng Thẩm An Nhiên đã thức giấc, cô không có thói quen nằmì trên giường.

Khi thức dậy, việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho luật sư, yêu cầu ông ta soạn thảo đơn ly hôn rồi gửi qua.

Nghe tin cô chuẩn bị ly hôn, Luật sư Trương thật sự rất sốc, trong lòng có nghi vấn nhưng ông ta không hỏi nhiều, chỉ hỏi về những thỏa thuận liên quan đến việc ly hôn như là phân chia tài sản các thứ.

Những quy định chi tiết này tốt nhất là do đích thân soạn thảo ra.

Thẩm An Nhiên do dự một lúc rồi hỏi: “Luật sư Trương, hôm nay ông có thời gian rảnh không?”

Luật sư Trương đáp: “Có”

Thẩm An Nhiên nói: “Vậy ông có thể đến chỗ tôi một chuyến được không? Chúng ta bàn chi tiết về việc này.”

Luật sư Trương: “Được rồi, tôi thu xếp một lát sẽ qua.



Luật sư Trương là tổng thanh tra pháp lý của công ty Mộc Nhiên, cô có thể tin tưởng ông ấy.

Ngoại trừ thỏa thuận ly hôn, cô còn phải giao phó di chúc cho ông ta.

Thẩm An Nhiên gửi địa chỉ, sau đó ngồi vào trước bàn trang điểm.

Cho dù không đi ra ngoài, cô cũng đã quen trang điểm để khuôn mặt ốm yếu của mình có sức sống hơn một chút.

Nhìn bản thân quyến rũ trong gương, Thẩm An Nhiên bật cười.

Qua ngày hôm nay, cô vẫn còn ngày mai.

Lo là luật sư Trương chưa ăn sáng, Thẩm An Nhiên thuận tay làm hai phần thức ăn sáng.

Vừa đến chín giờ thì chuông cửa vang lên.

Thẩm An Nhiên cởi tạp dề treo lên tường sau đó đi ra mở cửa, người đến đúng thật là luật sư Trương.

“Tổng giám đốc Thẩm”

“Vào đi, ông ăn gì chưa?” Thẩm An Nhiên hỏi.

Luật sư Trương đi theo vào nhà và nói: “Tôi đã ăn rồi.”

Thẩm An Nhiên nghe ông ta nói đã ăn sáng rồi, cô cũng không tiện đi ăn sáng.

Vội vàng uống một cốc sữa rồi rót một ly trà đem vào phòng khách.

Luật sư Trương cũng rất nghiêm túc, ngồi xuống lấy máy tính ra.

Khi nghe tin Thẩm An Nhiên sắp chuyển nhượng phần lớn cổ phần của Mộc Nhiên cho Lê Đình Phong, ông ta kinh ngạc nhìn cô, tay gõ bàn phím cũng dừng lại.

“Tổng giám đốc Nhiên, chuyện này cô phải suy nghĩ kỹ một chút.

Công ty Mộc Nhiên là phần tài sản trước hôn nhân của cô, có nghĩa chồng cô không đồng hưởng phần tải sản này” Thấy nhiều cuộc ly hôn vợ chồng vì phân chia tài sản mà vung tay đánh nhau như vậy, đây là lần đầu ông ta thấy có người nhường lại tài sản trước hôn nhân của mình.

Hơn nữa chuyện này liên quan đến một công ty trị giá trăm tỷ đồng, chưa kể đến việc các cổ đông khác của Mộc Nhiên có đồng ý hay không, đến tai bố cô thì cũng sẽ không qua được.

Nếu biết cô ly hôn lại phân chia công ty ra chắc sẽ náo loạn đến long trời lở đất.

“Tôi biết, vì vậy tôi mới cần thảo luận với ông về việc lập di chúc của…” Thẩm An Nhiên chưa kịp nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa, cô đứng dậy ra mở cửa.

“Chờ một chút, tôi ra mở cửa”

Ngay khi cửa mở ra, một bóng người đen kịt đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, sau đó một luồng hơi lạnh đập lên trên mặt khiến Thẩm An Nhiên lùi lại một bước đề phòng.

Thẩm An Nhiên ngước nhìn Lê Đình Phong rồi hỏi: “Tại sao anh trở lại rồi?”

“Không phải là cô làm tôi quay về sao?” Đôi mắt đen ban đầu của Lệ Đình Phong lúc này trở nên đỏ tươi, lâu nay bên cạnh anh đã mang theo uy lực khủng khϊếp.

Lê Đình Phong nắm lấy tay nắm cửa dùng lực đẩy nó ra rồi mạnh mẽ bước vào phòng: “Tin nhắn tối qua cô gửi cho tôi là có ý gì?”

Thẩm An Nhiên sửng sốt, rồi phản ứng bằng một nụ cười mỉa mai, thì ra là vì việc ly hôn.

Xem này, người đàn ông đêm qua đã nói lời xúc phạm cô còn không muốn về nhà, giờ nghe tin ly hôn đã lập tức quay trở lại, thật sốt ruột làm sao.

Nghe được tiếng cười khó hiểu của cô, Lệ Đình Phong cau mày liếc nhìn xung quanh.

Khi nhìn thấy một đôi giày da nam bên cạnh giá giày, con người của anh lóe lên sự hung ác nham hiểm.

Vốn dĩ tâm trạng Lê Đình Phong không tốt, lúc này lại càng muốn đánh người.

Tính tình anh từ trước đến nay đều không tốt, nóng giận cũng chưa bao giờ nhẫn nhịn.

Anh nắm lấy cổ tay Thẩm An Nhiên, ánh mắt từ đôi giày trên sàn chuyển qua khuôn mặt cô, thấy lớp trang điểm rạng rỡ trên khuôn mặt cô, nụ cười trên khóe miệng càng thêm ảm đạm: “Tôi còn nghĩ là sao cô lại không chịu nổi đòi ly hôn với tôi, hóa ra là có thú vui mới.

Làm sao, một mình tôi không thể thỏa mãn được cô sao?”

Trái tim Thẩm An Nhiên thắt lại, cô cau mày:” Lê Đình Phong, anh nói nhảm nhí cái gì vậy?”

“Bảo tôi ngày mai hãy về là vì hôm nay có hẹn với đàn ông ở nhà sao?” Lệ Đình Phong lôi kéo Thẩm An Nhiên vào phòng khách, sức lực như muốn bóp nát xương cổ tay của cô, anh ném cô lên sô pha, sau đó đè người cô xuống, bóp lấy cổ cô.

“Tôi không…” Thẩm An Nhiên không biết Lệ Đình Phong đã lên cơn điên gì mà nhìn cô với ánh mắt như vậy, rất sâu và vô cùng trầm lắng, khiến người ta có cảm giác rất bất an.

Chân tay cô cứng đờ vì sợ hãi, cảm giác như không khí trong l*иg ngực đều cạn kiệt, cô mở miệng thở hổn hển.

Đời này Lê Đình Phong ghét nhất bị phản bội, cho dù người phụ nữ này không phải là người anh yêu.

Nhưng anh đã sử dụng qua, cho dù có vứt bỏ cũng không thể để cho người khác đυ.ng vào.

Nghĩ đến Thẩm An Nhiên lại dám bí mật giấu giếm một người đàn ông ở nhà, anh tức giận đến nỗi muốn gϊếŧ cô ngay lập tức.

Cổ của Thẩm An Nhiên đau đớn, l*иg ngực ngột ngạt, đầu ngón tay run rẩy.

Bản năng sinh tồn khiến cô giơ tay siết chặt cổ tay của Lê Đình Phong, nhưng sức lực ít ỏi của cô rất dễ bị người đàn ông này khống chế.

Đôi mắt cô trở nên đen kịt, đúng lúc cô tưởng mình sắp chết ngạt, luật sư Trương nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy đến chụp lấy bả vai Lệ Đình Phong.

“Anh Phong, anh đang làm gì vậy?”

Lê Đình Phong đảo mắt: “Ông là người Thẩm An Nhiên giấu?”

Luật sư Trương biết Lệ Đình Phong đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không, anh đừng hiểu lầm.

Hôm nay tôi đến chỉ là để thảo ra một bản thỏa thuận về việc ly hôn giữa anh và tổng giám đốc Nhiên” Vì sợ Lệ Đình Phong không tin, luật sư Trương nhanh chóng đưa danh thϊếp của mình cho anh xem.

Lệ Đình Phong buông hai tay ra, Thẩm An Nhiên thở hổn hển, cuộn mình trên sô pha run rẩy.

Thấy anh buông tay ra, luật sư Trương thở phào nhẹ nhõm, mạnh dạn hỏi: “Anh có muốn bàn bạc việc phân chia tài sản sau ly hôn với tổng giám đốc Nhiên trước không?”

Khi nghe đến hai từ “ly hôn”, hơi thở Lệ Đình Phong lạnh lùng trở lại, cảm xúc này kỳ lạ không thể giải thích được, ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận.

Luật sư Trương bị con người hung ác nham hiểm của anh nhìn chằm chằm vào, cảm thấy chân bắt đầu mềm nhũn ra, bây giờ ở lại cũng không xong mà đi thì cũng không được, chỉ có thể xấu hổ đứng ở tại chỗ, ánh mắt cũng không dám tùy tiện liếc nhìn xung quanh.

Cho đến khi nghe thấy từ miệng Lê Đình Phong phát ra một tiếng “cút”, anh ta mới nhanh chóng xoay người rời đi, ngay cả máy tính trong phòng tiếp khách cũng không cần nữa.

Cơ thể Thẩm An Nhiên đã không được như trước đây, sau khi bị Lệ Đình Phong siết thật mạnh, trên chiếc cổ thon thả trắng nõn để lại một vết đỏ.

Một lúc lâu sau, hô hấp của cô mới bình thường trở lại.

Bây giờ cô mới cảm nhận được bệnh tình của mình, cũng không phải là trước đây cô chưa từng bị Lê Đình Phong bóp cổ đến nghẹn thở, tuy rằng cũng rất khó chịu, nhưng không đến mức chỉ một lát đã mất hết sức lực như bây giờ.

“Lệ Đình Phong, vừa rồi anh muốn gϊếŧ tôi sao?”