Hứa Cùng Em Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 63: Lòng ghen trỗi dậy

Thanh Bang phát động cuộc bạo loạn này để quân Nhật mượn cớ xuất binh tiến đánh Thượng Hải, cũng khiến cho dự định ban đầu của chính phủ Nam Kinh là dàn xếp ổn thỏa không thể tiến hành, chỉ đành hạ lệnh nghênh chiến, đặt tên là “Sự biến 28-1”.

Trần Xu đợi thời khắc này đã lâu, đạo quân số 19 lúc này chiến đấu ngoan cường. Trước khi viện quân chưa đến, triệu tập quân lính cứng rắn chống lại đợt tấn công của quân Nhật, lấy lựu đạn đối phó với xe bọc thép của quân Nhật, tổ chức đội cảm tử mai phục làm nổ banh xe tăng của địch, trấn thủ mỗi một trận địa, dưới sự yểm hộ của hỏa lực chọn thời cơ phản kích, đánh lùi những đợt tiến công liên tiếp của quân Nhật.

Chiến tranh nổ ra kéo dài đến tháng Năm, cuối cùng chấm dứt bằng việc ký kết “Hiệp định Đình chiến Tùng Hộ” tại Thượng Hải. Quân Nhật bị trọng thương trong trận chiến Tùng Hộ, nhuệ khí bị áp chế, nên thời cuộc tạm thời yên ổn lại.

Thanh Bang nhờ vào chiến dịch đó mà thanh danh lan truyền, thế lực áp đảo Hồng Bang ở Thượng Hải. Hứa Tinh Trình cũng vì tham chiến trong đạo quân số 19 mà lập quân công hạng hai, bị thương vinh quang trở về. Lúc này hôn sự mới lần nữa được đề cập đến.

Tóm lại khoảng thời gian đó, toàn bộ Đại Thượng Hải đều đắm chìm trong sự mừng rỡ hân hoan.

La Phù Sinh vén rèm cửa sổ lên, nhìn phố xá tấp nập người qua kẻ lại. Trời vừa vào hạ, có người dân đã không đợi được nữa, thay đổi trang phục hè nhẹ nhàng khoan khoái, như thể từ nay về sau, chỉ còn mỗi ánh dương chói lọi.

Anh thả rèm xuống, ẩn mình trong bóng râm, sau lưng có một cô gái bắt chéo chân ngồi lên bàn sách của anh, cười duyên dáng:

– Người Trung Quốc đôi khi phải khiến bọn em lau mắt mà nhìn.

La Phù Sinh rót đầy ly rượu Whisky, đưa cho cô.

– Đó là do họ quá ngu xuẩn, không nhìn rõ được tình hình.

– Vì sao mọi người đều vui vẻ, trái lại chỉ mình anh không vui vậy? Anh không vui thay nước nhà của mình à?

– Tôi và cô ngồi chung một thuyền, mỗi ngày bị đồng bào của mình đòi chém đòi gϊếŧ, ngay cả anh em tốt của tôi cũng xa lánh tôi, tôi có gì phải vui chứ?

– Cũng đúng, nhưng anh còn có em mà- Nashi Mirai nhấp hớp rượu- Anh đoán xem, Tiền Khoát Hải có đến không?

– Không đến, hiệp nghị lúc trước của chúng ta có cũng như không, với tình hình bây giờ, ông ta không cần e ngại thế lực của Hồng Bang nữa.

– Em cũng đoán ông ta không tới, cho nên em đã chuẩn bị lễ vật cho ông ta rồi- Trong mắt Nashi Mirai xẹt qua vẻ tàn nhẫn.

Cuộc hẹn buổi trưa thoáng một cái trôi qua, trên mặt bàn của Tiền Khoát Hải có đặt chiếc hộp gấm, bên trong là bàn tay của con nít, trán Tiền Khoát Hải nổi gân xanh, hai tay siết thành đấm không ngừng run rẩy.

Lúc ông quyết định đến Thượng Hải, đứa trẻ vẫn còn trong bụng mẹ. Tiền Khoát Hải vốn không muốn nó bị cuốn vào cơn gió tanh mưa máu này, nên luôn một mực giấu nó ở quê nhà, không ngờ vẫn bị người của Hội Hồng Hoàn biết được.

– Tao muốn chúng nợ máu phải trả bằng máu!

Nashi Mirai nâng ly với La Phù Sinh, cơ thể dần đổ về phía l*иg ngực anh, tìm kiếm môi anh. Trong đầu La Phù Sinh bất chợt hiện lên nụ hôn máu kia, vô thức quay đầu đi chỗ khác.

– Anh có biết hoa hồng đen lúc trước em tặng anh còn có ý nghĩa khác là gì không?- Nashi Mirai ngồi thẳng người lên nhìn anh, chàng trai trước mặt này luôn phục tùng cô, bất luận chuyện gì anh cũng làm đến hoàn mỹ, ngay cả cậu của cô Hạ Chân Ngô cũng nói La Phù Sinh là bằng hữu tốt nhất của người Nhật. Nhưng từ đầu chí cuối cô không có cảm giác anh thuộc về mình, đây là một loại trực giác của phụ nữ.

– Yêu anh, nguyện vì anh bỏ ra tất cả- Nashi Mirai tự hỏi tự đáp, từ trong túi xách lấy ra một phong thư- Phù Sinh, cho dù em là người nước nào, thì em cũng chỉ là phụ nữ, chỉ cầu tình yêu một lòng một ý, nếu như anh có thể cho em một mái nhà, cái gì em cũng có thể làm cho anh. Đây là sắp xếp trong buổi duyệt binh tiết Thiên Trường, Yoshinori Shirakawa sẽ tham gia lần duyệt binh này.

Tiết Thiên Trường là ngày lễ mừng sinh nhật của Thiên Hoàng, duyệt binh trong điển lễ lần này sẽ do Hạ Chân Ngô phụ trách chuẩn bị. Yoshinori Shirakawa là tổng tư lệnh hải quân lục chiến của quân đội Nhật, tất nhiên sẽ tham gia. Nếu như tin tình báo này là thật, giá trị của nó không cần nói cũng biết.

Nào ngờ La Phù Sinh lại nhận lấy, trực tiếp đặt lên ánh nến đốt cháy, lửa bùng lên mang theo đám khói.

– Yoshinori gì đó thì có liên quan gì đến tôi?

Nashi Mirai nheo mắt dò xét, tựa như đang thăm dò mức độ chân thật của anh.

– Cô có biết lý do mọi người thường dễ dàng thích cô, nhưng lại rất khó yêu cô không?- La Phù Sinh hỏi lại cô.

– Mọi người đó bao gồm cả anh sao?

– Ừm.

– Vậy thì em sẽ nghe thử lý do là gì- Cô cũng chỉ quan tâm cách nhìn của anh.

– Bởi vì cô luôn không ngừng thăm dò đàn ông. Cảm giác thần bí chính là tấm màn che cuối cùng của đàn ông, nhất định phải vén lên thì chẳng còn ý nghĩa gì cả.

– Cũng có lý, nhưng nếu anh trong dáng vẻ không mảnh vải che thân, em cũng thích- Nashi Mirai luôn có khả năng đùa bỡn cực hạn, dùng lời nói chiếm lợi của anh. Cô đang nói chuyện đột nhiên cơ mặt co rúm, toàn thân bắt đầu phát run.

La Phù Sinh cảm giác cô không ổn.

– Cô sao vậy?

– Cho mượn chỗ của anh dùng một chút- Nashi Mirai run rẩy móc ra một chiếc lọ nhỏ trong túi, bên trong lọ có chứa dung dịch màu hồng phấn. Cô ngửa cổ uống cạn, nằm trên ghế quý phi trong phòng, cơn run rẩy từ từ tan biến, trên mặt cô xuất hiện trạng thái hưng phấn- Không canh kỹ thời gian, để anh chê cười rồi.

– Đây là thứ gì?- La Phù Sinh cầm chiếc lọ ngã lăn lóc bên cạnh.

– Thuốc ho dạng nước, một loại ma túy mới của Mỹ. Anh biết thành phần gây nghiện bên trong thuốc phiện là morphin và codein đúng không, còn bên trong thứ đồ chơi này chỉ có một lượng nhỏ codein, không gây tổn hại cơ thể lại có thể mang đến hiệu quả như thuốc phiện. Nó chính là sản phẩm chủ lực trong tương lai của Hội Hồng Hoàn, nhất định sẽ cực kỳ phổ biến ở Trung Quốc!

Là thuốc lại chứa ba phần là độc, huống hồ còn là chiết xuất từ thuốc phiện, La Phù Sinh không hề tin trò ma quỷ mà không độc hại như thế này. Thuốc ho dạng nước vừa là ma túy vừa là dược phẩm, tương lai quản lý nhập khẩu càng khó, chủ ý này của Hội Hồng Hoàn rất hay.

Thấy sắc mặt anh âm u, Nashi Mirai nghiêng đầu hỏi anh:

– Bản thân anh kinh doanh tiệm thuốc phiện, mà không hút thuốc phiện à?

– Thỉnh thoảng cũng hút, chỉ là chưa từng thấy qua thứ đồ chơi mới mẻ thế này thôi- La Phù Sinh tìm đại một lý do lấp liếʍ cho qua.

– Ninh Viên có nhiều hàng tốt hơn, lần sau sẽ để anh thử- Nashi Mirai hưng phấn khoa tay múa chân, thậm chí còn hát nghêu ngao, xem ra đã ngấm thuốc.

Lúc người hầu xông vào, Nashi Mirai vẫn còn mơ màng.

– Thiếu đương gia, tiệm thuốc cháy rồi, mấy chiếc thuyền hàng ở bến tàu cũng bốc cháy, các anh em đã chạy qua đó, nhưng lửa lớn quá, có lẽ không cứu được rồi.

– Tại sao như vậy? Thuyền hàng đang cháy là của nhà nào? Tiệm thuốc là của nhà nào?

Người hầu cẩn thận quan sát Nashi Mirai đang ngồi trên ghế quý phi.

– Tiệm thuốc là mấy tiệm mà anh giao cho Thanh Bang quản lý, thuyền là của Hội Hồng Hoàn. Tối hôm qua vừa cập bến, vẫn chưa kịp dỡ hàng xuống.

Nashi Mirai ngồi bật dậy, là Thanh Bang công khai phản kích đây mà, cánh cứng cáp rồi, quên chủ nhân nuôi lớn mình là ai rồi.

– Em đi trước đã.

Nashi Mirai đi ra khỏi Mỹ Cao Mỹ, La Phù Sinh ngồi trở lại trước bàn, từ khe hẹp bàn sách rút ra phong thư không chút hư hại gì, tàn tro vẫn còn ở bên chân, chỉ là chút thủ thuật che mắt mà thôi, đã gạt được cô ta rồi, mồi lửa này chỉ là mới bắt đầu.

– Bang chủ, thiếu đương gia còn đang nghỉ ngơi.

Cửa phòng bị đá văng, La Phù Sinh nhanh chóng nhét phong thư vào tay áo. Hồng Chính Bảo dẫn theo Hầu Lực và anh em trong bang xông vào.

– La Phù Sinh, con đang giở trò quỷ gì!

Hầu Lực cầm chiếc áo choàng Nashi Mirai bỏ quên trên ghế quý phi, đặt lên mũi ngửi một cái.

– Chậc chậc chậc, nước hoa cao cấp, thiếu đương gia thật có diễm phúc, công chúa điện hạ của Nhật Bản cũng ôm ấp yêu thương được.

Sắc mặt Hồng Chính Bảo tái xanh.

– Lúc nãy ta thấy xe của Hội Hồng Hoàn lái ra khỏi Mỹ Cao Mỹ, là công chúa Nhật Bản thối tha kia à?

– Dạ- La Phù Sinh gật đầu.

– Phù Sinh, từ nhỏ ta dạy con thế nào! Làm người phải có khí phách. Người Nhật bây giờ đàn áp đến trên đầu chúng ta rồi, con giờ lại thân cận với chúng, thì khác chó săn Hán gian chỗ nào?

– Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cha nuôi, con làm vậy là để bảo vệ Hồng Bang- La Phù Sinh thản nhiên đáp.

– Nhìn thiếu đương gia của chúng ta này, làm chó săn cũng làm đến hùng hồn như thế, các người phải học tập đó- Hầu Lực giơ tay lên, kêu gọi tất cả đàn em nhìn xem.

– Phù Sinh, mặc dù chúng ta và Thanh Bang luôn bất hòa, nhưng sự kiện phố Đường Cô, bọn chúng đã rất kiên cường! Cho nên lúc đó hơn một ngàn đàn em dưới trướng con ở Hồng Bang tự nguyện gia nhập Thanh Bang, ta không nói câu nào, không hề trách móc con. Đây là khí phách của người Trung Quốc! Hôm nay bọn chúng tìm Tiền Khoát Hải đàm phán, người ta không đến, chúng lại tìm người chặt tay con người ta, khiến Tiền Khoát Hải đi đốt tiệm thuốc của Hồng Bang, đây là chuyện con làm sao? Hồng Bang tổn thất lớn như vậy, món nợ này phải tính trên đầu ai?

– Coi như tính trên đầu con đi- La Phù Sinh quỳ xuống- Cha nuôi muốn trừng phạt thế nào, con nhận hết.

Hồng Chính Bảo giơ chân đá thẳng vào vai anh, vết thương chỗ bụng chưa kéo da non giờ lại rách ra, đau đớn khiến trước mắt anh tối sầm, anh chống tay xuống sàn quỳ thẳng lên, đầu dập xuống đất.

– Phù Sinh đã phụ công ơn dưỡng dục nhiều năm của cha nuôi. Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau, con tình nguyện thoát ly Hồng Bang, kể từ đây không còn dính dáng gì tới Hồng Bang nữa, bất kể sống chết.

Nói xong anh dập đầu ba cái.

– Con!- Hồng Chính Bảo giận dữ đến nỗi tức ngực, Hầu Lực đứng bên cạnh xem trò vui.

– Thiếu đương gia sảng khoái lắm, Mỹ Cao Mỹ này hình như cũng là sản nghiệp của Hồng Bang ta, nếu thiếu… à không, cậu La đây không còn là thiếu đương gia Hồng Bang nữa, có phải cũng nên dọn dẹp ra khỏi chỗ này không? Chắc hẳn Nashi điện hạ vô cùng hoan nghênh cậu- Hầu Lực thấy Hồng Chính Bảo không ngăn cản, càng thêm sỗ sàng- Người đâu, tới giám sát cậu La dọn dẹp đồ đạc thuộc về mình, mời cậu ta ra khỏi Mỹ Cao Mỹ.

La Thành không có ở đây, ngay cả người nói đỡ cho anh cũng không có. Đám chị Sương đứng cách đó xa xa, muốn giúp đỡ nhưng lực bất tòng tâm.

La Phù Sinh lấy chiếc áo khoát đen của mình trên giá xuống, mang theo cây súng trong ngực, rồi đi ra ngoài.

– La Phù Sinh!- Hồng Chính Bảo đột nhiên gọi, anh quay đầu lại, trong mắt cha nuôi rưng rưng- Con, tự giải quyết cho tốt! 【 Con phải bảo trọng nhé! 】

La Phù Sinh quay đầu cúi lạy ông một cái:

– Hồng bang chủ, giữ gìn sức khỏe.

Anh đi lang thang khắp thành phố chẳng có mục tiêu, cho đến khi xác định không có ai theo dõi mình, anh mới bước vào một nhà thờ Công giáo ở thành Đông, đặt một nhành hoa cúc trắng xuống trước tượng Giêsu, sau đó đi vào gian phòng nhỏ đằng sau giáo đường.

La Phù Sinh ngồi xuống, cúi đầu thấy có máu chảy ra trên áo mình, anh đè bụng dưới lại, đứng dậy tìm kiếm quanh phòng một chút, chỉ thấy hộp kim khâu, mặc dù không phải dụng cụ y tế, nhưng cũng có thể dùng trong lúc cấp bách.

Anh vén áo lên, cắn lai áo vào miệng, luồn chỉ vào kim, lần nữa khâu lại vết thương.

Lúc Lâm Nhược Mộng bước vào liền thấy anh đang nằm ghé trên mặt bàn, giống như đang ngủ, thực ra anh chỉ là mệt quá, gục xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh không ngờ người tới đầu tiên lại là Lâm Nhược Mộng, cả hai cùng im lặng, La Phù Sinh mới nhớ tới mục đích lần này đến đây, móc lá thư trong ngực ra.

Lâm Nhược Mộng thấy đầu ngón tay anh dính máu, tim đánh thót:

– Sao lại bị thương rồi?

– Không có, vết thương lần trước bị rách ra thôi, tôi đã khâu lại rồi, không cần lo đâu- La Phù Sinh để lộ vết máu đã khô trên áo, Lâm Nhược Mộng lúc này mới yên lòng, bắt đầu đọc nội dung lá thư.

Trong thư là thời gian biểu trong tiết Thiên Trường, cùng với thứ tự chỗ ngồi trong lễ duyệt binh.

– Tin tức là thật à?

– Không chắc nữa, tôi có được từ chỗ Nashi Mirai, cần mọi người tiến hành điều tra thêm bước nữa.

– Chậc, cô ấy một lòng với anh lắm- Lâm Nhược Mộng chưa phát giác ra trong lời nói của mình mang theo mùi ghen tuông.

– Cô ấy chỉ thăm dò tôi mà thôi- Rõ ràng không cần giải thích, nhưng vẫn bất giác nói thêm một câu, một người không có lập trường đi ghen tuông, một người không có lập trường để giải thích, nhưng cả hai đều làm, bầu không khí đột nhiên ngượng ngập đến kỳ lạ.

– Đúng rồi, sau này có tin tức, đừng cho người đến Mỹ Cao Mỹ báo với tôi, tôi đã rời khỏi Hồng Bang rồi.

– Cái gì? Vậy sau này anh ở đâu?- Vẻ sốt ruột hiện rõ trên mặt Lâm Nhược Mộng, cô ho nhẹ để lấy lại bình tĩnh- Ý của em là, sau này có nhiệm vụ thì em thông báo với anh bằng cách nào?

– Đến Ninh Viên.

Lâm Nhược Mộng đột nhiên ngẩng đầu đối mặt với anh, hai người nhìn nhau, trong căn phòng nhỏ âm u, tia lửa bắn ra bốn phía.