Đêm trước đại hôn thế kỷ, bến Thượng Hải xảy ra sự kiện lớn.
Sau sự kiện Phụng Thiên, lòng yêu nước kháng Nhật tăng vọt, xưởng dệt lớn nhất Thượng Hải- Tam Hữu Phường- cũng không ngoại lệ. Quân nghĩa dũng- tổ chức tự phát hơn bốn trăm người kháng Nhật- mỗi ngày đi làm đều thao luyện, thề phải thu phục lại ba tỉnh Đông Bắc. Ở một lần thao luyện thường nhật, có năm tên nhà sư người Nhật đến xưởng luôn miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dẫn đến phát sinh xung đột.
Đương nhiên ít không bằng nhiều, một nhà sư Nhật Bản tử vong, một người khác trọng thương.
Chuyện này dẫn đến sóng to gió lớn ở Nhật và cộng động người Nhật ở Trung Hoa, địa vị nhà sư ở Nhật vô cùng cao, tư lệnh hải quân Nhật trực tiếp tham chiến, đưa ra bốn yêu cầu vô lý: Xin lỗi công khai, nghiêm trị hung thủ, bồi thường tổn thất kinh tế, triệt tiêu toàn bộ tổ chức kháng Nhật tự phát.
Người phụ trách quân bộ là Hứa Thụy An chủ trương cầu hòa, theo lời thủ trưởng nói chính là an ổn bên trong mới có cơ sở đi đối ngoại, các giới chức Thượng Hải đa số ủng hộ suy nghĩ này của ông ta.
Thế nhưng Bộ trưởng Bộ Kinh tế là Lâm đ*o Sơn lại đưa ra ý kiến phản đối. Chuyện này có hơi kỳ lạ, đánh bị thương người là tay chuyên nghiệp, không loại trừ khả năng hôm đó người của phe kia trà trộn vào người phe ta gây rối. Nếu chúng ta nhượng bộ, không chỉ khiến nhân dân thất vọng, mà còn khiến bọn xâm lược này được đằng chân lân đằng đầu. Tài chính quốc gia vì chiến tranh mà đã vô cùng lao đao, sao có thể đồng ý yêu cầu vô lý thế này được.
Hai nhà chuẩn bị trở thành thông gia lại đối chọi gay gắt với nhau vì chuyện này, đồng thời ngầm quyết định hoãn lại hôn lễ, cho đến khi tình hình bình ổn.
Sự việc còn chưa có kết luận cuối cùng, mười mấy thành viên của Nhật Kiều thanh niên đồng chí Hội đã không nhịn nổi, nhân lúc ban đêm đến phóng hỏa đốt cháy xưởng dệt Tam Hữu Phường, đồng thời chém chết ba lính tuần của cục Công bộ người Hoa đến dập lửa.
Chiều hôm sau, Hạ Chân Ngô xách động 1200 kiều bào Nhật tổ chức mít-tinh tại đường Văn Giám Sư, rồi biểu tình dọc theo đường Bắc Tứ Xuyên, yêu cầu “Đòi công lý”. Lúc đi đến cầu Giang Lộ bắt đầu bạo động, tập kích cửa hàng người Hoa.
Sự việc đến nước này, rõ ràng là người Nhật cố tình gây sự, muốn mượn cớ khởi xướng chiến tranh.
Quân trưởng Trần Xu của Lộ quân số 19 phụ trách phòng vệ Thượng Hải chủ trương ứng chiến. Hứa Tinh Trình còn đang nghỉ phép ở nhà, nghe được tin tức khi dùng bữa sáng, tức giận vô cùng ném tờ báo đi.
– Bọn quỷ Nhật Bản leo lên đầu chúng ta! Chúng ta đi gϊếŧ chúng không chừa mảnh giáp.
Hứa Thụy An nhìn con trai, chậm rãi nhấm nháp cà phê:
– Hữu dũng vô mưu, theo ý của Ủy viên trưởng, bây giờ nhất định không phát động chiến tranh, tùy cơ ứng biến.
Quả nhiên, chính phủ Nam Kinh phán đoán sai tình thế, cho rằng Nhật Bản đã tập kết binh lực cho cuộc tổng tiến công nên mới kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bên ta chuẩn bị không đầy đủ, tùy tiện nghênh chiến sẽ khiến quân lính tan rã. Thế là điện khẩn cho Thị trưởng Thượng Hải: “Bên ta lấy bảo toàn trung tâm kinh tế Thượng Hải làm điều kiện tiên quyết, chỉ nên có thái độ hòa hoãn với yêu cầu của bên Nhật. Đồng thời lập tức triệu tập tất cả giới chức để giải thích, tuyệt đối không thể phát sinh xung đột, khiến Thượng Hải chịu nạn bạo lực cướp bóc”.
– Bang chủ Tiền, ông nên làm chút chuyện rồi- Mỹ Cao Mỹ, La Phù Sinh ngồi trên ghế bọc da, hai chân bắt chéo gác lên bàn, một tay nhấc ống nghe điện thoại, tay còn lại cầm ly rượu.
– Tôi không phải tham sống sợ chết, tôi tình nguyện đi đầu gϊếŧ bọn xâm lược Nhật Bản. Nhưng Thanh Bang có nhiều anh em theo tôi như vậy, lần này Thanh Bang mà ra mặt, sẽ triệt để trở mặt với bọn Nhật. Sơ sảy một chút là toàn bộ Thanh Bang bị diệt hết, La Phù Sinh, cậu thật sự không phải vì ham muốn cá nhân cậu mà dụ tôi vào tròng đó chứ?
La Phù Sinh ngửa cổ uống cạn ly rượu.
– Thanh Bang ông ra bao nhiêu người, Hồng Bang tôi liền ra bấy nhiêu, bao gồm cả La Phù Sinh tôi. Nhưng toàn bộ phải lấy danh nghĩa của Thanh Bang. Bây giờ dân chúng đang phản ứng với chính phủ quốc dân, ông ra tay chính nghĩa, sẽ được nhiều người ủng hộ, sợ gì.
– Vậy cậu có âm mưu gì? Nếu sự việc như lời cậu nói, chuyện Thanh Bang thay thế địa vị của Hồng Bang sẽ nằm trong tầm tay.
– Tổ chim bị phá thì trứng còn nguyên được không? Giữ gìn biên giới mới có tư cách nói chuyện chia đều thiên hạ.
Câu này của La Phù Sinh khiến Tiền Khoát Hải phải nhìn bằng cặp mắt khác. Lần trước trên xe, La Phù Sinh nói muốn bắt tay với ông đối kháng với người Nhật, ông chỉ mang thái độ đứng ngoài cuộc xem xét. Cậu thanh niên này đến cùng vẫn làm ra chuyện.
– Cha nuôi cậu biết việc này chứ?
– Cha nuôi không rõ tình hình- Những kế hoạch này La Phù Sinh quả thực không thương lượng qua với Hồng Chính Bảo. Nhưng anh tin rằng cha nuôi nhất định sẽ đoán ra được ý định của anh, lúc này không kéo ông vào, là cách bảo vệ tốt nhất.
– Tiểu tử này cũng to gan lắm, cậu yên tâm, Tiền Khoát Hải tôi là người nói đạo nghĩa. Đến một ngày khôi phục được Trung Hoa, tôi nhất định sẽ công khai việc hôm nay cậu làm, trả lại sự trong sạch cho cậu.
– Đều là hư danh cả thôi- La Phù Sinh nói xong liền cúp máy, gọi La Thành đến- A Thành à, cậu theo tôi bao lâu rồi?
– Đại ca, sao đột nhiên lại hỏi vậy? Ai mà nhớ chứ, chắc vài chục năm rồi.
– Là mười ba năm- La Phù Sinh thở dài- Nếu tôi kêu cậu rời khỏi Hồng Bang, cậu có bằng lòng không?
– Hả!- La Thành kinh ngạc- Đại ca, anh muốn làm gì?
– Không phải chỉ mình cậu, mang tất cả đàn em của Mỹ Cao Mỹ, còn có người cậu tin tưởng trong Hồng Bang đi hết, sang đầu quân cho Tiền Khoát Hải.
La Thành bối rối, nói La Phù Sinh phản bội Hồng Bang, anh tuyệt đối không tin. Nhưng bây giờ làm như thế, không phản bội thì là gì? Anh trầm ngâm cả buổi.
– Có thể cho em biết lý do không?
– Tạm thời chưa nói được, nhưng chuyện này tuyệt đối xứng đáng, có trời đất chứng giám. Nếu cậu không bằng lòng, tôi có thể đi tìm những người khác. Tôi biết cậu ở Hồng Bang từ nhỏ đến lớn, chuyện này là làm khó cho cậu.
– Em là do anh và chú La nhặt về nuôi, nếu đại ca đã nói là chuyện không hổ thẹn với trời đất lương tâm, em nhất định sẽ làm! Anh nói cụ thể đi, làm thế nào?
– Ngày mai thị trưởng Thượng Hải sẽ tuyên bố chấp thuận bốn yêu cầu của bọn Nhật. Thanh Bang sẽ nhân cơ hội này tấn công Nhật Kiều thanh niên đồng chí Hội trên đường, tôi muốn cậu xách động anh em Hồng Bang cùng gia nhập, nhưng tuyệt đối không thể để lộ đây là ý của tôi hay Hồng gia. Hết thảy đều do các cậu có lòng yêu nước, đồng thời phải để lộ ý định cắt đứt hoàn toàn với Hồng Bang thông qua việc này.
– Chuyện này…- Lượng thông tin trong lời nói của La Phù Sinh quá lớn, La Thành nhất thời chưa tiêu hóa kịp- Nhưng tin tức này đều là tin tình báo của nội bộ chính phủ à? Đại ca, sao anh biết?
– Đừng hỏi quá nhiều, càng biết nhiều sẽ càng nguy hiểm, cứ làm theo là được.
Quả nhiên, giữa trưa hôm sau, thị trưởng Thượng Hải Ngô Phương thông qua đài phát thanh tuyên bố hiệp nghị “hòa giải”. Xế chiều hôm đó, Thanh Bang khởi xướng tấn công vòng vây của Nhật Kiều thanh niên đồng chí Hội đang tụ tập hơn ba ngàn người, La Phù Sinh cũng ngụy trang mai phục bên trong đó.
Trong nhà hàng Tây cao cấp, Hoàng Hưng Hàm và Lâm Nhược Mộng đang ngồi dùng cơm với nhau.
Hồi trước, họ cùng nhau diễn xuất trong phim mới “Song Điệp” đang phát sóng. Trong phim, Hồng Lan và Lâm Nhược Mộng diễn một đôi chị em ruột, cùng yêu một người đàn ông, do Hoàng Hưng Hàm thủ vai.
Vai diễn Tiểu Điệp của Lâm Nhược Mộng là một thiếu nữ vừa nhớ người yêu, vừa nhớ tình chị em sâu đậm, diễn xuất nội tâm rất sống động trong phim. Cô và Hồng Lan đều trở thành minh tinh nổi tiếng ở Thượng Hải, cùng trở thành bạn bè thân thiết với Hoàng Hưng Hàm.
Hồng Lan bởi vì hôn lễ, đã tuyên bố sau khi cưới sẽ giải nghệ, bộ phim này có lẽ là lần hợp tác cuối cùng của hai cô.
Hồng Lan thỉnh thoảng hay hẹn cô ra ngoài uống nước tâm sự. Hồng Lan vẫn chưa chấp nhận được sự thật mình sẽ gả cho Hứa Tinh Trình, nhưng chuyện phát sinh ở khách sạn tối hôm đó, khiến cô không có lập trường để thương lượng, chỉ có thể nghe theo, chờ sau khi chiến sự tạm lắng sẽ phải gả cho Hứa Tinh Trình.
Còn Lâm Nhược Mộng bởi vì ở thôn Sùng Minh biết được chuyện kia, trong lòng càng thêm phiền muộn, không có ai để trút bầu tâm sự. Hai cô gái như hoa như ngọc như hoa hồng bị vùi dập.
Hoàng Hưng Hàm trộn đều món salad trước mặt, hỏi Lâm Nhược Mộng:
– Vẫn còn buồn à?
Lâm Nhược Mộng thở dài, nở nụ cười miễn cưỡng.
– Em phải biết, nếu đổi lại là cô gái khác, có thể ngồi cùng bàn dùng cơm với anh, còn là anh chủ động mời, trên mặt cô ấy nhất định sẽ không có biểu cảm như em lúc này- Hoàng Hưng Hàm cố ý chọc cô.
– Xin lỗi, có phải em quét sạch vui vẻ của anh rồi không? Em không nên tới đây.
Hoàng Hưng Hàm trộn xong salad liền đặt xuống trước mặt Lâm Nhược Mộng, lại lấy chiếc dĩa vẫn chưa động vào của cô về trước mặt mình:
– Sao lại không vui được? Có thể dùng cơm cùng cô chủ Lâm, là vinh hạnh của Hoàng Hưng Hàm này.
– Là vinh hạnh của em mới đúng, em nghe đạo diễn nói là anh nhiệt liệt đề cử, nhân vật Tiểu Điệp này mới thuộc về em đó chứ. Thực ra, nói đến chuyện này, em vẫn luôn rất hiếu kỳ. Lúc trước, em và anh chỉ vỏn vẹn gặp nhau đúng một lần, sao anh lại đề cử vai này cho em?
– Bởi vì ánh mắt của em.
– Ánh mắt?
– Một ánh mắt thanh tịnh, tràn ngập hy vọng và mạnh mẽ khác hẳn với thời đại bẩn thỉu này. Ở trong mắt em, dường như có thể nhìn thấy được tương lai, nhìn thấy được ngày mai.
Lâm Nhược Mộng cười khẽ:
– Làm gì khoa trương như anh nói chứ.
Hoàng Hưng Hàm ái mộ nắm lấy tay Lâm Nhược Mộng:
– Em không phát hiện trên người mình ẩn chứa sức mạnh giác ngộ sâu sắc đó à. Nguồn sức mạnh này còn mạnh hơn cả pháo súng, mà trên người mỗi một thành viên trong chúng ta đều hiện hữu, là vật dẫn lan truyền sức mạnh.
Lâm Nhược Mộng rút tay về.
– Em tin chúng ta nhất định là cộng sự tốt nhất của nhau. Anh vừa mới đả động em, em liền nhớ đến trước kia lâu lắm rồi em cũng từng nghe lời nói khiến lòng người phấn chấn thế này. Nhưng tiếc là, người dẫn dắt em khi ấy đã thay đổi, không còn dáng vẻ trước kia nữa…
Đối mặt với sự từ chối thẳng thừng của cô, Hoàng Hưng Hàm cũng không ngại ngùng, anh dùng khăn ăn lau tay.
– Chính bởi vì thời cuộc mông lung, rất nhiều người đã thay đổi, cho nên chúng ta càng cần có nội tâm mạnh mẽ hơn, lấy bất biến ứng vạn biến. Chuyện chúng ta có thể làm càng nhiều hơn so với trong tưởng tượng của em.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, bày ra trước mặt mỗi người một phần bò bít tết.
– Ngại quá, có thể cho xin đôi đũa không, dùng dao nĩa thật sự không quen. Xin lỗi, để anh chê cười rồi- Lâm Nhược Mộng đặt con dao lên khay của người phục vụ, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ La Phù Sinh cầm bánh bao lên nhét vào miệng, tự tại như vậy. Anh từng nói người Trung Quốc thì nên có dáng vẻ của người Trung Quốc, bắt chước bộ dạng quỷ Tây Dương kia làm gì.
– Không sao, ở trước mặt anh, em làm gì thấy vui vẻ thì cứ làm. Nhưng ở trước mặt người khác, em cần phải có trình độ nắm bắt tốt. Giống như món bò bít tết này vậy, khi chiên cần căn chỉnh độ lửa vừa đúng. Diễn xuất cũng vậy, chiên thành chín phần chín, sẽ lộ ra quá điêu luyện, rất không chân thật, dáng vẻ kệch cỡm, không được yêu thích. Nhưng nếu chiên thành một phần chín, lại có vẻ quá non nớt, ngây thơ, ăn nhiều sẽ bị tào tháo rượt.
– Cho nên, đối với chúng ta mà nói, mấy phần chín là thích hợp nhất?
– Năm phần chín, đan xen giữa thành thục và ngây thơ. Diễn xuất cao cấp nhất, chính là diễn như không diễn, phải tạm quên đi cuộc sống của chính mình, nhập vai vào cuộc sống của nhân vật, diễn xuất nó thành một bộ phim. Rồi sẽ có một ngày, em quen với việc dùng dao nĩa ăn bò bít tết, nhưng không phải vì quen mà em nhất định phải thích nó, mà là em đã học được cách diễn xuất nó như thế nào, ngụy trang thành một người khác, đó chính là chuyện chúng ta cần làm.
Lâm Nhược Mộng nhận lời dạy bảo, Hoàng Hưng Hàm đứng dậy đi vệ sinh.
Lâm Nhược Mộng vô thức lấy đũa chọc tới chọc lui trong dĩa salad, đột nhiên có người ngồi xuống đối diện cô. Cô còn đang suy nghĩ sao Hoàng Hưng Hàm quay về nhanh vậy, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của La Phù Sinh.
La Phù Sinh nhấp chút rượu đỏ trong ly, trên môi có chút hồng hào, áo khoát dài của Hoàng Hưng Hàm vắt lên lưng ghế, anh lấy mặc vào, tay bên dưới bàn cài nút áo khoát lại, che đi vết máu thấm ra áo ngay chỗ bụng.
– La…
Lâm Nhược Mộng vừa định mở miệng, cửa chính đột nhiên bật mở, mấy tên lính Nhật vọt vào nhà hàng, quan sát bốn phía liền nổ súng bắn chỉ thiên, dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói:
– Có ai nhìn thấy kẻ phản động chạy vào đây không?
Lâm Nhược Mộng lúc này vẫn chưa biết bên ngoài xảy ra bạo động, nhưng cũng biết mấy người Nhật này đến là vì La Phù Sinh. Ở cạnh bàn có mấy giọt máu, là lúc La Phù Sinh chạy vào đây để lại, Lâm Nhược Mộng nhân lúc lính Nhật chưa thấy, lấy ra tố chất vốn có của một diễn viên, bình tĩnh giả vờ làm rơi khăn ăn, cô cúi người nhanh chóng lau sạch mấy giọt máu đó.
Lâm Nhược Mộng vừa nhét khăn ăn vào túi xách, liền cảm thấy một đồ vật lạnh lẽo dí vào huyệt thái dương của cô:
– Cô đang làm gì? Vừa mới giấu thứ gì vào túi, lấy ra.
La Phù Sinh vỗ bàn một cái định đứng lên, nhưng chỉ cần anh nhấc người thì vết thương kia sẽ không che được hết, Lâm Nhược Mộng cười nhẹ đẩy họng súng của tên lính kia.
– Quân gia, ngài cẩn thận chút, tôi nhát lắm không chịu được hù dọa đâu.
Từ trong túi, cô rút thẻ căn cước của Lâm công quán ra, thời buổi loạn lạc, vì sợ bị liên lụy, mấy nhà giàu có thế lực sẽ có thẻ căn cước của gia đình mình. Đi ra ngoài, có người sẽ không nhận ra được gương mặt này, nhưng nhất định sẽ nhận ra thẻ căn cước này.
– Cô chủ của Lâm công quán?- Tên lính Nhật đọc lướt qua, hậm hực trả lại chứng minh cho cô, nhưng mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm La Phù Sinh.
– Tôi ngồi đây dùng cơm với bạn, không thấy có người lạ nào vào đây cả, đây là nhà hàng Pháp cao cấp mà. Ngài nhìn xem những người ở đây có ai mà không có máu mặt? Vừa rồi ngài tùy tiện nổ súng như thế, làm bị thương ai thì khó bàn giao lắm!
– Đệch, tao làm gì không đến lượt mày dạy! Bọn heo Trung Quốc chúng mày ở ngoài gây rối, làm bọn tao tổn thất nhiều kiều bào như thế, soát người kiểm tra từng kẻ một!
Lâm Nhược Mộng nói không sai, người trong nhà hàng này đều là người có thân phận, ai có thể chịu kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, một người đàn ông mặt chữ điền ngồi sau bàn của họ lập tức đứng lên.
Tên lính Nhật nọ còn chưa kịp phản ứng, đã nghe ba tiếng súng đoàng đoàng đoàng vang lên, tay người đàn ông nọ không run một chút, ba tên lính Nhật đã ngã xuống sàn, máu chảy đầy đất.
– Dọn dẹp sạch sẽ đi, đừng phiền mọi người dùng cơm- Mấy người đàn ông bên cạnh người nọ nhận lệnh, chào một cái, mau chóng kéo thi thể ra ngoài, lau sạch vết máu trên sàn, hệt như chưa từng có gì xảy ra.
Lâm Nhược Mộng chứng kiến ba người Nhật Bản chết trước mặt mình liền bị sốc, cố gắng trấn tĩnh đi qua chỗ người đàn ông mặt chữ điền nọ nói:
– Cám ơn ngài đã ra tay tương trợ, Lâm Nhược Mộng, chưa thỉnh giáo đại danh của ân nhân.
– Con gái của Lâm đ*o Sơn à?- Người nọ cầm khăn ăn lên lau miệng, vươn tay ra bắt tay cô- Xinh đẹp hơn cha cô nhiều đó, hân hạnh, tôi là Trần Xu của Lộ quân số 19.
– Trần tướng quân? Ngưỡng mộ đã lâu, tình hình bên ngoài dường như xảy ra chút vấn đề, ngài có muốn đi xem một chút không?
– Đúng là lũ chó Nhật Bản, cơm cũng không để người ta ăn xong- Vị Trần tướng quân này là người tính tình ngay thẳng, lùa nhanh vài miếng cơm vào miệng rồi cầm súng ra ngoài- Tạm biệt cô Lâm, chăm sóc tốt cho cậu bạn của cô đi.
Lâm Nhược Mộng quay đầu phát hiện La Phù Sinh ngã úp xuống bàn, Hoàng Hưng Hàm đã trở lại, đang nhíu mày nhìn anh.
Vì không muốn để người khác chú ý, Lâm Nhược Mộng ra vẻ bình tĩnh cười cười bước tới dìu La Phù Sinh đang bất tỉnh:
– Anh Hoàng, bạn em uống say quá rồi, phiền anh giúp em đỡ anh ấy với.
Hoàng Hưng Hàm dìu một bên, đưa La Phù Sinh lên xe mình.