Thiên Anh đẩy cửa phòng anh trai ra, thấy anh đang nằm trên giường đưa lưng về phía cửa.
– Anh?- Cô khẽ gọi một tiếng, thật lâu sau, Đoàn Thiên Tứ mới ừ đáp lại, nhỏ đến khó nghe.
Cô mất tích lâu vậy, cha cô ngã bệnh, anh trai yêu thương cô nhất không thể yên ổn ngủ như vậy được. Nếu anh không ngủ, đại sư tỷ lúc nãy ở ngoài sân kêu lớn Thiên Anh đã về, anh nhất định cũng nghe được rồi, chỉ là ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, đây rất không bình thường.
Thiên Anh ngồi xuống mép giường anh, đưa tay sờ trán anh:
– Bệnh rồi à?
Trán Đoàn Thiên Tứ lạnh ngắt, còn đổ mồ hôi lạnh, cô áp tay vào, cả người anh liền run bắn lên.
– Nhất định là bệnh rồi, để em đi gọi bác sĩ!- Thiên Anh vội vàng đứng lên, bị anh trai túm cổ tay lại, anh vẫn không xoay, hệt như xấu hổ khi phải đối mặt với cô.
– Không cần đi…- Anh vừa lên tiếng, cổ họng khản đặc, khó nghe không giống tiếng người. Đối với diễn viên hát hí khúc mà nói, thứ quý giá nhất chính là giọng hát. Chỉ qua một đêm, anh làm sao có thể giày vò giọng của mình thành như vậy?
– Anh, rốt cuộc anh bị sao vậy?- Thiên Anh lòng nóng như lửa đốt- Em đi tìm Hứa Tinh Trình, anh ấy là bác sĩ, anh ấy có thể khám giúp anh.
Đoàn Thiên Tứ đột nhiên ngồi bật dậy, ghìm chặt cổ tay cô xuống, trong ánh mắt nhìn cô lần đầu tiên có vẻ cáu bẳn:
– Không được đi!
Lúc này Thiên Anh mới nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng và thái dương Đoàn Thiên Tứ đều có vết bầm, giữa cổ cũng có. Trông có vẻ thương tích không nặng lắm, nhưng phản ứng kỳ lạ này của anh thật khiến cô sợ hãi.
– Thiên Anh, em phải hứa với anh, cả đời này vĩnh viễn không được gặp lại người nhà họ Hứa! Bất cứ người nào!
– Em…- Thiên Anh nói không nên lời, tuy rằng cô rất buồn khi Hứa Tinh Trình quyết định vứt bỏ ngành y, nhưng nói đến cùng ai cũng có chí hướng riêng, anh có quyền lựa chọn cuộc đời của mình. Còn cô không có lý do gì vì anh không phải là bác sĩ Hứa mà không qua lại với anh nữa.
Nhưng phản ứng lần này của anh trai cô quyết liệt như vậy, mặc dù xưa nay anh luôn phản đối cô lui tới với bên kia, nhưng lần nào cũng giúp cô giấu cha. Lần này nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, không chỉ bị đánh đơn giản vậy đâu:
– Anh, trừ phi anh cho em một lý do, nhà họ Hứa đã làm gì anh?
Đoàn Thiên Tứ quay mặt đi, không muốn trả lời câu hỏi của cô:
– Tóm lại, cuối năm chúng ta sẽ kết hôn, anh không muốn em qua lại với người đàn ông khác!
Dưới tình huống cấp bách Đoàn Thiên Tứ nói ra những lời này, khiến Thiên Anh nghe như sét đánh ngang tai:
– Anh nói gì! Anh, đừng đùa mà, em và anh lấy nhau á? Chúng ta là anh em ruột mà!
– Em không phải em gái ruột của anh- Đoàn Thiên Tứ nhìn cô, trong mắt đầy buồn bã, Thiên Anh mơ hồ cảm giác được trải qua chuyện tối qua, anh trai đã không còn là anh trai của lúc xưa nữa.
– Cụ thể chuyện năm đó em đi hỏi cha đi, anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, ra ngoài nhớ đóng cửa- Nói xong anh nằm xuống, không cho Thiên Anh cơ hội hỏi gì thêm nữa.
Thiên Anh hồn bay phách lạc bước ra khỏi phòng của Đoàn Thiên Tứ, nhìn thấy ở góc hàng lang, tiểu sư đệ đang cầm một túi đồ lén lút đi ra hướng cửa sau.
– Tiểu Đậu Tử!- Thiên Anh gọi cậu lại.
Tiểu Đậu Tử không thể không dừng bước.
– Em cầm gì trong tay vậy?
– Một ít đồ cũ không cần tới nữa, em mang đi bỏ- Vẻ mặt Tiểu Đậu Tử lấm lét, vừa nhìn là biết có điều che giấu.
– Mở ra chị xem- Tiểu Đậu Tử nơm nớp lo sợ mở túi ra, bên trong là bộ áo dài nam màu xanh nhạt, còn nhỏ nước, ướt đẫm, là bộ áo dài thường ngày Đoàn Thiên Tứ thích nhất- Đây là đồ của em à?
– Không phải, là của đại sư huynh, anh ấy nói ô uế rồi, kêu em đem bỏ dùm anh ấy.
– Đưa chị đi, chị ném cho- Thiên Anh cảm thấy trong chuyện này có điều kỳ lạ, nhưng không nắm bắt được mấu chốt.
– Chuyện này… được rồi, chị tuyệt đối đừng nói với đại sư huynh nhé, anh ấy dặn em đừng để bất cứ ai nhìn thấy- Tiểu Đậu Tử miễn cưỡng đưa túi đồ cho Thiên Anh.
Thiên Anh bước nhanh về phòng mình, lật xem túi đồ này, bấy giờ mới thấy ở vị trí bí ẩn nơi đáy quần có vết máu đặc lại. Trên mặt Thiên Anh cắt không còn hột máu, ngồi co ro dưới sàn.
Đèn dầu trên bàn hắt ra ánh sáng nhỏ giọt, Cửu Tuế Hồng ngồi bên giường, hồi tưởng về quá khứ.
Hồi trẻ, một ông chủ rạp hát đến Thông Châu xem Cửu Tuế Hồng diễn hí kịch liền yêu thích ông, ông mới cùng vợ lần đầu tiên đến Thượng Hải bàn bạc chuyện diễn xuất với ông chủ đó.
Ngày hôm đó là sinh nhật lần thứ mười của Đoàn Thiên Tứ, ông bàn chuyện xong mới dẫn vợ con ra ngoại thành chơi. Đoàn Thiên Tứ nghịch ngợm, nhân lúc cha mẹ không để ý, trốn vào rừng chơi.
Cậu cứ chạy, bỗng nhiên nhìn thấy một bé gái ngất xỉu bên dòng suối nhỏ, trên đầu chảy máu, ở cổ có đeo dây chuyền mặt ngôi sao lấp lánh dưới nắng.
– Cha, mẹ!
Cửu Tuế Hồng và vợ nghe con trai gọi, lật đật chạy tới, Đoàn Thiên Tứ run bần bật rúc ở một bên:
– Cha, mẹ, cha mẹ mau nhìn xem, có phải em chết rồi không?
Trong năm tháng chiến loạn, ăn bữa nay lo bữa mai, nơi đồng không mông quạnh trẻ con chết vì đói chết vì lạnh bị vứt bỏ là chuyện thường tình. Cửu Tuế Hồng vội vàng ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của cô bé, kinh ngạc vui mừng quá đỗi, quay đầu lại nói với vợ mình:
– Còn sống!
– Mau, mau đưa con bé về nhà thôi, nơi thôn dã hoang vu này, không biết là ai nhẫn tâm vứt con đi như vậy.
Cửu Tuế Hồng bế cô bé lên, cả nhà rời khỏi đó, Đoàn Thiên Tứ theo sau nắm lấy bàn tay buông thõng xuống của cô bé, chạy theo. Cửu Tuế Hồng và vợ đưa cô bé về khách sạn họ đang ở, tận tình chăm sóc, mời bác sĩ đến khám, bác sĩ nói cô bé bị cảm phong hàn nghiêm trọng, sốt rất cao, nếu không nghĩ ra cách mau chóng hạ sốt, cho dù cứu được thì não cô bé cũng bị hỏng.
Hai vợ chồng nhọc nhằn ngày đêm, liên lụy cả Đoàn Thiên Tứ cũng túc trực suốt hai ngày hai đêm nắm tay cô bé mới hạ sốt được.
Sáng sớm ngày thứ ba, Đoàn Thiên Tứ còn ghé ở bên giường, cô bé từ từ tỉnh lại, cậu nhanh chóng gọi cha mẹ tới.
– Con gái à, con tỉnh rồi!- Vợ Cửu Tuế Hồng vươn tay định sờ trán cô bé, cô như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sợ hãi bật dậy, rúc vào một góc, cuộn mình lại.
Đoàn Thiên Tứ bước đến kéo tay Thiên Anh:
– Đừng sợ! Để mẹ anh xem cho em nào!
Cô bé tin tưởng Đoàn Thiên Tứ, Đoàn Thiên Tứ cầm tay cô, cô liền an lòng.
– Con gái à, nhà con ở đâu? Con tên gì? Cô chú đưa con về nhà được không? Cha mẹ con chắc đang lo lắng lắm.
Cô bé bỗng nhiên chảy nước mắt, hệt như nghĩ tới hai chữ cha mẹ liền cảm thấy hoảng hốt sợ hãi. Cô bé lắc đầu:
– Con không biết, con không nhớ gì hết.
Cửu Tuế Hồng và vợ đưa mắt nhìn nhau, lòng tốt nhất thời lại không nghĩ sẽ nhặt được một đứa trẻ không có nhà để về.
Đoàn Thiên Tứ đảo mắt:
– Đừng khóc, em đừng khóc mà! Em không nhớ nhưng anh nhớ, mẹ đang đùa với em thôi, chẳng phải em là em gái anh à, anh là anh trai em, đây là cha em, đây là mẹ em! Có phải không? Cha mẹ.
Đoàn Thiên Tứ nhìn cha mẹ với ánh mắt khẩn cầu, Cửu Tuế Hồng và vợ nháy mắt với nhau:
– Ra ngoài một chút.
Hai người ra hành lang nói chuyện:
– Có lẽ đây là ý trời. Anh luôn muốn có con gái, nhưng sức khỏe của em lại không cho phép. Cứ xem như ông trời ban ơn cho chúng ta đi. Hiện tại cuộc sống của chúng ta khổ thì có khổ chút, nhưng chỉ thêm một miệng ăn thôi mà. Hơn nữa con trai hình như rất thích cô bé, có cô em gái thanh mai trúc mã bên cạnh cũng không phải chuyện xấu gì.
Cửu Tuế Hồng gật đầu:
– Ừ, nếu đứa trẻ này đã là ông trời ban cho chúng ta, thì chúng ta đặt tên cho nó là Thiên Anh đi, cái tên thật xứng với Thiên Tứ.
Khi hai người trở vào phòng, trong đáy mắt đầy vẻ hiền hòa:
– Anh trai con nói đúng, là mẹ đây, Thiên Anh! Đây là cha con!
Giọng nói non nớt của Thiên Anh sợ hãi gọi thành tiếng:
– Cha… Mẹ… Con tên Thiên Anh à?
– Ừ! Con tên Đoàn Thiên Anh, đây là anh trai con, Đoàn Thiên Tứ- Cửu Tuế Hồng kéo con trai đến trước mặt, cậu bé Đoàn Thiên Tứ với gương mặt hệt như con gái mỉm cười ngây ngô với cô.
Vợ chồng Cửu Tuế Hồng đưa Thiên Anh về Thông Châu, học diễn xuất với những đứa trẻ khác trong gánh hát. Cô bé này không chỉ xinh xắn, hát hí khúc còn rất có tư chất. Cửu Tuế Hồng và vợ cảm thấy rất vui mừng.
Trước khi vợ Cửu Tuế Hồng lâm chung có dặn ông, đợi đến khi hai đứa trưởng thành, hãy nói sự thật với Thiên Anh. Nếu cô bằng lòng kết hôn với Đoàn Thiên Tứ, đó là mối nhân duyên không thể tốt hơn, cũng xem như giải được nỗi băn khoăn trong lòng bà.
Chạng vạng hôm nay, Thiên Anh đã qua tìm ông, hỏi về chuyện thân thế của mình. Cửu Tuế Hồng hoảng hốt, không ngờ ở giây phút đột ngột thế này phải nói ra toàn bộ sự thật vào năm đó.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Cửu Tuế Hồng cảm thấy hết thảy có lẽ đã được định sẵn. Nói sớm nói muộn không khác nhau quá lớn, vì thế ông mang chuyện năm đó nhặt được cô ở Thượng Hải kể hết ra, bao gồm cả hôn ước với Đoàn Thiên Tứ.
Ông vốn tưởng với tính cách của Thiên Anh, cho dù không làm ầm ĩ lên thì nhất định cũng sẽ đôi co với ông chuyện kết hôn này. Mấy hôm nay ông đã nhìn rõ, Thiên Anh không thích Đoàn Thiên Tứ, cô thích chính là cậu chủ nhà họ Hứa kia.
Nhưng bất ngờ chính là, Thiên Anh không nói gì. Không nói không, cũng không nói không tốt, chỉ nói một câu con biết rồi.
Tảng đá lớn đè nặng trong tim Cửu Tuế Hồng suốt mười mấy năm, lại nhẹ nhàng thổi qua tim cô như vậy, điều này khiến ông không tài nào hiểu nổi.
Vừa ra đến cửa, Thiên Anh giống như nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Cửu Tuế Hồng:
– Cha, nếu Hứa Tinh Trình lại đến gánh hát hay rạp hát tìm con, cứ nói con không muốn gặp, giúp con chặn lại.