Chị Sương gật gù như đã hiểu, gọi người kêu Thiên Anh đến.
Thiên Anh mau chóng trở lại chỗ ngồi trên tầng hai, cả người đổ mồ hôi, tóc mái bết dính vào trán cũng không buồn lau:
– Tôi đã làm theo yêu cầu của anh rồi, hiện giờ anh có thể giúp tôi đi cứu Hứa Tinh Trình chưa?
Xem ra cô ấy thật sự rất lo cho Mật Trúc, La Phù Sinh từ tốn hút xì gà, nhả khói vào Thiên Anh nói:
– Nhờ cảnh sát giúp phải cần tiền.
Thiên Anh vội vàng lấy ví tiền ra đặt lên bàn:
– Tôi biết, đây là tất cả tiền mà tôi có.
La Phù Sinh liếc mắt nhìn mấy đồng bạc lẻ trên bàn:
– Cô đang đùa tôi đấy à?
Thiên Anh bắt đầu ý thức được La Phù Sinh đang bỡn cợt mình, anh hoàn toàn không có lòng ra tay tương trợ. Nghĩ đến mình vừa mới ra sức khiêu vũ, còn tốn nhiều thời gian như vậy, nói không chừng hiện tại Hứa Tinh Trình đang phải chịu đòn trong nhà lao rồi. Nghĩ vậy, cô tức giận vung tay lên định tát La Phù Sinh, lại bị La Phù Sinh đè xuống số pha, Thiên Anh căng thẳng nhìn anh, miệng mắng to:
– Anh làm gì vậy? Buông ra, tên lừa đảo, vô lại!
Vành mắt cô đỏ hoe, trông như thể sắp khóc, La Phù Sinh hậm hực thả tay cô ra:
– Muốn cứu Mật Trúc đến vậy sao… Vậy cô có tình nguyện bán đi thứ quý giá nhất trên người cô không?
Vũ nữ hầu rượu bên cạnh nghe vậy, che khăn trộm cười. Thiên Anh hiển nhiên có cùng cách nghĩ như họ, ánh mắt vốn ấm ức đột nhiên hóa thành phẫn nộ, như có ngọn lửa sắp thiêu hủy người vô liêm sỉ ở trước mặt.
Chị Sương lên tiếng bảo vệ:
– Phù Sinh! Cậu xấu quá rồi nha, nhìn cậu dọa con gái nhà người ta rồi kìa!
– Đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với mấy em chim non này đâu- Anh chỉ vào cổ áo của cô.
Thiên Anh phản xạ nhanh nhạy, bảo vệ mặt dây chuyền hình sao đeo trên cổ mình. La Phù Sinh ngược lại càng thêm áp sát vào Thiên Anh, nâng mặt dây chuyển trên cổ cô lên, cẩn thận đánh giá.
– Tôi đã sớm chú ý đến mặt dây chuyền này của cô rồi, rất hiếm, đúng là một vật có giá trị. Tôi cho cô một trăm đại dương, cho tôi mượn vài ngày nhé?- Vật này không chỉ hiếm, dường như anh còn từng nhìn thấy ở đâu đó, chỉ là cụ thể ở đâu? Anh không nhớ nữa.
Thiên Anh nhìn mặt dây chuyền, đột nhiên như bị gợi ý, nhớ đến một việc.
– Không cần anh giúp- Cô bảo vệ mặt dây chuyền, đẩy La Phù Sinh ra, cầm lại tiền trên bàn, bướng bỉnh xoay người bỏ đi.
La Phù Sinh không đuổi theo, tiếp tục ôm cô gái bên cạnh, chỉ kêu La Thành theo sau, đừng để cô xảy ra chuyện gì.
Chị Sương thấy thế bèn lắc đầu:
– Phù Sinh à, theo đuổi con gái không phải như vậy đâu.
***
Thiên Anh đứng chần chừ bên ngoài cửa hiệu cầm đồ, thỉnh thoảng nâng mặt dây chuyền trên cổ lên xem, do dự rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, liều mạng gõ cửa.
Ông chủ hiệu cầm đồ dụi mắt còn ngái ngủ ra mở cửa:
– Cô gái, giờ là giờ nào rồi? Cô muốn làm gì?
– Cầm một thứ, ông chủ, ông xem mặt dây chuyền này đáng giá bao nhiêu?
Ông chủ hiệu cầm đồ quan sát cách ăn mặc của Thiên Anh, đoán chừng cô gái này nhìn qua cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá, không ngờ Thiên Anh lại đưa ra mặt dây chuyền kim cương hình ngôi sao.
Ông chủ hiệu cầm đồ nghĩ mình nhìn nhầm, đeo kính lên, không che giấu nổi hai mắt phát sáng:
– Cô gái, tôi đi châm trà đã, vào trong rồi từ từ nói!
***
Thiên Anh trên cổ thiếu đi một vật dè dặt đi vào phòng tạm giam của đồn cảnh sát, hệt như chú dê con lạc vào hang sói, đám cảnh sát vốn đang ngủ gà gật đều tỉnh táo, bắt đầu dùng ánh mắt mê đắm nhìn Thiên Anh, làm như rất lâu rồi không thấy qua phụ nữ.
Thiên Anh cảm thấy không khí sai sai, nhưng vẫn lấy hết can đam, nói với cảnh trưởng trước mặt:
– Chào anh! Tôi muốn…
– Em gái tới báo án à? Bị ai ức hϊếp, từ từ nói, đừng vội- Cảnh trưởng vờ dịu dàng nói, còn nắm lấy tay Thiên Anh nhẹ nhàng vuốt ve.
Thiên Anh mau chóng rút tay về, vừa thẹn vừa nhục, quay đầu định đi. Đám cảnh sát còn lại thấy thế, ùa ra chặn đường cô. Ánh mắt nhìn cô càng đầy ý xấu, Thiên Anh sợ hãi, nhưng vì Hứa Tinh Trình, phải cố trấn tĩnh:
– Tôi không phải đến báo án, tôi muốn chuộc một người…
– Chuộc người? Ai?- Liên quan đến chuyện tiền nong, cảnh trưởng nghiêm túc hẳn.
– Chính là người lúc chiều bị cảnh sát dẫn đi ở rạp hát Phúc Long…
– Cô nói anh ta?
Cảnh trưởng chỉ vào một góc, chỉ thấy trong nhà giam, một người bị đánh đến hoàn toàn biến dạng, ôm đầu ngồi xổm ở đó, nhưng trông thân hình không giống Hứa Tinh Trình.
Thiên Anh nửa tin nửa ngờ bước đến xem xét, người nọ ngẩng đầu, không phải Hứa Tinh Trình, mà là tên Bàn tam gia mặt mũi bầm dập. Bên cạnh hắn là các anh em khác của Thanh bang, cả đám mặt mũi sưng phù.
Bàn tam gia thấy là Thiên Anh, đầu tiên kinh ngạc, tiếp theo trào phúng, hộc cả máu mồm, Thiên Anh vội né đi:
– Cô gái nhỏ này, rất trọng trình trọng nghĩa nha, còn biết đến chuộc Bàn gia anh.
Cả đám cảnh sát cầm gậy đập vào tay Hồ Kỳ, Bàn tam gia sợ đau rụt người lại:
– Chuộc hắn? Vậy thì không thể. Hắn chọc nhầm người rồi!
Bàn tam gia hừ lạnh:
– Cô gái này trông thanh thuần là thế, nhưng thật ra là hạng chuyên dụ dỗ đàn ông. Hết thiếu đương gia Hồng bang rồi đến Hứa nhị thiếu, ai cũng nhảy bổ vào.
Thiên Anh không thèm quan tâm đến lời châm chọc của hắn, nói với cảnh trưởng:
– Người này không có quan hệ gì với tôi, tôi muốn chuộc Hứa Tinh Trình.
– Hứa Tinh Trình?- Cảnh tưởng giật mình, nghe thấy cái tên đó, anh ta vô thức duy trì khoảng cách với Thiên Anh.
– Con nhỏ này mày đang diễn gì vậy? Cả Thượng Hải này có ai dám bắt bớ cậu chủ nhà họ Hứa hả?- Bàn tam gia thấy rất buồn cười.
Cảnh trưởng đánh giá cô, nhận ra cô là diễn viên mới nổi của rạp hát Phúc Long:
– Rốt cuộc cô và cậu Hứa của chúng tôi có quan hệ gì?
– Cậu Hứa của chúng tôi?- Thiên Anh nghe không hiểu, vị cảnh trưởng này nói như thể đồn cảnh sát này là nhà của Hứa Tinh Trình vậy.
– Sao vậy? Ngay cả người ta là ai còn chưa làm rõ, đã đến tìm chúng tôi chuộc người. Cậu Hứa là con trai của bộ trưởng bộ quân chính nội các Hứa Thụy An, tất cả các cục cảnh sát ở Thượng Hải đều nằm trong phạm vi quản hạt của cha cậu ấy. Cô đó, từ chỗ nào vào thì ra chỗ đó đi nha, an nguy của cậu ấy không cần cô quan tâm.
Thiên Anh ôm lấy số tiền cầm mặt dây chuyền trong lòng, ngờ vực ra khỏi đồn cảnh sát.
***
Trong nhà lớn Hứa gia, Hứa Tinh Trình buồn chán ngồi trên sô pha, bốn phía đều là cảnh sát và cảnh sát mặc thường phục, Hứa Tinh Trình cau mày:
– Là cha tôi phái mấy người tới à?
Đám cảnh sát nọ không nói lời nào, chỉ khó xử nhìn Hứa Tinh Trình.
Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Hứa Tinh Trình:
– Sao vậy? Từ nước ngoài về không về nhà, lại lêu lổng khắp nơi với cái thằng không đàng hoàng đó, căn nhà này đã không chứa nổi con rồi sao?
Hứa Thụy An chống gậy đi vào phòng khách, tháo mũ phớt xuống đưa cho quản gia, lại nhận lấy khăn ấm bà vυ' đưa để lau tay.
Đám cảnh sát cúi đầu:
– Bộ trưởng Hứa!
Hứa Tinh Trình cũng đứng lên cung kính gọi một tiếng “cha”.
– Ừ- Hứa Thụy An phất tay, đám cảnh sát lục đυ.c ra ngoài.
– Cha, Phù Sinh không phải người không đàng hoàng. Nếu cha không thích Hồng bang, tại sao phải thay con làm chủ, định ra hôn sự giữa con với Hồng Lan chứ?- Hứa Tinh Trình mặc dù sợ cha mình, nhưng vẫn nói lời bảo vệ La Phù Sinh, cũng chất vấn mối hôn sự này.
Hứa Thụy An hừ nhẹ, trong giọng nói có vẻ khinh thường:
– Hồng Chính Bảo là Hồng Chính Bảo, La Phù Sinh là La Phù Sinh. Con cho rằng gọi một tiếng “cha nuôi” thì thật sự là cha rồi sao? Nó và con không giống nhau. Thầy tướng số đã nói, nó là mệnh thiên sát cô tinh, trước kia con tội nghiệp nó, chơi cùng nó thì thôi đi. Đã lớn vậy rồi, cũng nên biết người nào đáng kết giao người nào không chứ.
Hứa Tinh Trình im lặng, không muốn xung đột với cha, cũng tuyệt không gật bừa. Hứa Thụy An thấy đứa con này lại giở tính bướng bỉnh.
– Cha dạy con thế nào? Hoặc là con đừng về; hoặc là, con phải làm được đến thần không biết quỷ không hay. Hai loại khác biệt này con còn chưa làm được, dám hành động dưới mí mắt cha, chẳng phải rõ ràng chờ cha bắt con về sao?
– Xin lỗi cha. Tối qua uống hơi nhiều, ngủ lại ở chỗ Phù Sinh. Không dám quấy rầy cha, ngược lại khiến cha phải lo lắng.
– Con đúng là chơi bời lêu lổng! Mỗi một thế hệ Hứa gia chúng ta đều là người làm viện lớn. Con nói muốn xuất ngoại, cha cho con đi. Hiện tại con chơi cũng chơi đủ rồi, nên quay về thôi. Bắt đầu từ mai, vào cục cảnh sát từ chức văn thư làm lên, cha đã an bài xong cho con rồi.
Hứa Tinh Trình thấy là chuyện công việc liền không nhịn được nữa:
– Cha! Lần này con về nước, là muốn dùng kiến thức đã học được làm một bác sĩ, đây là lý tưởng của con! Con đã liên lạc với bệnh viện Từ Ái xong xuôi, đã nhận lời mời rồi.
– Lý tưởng? Đây mà là lý tưởng cái gì? Con nói cho cha biết, xã hội hiện giờ là xã hội thế nào? Là xã hội ăn thịt người! Báng súng vĩnh viễn là thứ hữu dụng nhất. Làm chính trị, mới là gốc rễ cứu nước cứu dân. Con còn quá ngây thơ- Hứa Thụy An khịt mũi, đúng là cái thằng nói hoài không chịu hiểu- Lúc trước con muốn đi nước ngoài học y, cha cắt đứt nguồn tài chính của con, con thật ra cũng có đầu óc, dùng số tiền trong tay giải quyết học phí kỳ đầu và sinh hoạt phí. Cha không phủ nhận, con cũng có năng lực, hiện tại con muốn về nước phát triển, con hẳn phải biết, ở Bến Thượng Hải, người cha chuyên chế độc tài trong mắt con xưa nay đều nói một không hai!
Hứa Tinh Trình ở nước ngoài tiếp nhận nền giáo dục bình đẳng tự do, làm sao tiếp nhận được sự uy hϊếp của ông:
– Đúng! Cha có bản lĩnh một tay che trời! Vậy xin cha cứ tiếp tục bắt con đi. Chỉ cần chân con không gãy, con vẫn sẽ chạy khỏi cái nhà này. Trò mèo vờn chuột này, bộ con và cha chưa từng chơi sao?
Hứa Thụy An im lặng, siết chặt đầu gậy trong tay. Đây là dấu hiệu trước khi cha anh nổi trận lôi đình, Hứa Tinh Trình rất rõ. Ông từng dùng cây gậy chạm trổ từ gỗ anh đào này quất mạnh lên người anh và mẹ anh. Năm đó, anh chỉ mới tám tuổi, bị gãy một xương sườn. Cha anh đó, chưa từng nương tay với bất kỳ ai.
Năm đó, ông vì tranh công với quan trên, chẳng phải đã ép anh trai anh lên chiến trường, cuối cùng chết trong trận hỗn chiến quân phiệt sao? Không phải chết vì lòng can đảm bảo vệ tổ quốc, mà là quân phiệt lục đυ.c nội bộ, là vật hy sinh trong cuộc chiến đấu đá đồng bào với nhau.
Cho nên Hứa Tinh Trình chán ghét chiến tranh, chán ghét chính trị. Việc anh muốn làm là cầm dao phẫu thuật, cứu người. Hiện tại anh đã không còn là đứa trẻ tám tuổi, cho dù hôm nay cha anh có đánh gãy chân anh, anh vẫn phải kiên trì đến bệnh viện làm việc.
Hứa Tinh Trình đứng dậy định đi, Hứa Thụy An gọi anh lại:
– Đợi đã, khó khăn lắm con mới quay về, không đi thăm em gái con sao? Từ sau khi con ra nước ngoài du học, chứng tự kỷ của em con ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn không chịu nói chuyện.
Hứa Tinh Trình nghe xong liền do dự, siết chặt nắm tay, cuối cùng thả lỏng tay tỏ vẻ đầu hàng.