Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 44: Hành thích

    Từ hôm thử điền đó, Khương Tán Nghi bắt đầu có chút lưu tâm tới Tả Thương Lang.

Hôm nay, là sinh nhật Cam Hiếu Nho, văn võ bá quan không ít người đều đến Cam phủ chúc mừng. Khương Tán Nghi mặc dù hiện thời không ở trong triều, nhưng Cam phủ không thể không đi. Lão biết rõ Cam Hiếu Nho là tâm phúc của Mộ Dung Viêm, nói là tâm phúc, cũng không chính xác lắm.

Phe Cam Hiếu Nho giống như là chó săn của Mộ Dung Viêm hơn, chỉ cần có thể làm thánh tâm vui mừng, bọn họ sẽ bất chấp hậu quả. Cho nên chỉ cần một cái ánh mắt của Mộ Dung Viêm, bọn họ đều ngầm hiểu, lập tức cắn xé cãi cọ cùng nhóm cựu thần bảo thủ Tiết Thành Cảnh.

Khương Tán Nghi đối gã ta còn phi thường khách khí, hiện thời chuyện phong hậu của Khương Bích Lan, Mộ Dung Viêm còn chưa chính thức đề cập. Nếu quả thật nói ra, cựu thần trong triều tất nhiên phản đối. Không biết chừng còn phải nhờ gã này ủng hộ. Chính lão ở trong triều mặc dù cũng có bạn cũ, nhưng dù sao hiện thời còn chưa được thế, tác dụng của mấy kẻ đó cũng không lớn.

Cho nên hôm nay Khương Tán Nghi cũng chuẩn bị một phần đại lễ đến sớm mừng thọ.

Hắn vừa tới ngoài cửa phủ, Cam Hiếu Nho đã chào đón: "Khương huynh, chỉ là ngày xấu thôi, thế nhưng vất vả huynh trưởng, tiểu đệ thật sự là thụ sủng nhược kinh." Lời còn chưa dứt, người đã tiến lên, cầm tay lão đi vào. Khương Tán Nghi trong miệng liền nói không dám, lại cùng gã ta cùng nhau nhập phủ.

Hai người vừa mới tiến vào, bên ngoài lại có đầy tớ cao giọng báo: "Ôn phủ Định Quốc Công đến mừng thọ!"

Cam Hiếu Nho ngẩn ra, gấp rút nói với Khương Tán Nghi: "Khương huynh thỉnh nhập tọa trước, tiểu đệ sau đó liền tới tiếp đón."

Khương Tán Nghi vừa nói xin cứ tự nhiên vừa nhìn chăm chú bên ngoài cửa phủ, quả nhiên Cam Hiếu Nho vội vã đi ra nghênh đón. Hơn nữa một đường đón Định Quốc Công Ôn Hành Dã đến tận chỗ ngồi, ngồi ở bên cạnh gã. Khương Tán Nghi mỉm cười, làm như vô tình hỏi: "Cam huynh không mời Tả tướng quân sao? Vì sao không thấy nàng đến dự tiệc?"

Cam Hiếu Nho cười khổ, nói: "Tả tướng quân tiểu đệ làm sao có thể mời được, Định Quốc Công cùng các vị đại nhân có thể đến hàn xá của tiểu đệ đã là vẻ vang cho kẻ hèn này lắm rồi."

Khương Tán Nghi nhìn lướt qua Định Quốc Công Ôn Hành Dã, như có điều suy nghĩ. Theo theo lẽ thường, Mộ Dung Viêm bất kể phong thưởng Ôn thị như thế nào, cũng đều là chức suông. Ôn gia thuần phục Mộ Dung Uyên, Ôn Thế lúc trước một mình một ngựa xông tới Bình Độ Quan, chết ở trong tay Tây Tĩnh. Nếu truy cứu nguyên nhân, đương nhiên là bởi vì để mất Túc Nghiệp Thành, cô phụ tín nhiệm của Mộ Dung Uyên.

Mộ Dung Viêm tuyệt đối không thể tin tưởng sự trung thành của bộ hạ cũ Ôn Thế đối với mình, thế nhưng hiện thời, Ôn Hành Dã đã về hưu, lại được Cam Hiếu Nho vốn là cận thần tâm phúc cũng phải lễ nhượng ba phần.

Sao lại như vậy?

Toàn bộ Ôn thị, duy nhất còn ở trong triều, chỉ còn lại Tả Thương Lang. Còn có thể là vì cái gì?

Cam Hiếu Nho thân là nhất phẩm quan văn, ông ta mừng thọ, ngay đến Tiết Thành Cảnh cũng phải đưa quà tặng đến, Tả Thương Lang chỉ là một nhất phẩm võ quan, không hợp ý nhau liền không đến. Mà Cam Hiếu Nho còn không dám có bất kỳ bất mãn gì, đó là bởi vì chỗ dựa của nàng là ai?

Từ Cam Hiếu Nho quý phủ trở về, Khương Tán Nghi liền đối với Trịnh thị nói: "Chuẩn bị lễ hậu, ta muốn đi Ôn phủ một chuyến."

Trịnh thị không hiểu: "Ôn phủ? Lão gia, Ôn phủ hiện thời chỉ có Ôn lão gia tử, Ôn Soái đã qua đời, ngài lại từng đi theo Yến vương, không nên vào lúc này lui tới với bọn họ mới phải chứ?"

Khương Tán Nghi nói: "Bà thì biết cái gì? Ta liên tục nhìn sai một chuyện! Mau đi chuẩn bị, lấy chút ít nhân sâm sừng hươu là được."

Trịnh thị đáp ứng một tiếng, lệnh đầy tớ bị lễ.

Khương Tán Nghi hôm sau liền đến Ôn phủ.

Khi đó Ôn Hành Dã đang tưới hoa, thấy lão đến, ngược lại ngoài ý muốn: "Khương đại nhân, ngài sao lại rảnh rỗi đến đây?"

Khương Tán Nghi vái chào nói: "Ôn lão gia tử, vốn nên sớm đến bái phỏng, không ngờ mới vừa trở về, trong phủ nhiều việc vặt bận rộn quá, liên tục không thể thoát thân. Hôm nay vừa mới hết bận, liền vội vã chạy đến. Còn mong ngài không trách tội."

Ôn Hành Dã nói: "Khương đại nhân nói gì vậy, mời vào phòng uống trà."

Khương Tán Nghi ở phòng khách ngồi xuống, vừa nhìn xung quanh vừa hỏi: "Tả tướng quân không ở trong phủ?"

Ôn Hành Dã nói: "Mấy hôm trước được bệ hạ thưởng một cây cung, bây giờ không chừng là theo ai đó đi săn thú rồi. Đứa trẻ mới lớn, sao có thể ngây ngốc ở trong phủ được."

Khương Tán Nghi mỉm cười, nói: "Tả tướng quân quý nhân bận rộn, xem dáng vẻ của ta cùng với Định Quốc Công này. Nghĩ đến, chúng ta đều là cận thần của Yến vương, vốn cho rằng một lời trung nghĩa phò tá quân vương, luôn luôn không phụ. Không biết làm thế nào lại có lúc hầu nhị chủ như thế này."

Ôn Hành Dã cũng có chút cảm khái, nói: "Không phải sao? Giang sơn vương khí không ngàn kiếp, hoa đào gió xuân mỗi năm nở một lần. Non sông này a..."

Khương Tán Nghi nói: "Non sông còn ở đây, chúng ta cũng đã nhàn rỗi ở nhà."

Ôn Hành Dã nói: "Khương đại nhân cớ gì nói ra lời ấy? Bệ hạ đối với lệnh ái tình thâm không đổi, Khương đại nhân sớm muộn gì cũng sẽ được trọng dụng. Khương đại nhân tiền đồ vô lượng, sao có thể đánh đồng cùng lão phu cổ hủ này đây?"

Khương Tán Nghi cười nói: "Định Quốc Công nói vậy chẳng phải là chê cười ta sao, con ta cũng chỉ là một thiếu nữ trong khuê phòng, sao có thể so với lệnh tức Tả tướng quân dũng mãnh thiện chiến như thế này? Cũng khó được bệ hạ đối với Tả tướng quân coi trọng, tuổi còn trẻ, đã chiến công hiển hách."

Ôn Hành Dã nói: "A Tả mặc dù thông tuệ, dù sao cũng còn trẻ tuổi. Sau này trong triều, còn cần Khương đại nhân chỉ điểm cho mới phải."

Khương Tán Nghi liền nói không dám, nhìn kỹ sắc mặt ông cụ, không hề giống bộ dáng biết điều gì. Hai người lại ngồi một lúc, lão ta đứng dậy cáo từ.

Từ Ôn phủ đi ra, Khương Tán Nghi trong lòng thoáng nắm chắc. Nếu như Ôn Hành Dã cũng không biết quan hệ giữa Mộ Dung Viêm và Tả Thương Lang, như vậy Mộ Dung Viêm chắc cũng không có ý định công khai. Nếu không lấy tính tình của y, người đầu tiên được biết tất nhiên chính là Ôn Hành Dã.

Ôn Hành Dã cực kỳ coi trọng gia phong, nếu như phát hiện, vừa mới lão đề cập tới chuyện kia, khẳng định thần sắc trên mặt ông cụ sẽ rất khó coi.

Nếu như Mộ Dung Viêm không có ý định công khai, như vậy hai người chỉ là lén lút qua lại, Tả Thương Lang có chướng ngại là thân phận Ôn phu nhân này, chắc chắn sẽ không uy hϊếp được hậu vị của nữ nhi nhà mình.

Trong lòng lão thoáng chắc chắn, đợi về trong phủ, lại đi thăm Khương Bích Lan một chút. Khương Bích Lan vẫn không chịu nói chuyện với lão ta, lão cũng không thèm để ý, chỉ hỏi Trịnh thị: "Đại phu nói như thế nào?"

Trịnh thị nhỏ giọng nói: "Đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày nữa thôi, dù sao phải đợi sạch sẽ hẳn, để tránh làm cho người khác nghi ngờ."

Khương Tán Nghi gật đầu, nói: "Thái y trong cung y thuật cao siêu, nên cẩn thận chút cho yên tâm. Không thể để lại nhược điểm cho kẻ khác nắm thóp."

Trịnh thị gật đầu, chờ ra khỏi phòng, Khương Tán Nghi còn nói: "Nếu Lan nhi thân thể đã không còn đáng lo, nha đầu Vĩ Trúc kia cũng không thể giữ lại."

Trịnh thị cả kinh, lập tức hiểu ý lão ta. Khương Tán Nghi nói: "Nghĩ biện pháp xử lý, phải sạch sẽ."

Ngày hôm sau, Vĩ Trúc bị phát hiện đã chết trong giếng ở Khương gia. Nhà cao cửa rộng, một nha hoàn bị chết, cũng không ai bận tâm. Chỉ có Khương Bích Lan tỉnh dậy, phát hiện không thấy nha đầu vẫn luôn hầu hạ ở bên cạnh mình. Nàng hỏi Trịnh thị, Trịnh thị chỉ nói là: "Về quê, nó cũng đến tuổi rồi, nên lập gia đình."

Khương Bích Lan vốn đã tin là thật, bên cạnh Khương Tán Nghi lại nói: "Nó chết rồi."

Khương Bích Lan mở to hai mắt: "Chết? Nhưng hôm qua cô ta còn khỏe mạnh..."

Trịnh thị nói: "Lão gia!" Khương Tán Nghi thần sắc lãnh đạm, nói: "Một khi ngươi được sắc lập làm hoàng hậu, liền sẽ thật sự nắm giữ hậu cung. Lấy sự ngây thơ ngu xuẩn của ngươi hiện tại, sao có thể ngồi vững được trên hậu vị này?"

Khương Bích Lan nói: "Cha gϊếŧ cô ấy?"

Khương Tán Nghi nói: "Đúng."

Khương Bích Lan chậm rãi rụt lui đến góc giường, mười ngón tay sít sao nắm chặt chăn mền: "Bởi vì cô ấy biết ta có cốt nhục của phế thái tử?"

Khương Tán Nghi nói: "Đúng."

Khương Bích Lan nói: "Cha. Ngài vì cái gì không gϊếŧ luôn ta đi? Phải rồi, ngài còn muốn giữ lại ta, vì Khương gia tìm một chỗ dựa vững chắc. Đúng không?"

Khương Tán Nghi hừ lạnh một tiếng, quay đầu ra khỏi phòng nàng ta.

Cuối tháng tám, sắp hết mùa hè.

Mộ Dung Viêm chính thức đề ra việc sắc lập Khương Bích Lan làm vương hậu. Nếu như y sớm nói ra từ hai tháng trước, đại thần trong triều tất nhiên là xúc động phẫn nộ, nhưng mà qua hai tháng nguội lạnh, tất cả mọi người đã chuẩn bị tâm lý. Hiện thời chỉ có tông chính và phe cựu thần là còn đang căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ ý kiến của mình.

Tiết Thành Cảnh bước ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, Khương thị dù sao cũng là chính phi của phế thái tử, là phụ nữ có chồng, ngài lập một người phụ nữ đã có chồng làm hoàng hậu, khiến Đại Yến còn mặt mũi gì nữa?"

Tông chính Hà Húc cũng bước ra khỏi hàng tán thành: "Bệ hạ, từ xưa đến nay, danh tiết của nữ tử luôn vô cùng quan trọng. Hiện thời ngài lập Khương thị làm hoàng hậu, chẳng phải là khiến Đại Yến bị ngoại bang các nước chỉ trích chê cười hay sao?"

Kỳ thật tất cả mọi người đều biết ý y đã quyết, lúc này phản đối cũng là bất lực. Nhưng Bạc Chính Thư vẫn bước ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, từ xưa Thiên gia vô cùng coi trọng thể diện, nếu như... nếu như bệ hạ không thể không lập Khương thị làm hoàng hậu, có thể cải danh đổi họ... Ít nhất cũng không nên để người đời mượn cớ a!"

Triều đình lặng im, Mộ Dung Viêm trầm giọng nói: "Khương thị gả cho phế thái tử, chính là bị ép buộc bất đắc dĩ. Là phế thái tử thất đức, có liên quan gì đến nàng đâu? Cô lập nàng làm vương hậu, vì coi trọng nàng đoan trang hiền hậu, chuyện này ý cô đã quyết, không cần lại nghị."

Xế chiều hôm đó, chiếu thư phong hậu liền đưa đến Khương phủ. Khương Tán Nghi cùng Trịnh thị cùng nhìn nhau một chút, tảng đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.

Đại điển phong hậu ngày đó, thu ý đậm đặc. Chim nhạn bay về phương nam, hoa cúc nở rộ nối tiếp nhau. Dưới đài tế, văn võ bá quan chia làm hai bên. Khương Bích Lan mặc trang phục lộng lẫy, ánh mặt trời chiếu lên long phượng châu ngọc quan trên đầu nàng, phượng bào đỏ thẫm thêu kim phượng rực rỡ, khăn trùm đầu thêu kim long kim phượng, lấy đông châu điểm xuyết. Lớp trạng điểm dầy xinh đẹp che giấu nét tiều tụy trên gương mặt nàng ta, hạnh phúc cùng xấu hổ làm nàng ta trở lên sặc sỡ chói mắt.

Mộ Dung Viêm đặc biệt vì nàng ta xây dựng Minh Nguyệt Đài, đài cao hai mươi bảy trượng, dùng bạch ngọc làm bậc, thẳng lên tới cửu tiêu, có thể đón ánh trăng. Đây là công trình đài cao duy nhất được xây dựng từ khi Mộ Dung Viêm đăng cơ tới nay, cũng trở thành một thi thoại bất hủ của đế vương cùng tuyệt thế giai nhân.

Gia thần dưới đài đều một mảnh im lặng, kỳ thật trước đây, cơ hồ tất cả mọi người đều không tin, con người này nổi giận khởi binh, đối mặt với phụ vương cùng hoàng huynh của chính mình bằng binh đao, chỉ là vì một người con gái.

Nhưng mà tại thời khắc này, đột nhiên tất cả mọi người bắt đầu tin tưởng, y khởi binh nguyên nhân rất lớn là vì yêu.

Phương Bắc có một giai nhân, nàng ngoảnh đầu một cái liền khuynh thành. Nghiêng nước nghiêng thành trong truyền thuyết, cũng không hơn gì thế này đi?

Mộ Dung Viêm từng bước từng bước, bước qua bậc bạch ngọc, leo lên Minh Nguyệt Đài. Dải lụa thật dài của giai nhân có đôi khi lướt qua mu bàn tay y, mang theo cảm giác nhẵn nhụi lành lạnh. Y chậm rãi xoay người, dưới đài gia thần quỳ xuống lễ bái, hô to vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Mộ Dung Viêm quét qua mọi người, ánh mắt dừng lại ở giữa đám người, người kia mặc triều phục của võ quan cấp cao, quỳ gối dập đầu theo mọi người. Ánh mắt của y ngắn ngủi lưu lại, cao giọng nói: "Các khanh bình thân."

Triều thần lại hô vạn tuế, chậm rãi đứng dậy.

Mộ Dung Viêm đang muốn nói, đột nhiên ban công phía sau lưng vang lên tiếng động lạ! Y ngay lập tức quay đầu lại, cơ hồ vô ý thức đem Khương Bích Lan hộ ở sau lưng. Trên đài cao hai mươi bảy trượng, trước lầu Minh Nguyệt, đột nhiên có vài chục mũi tên xé gió lao đến!

Gia thần dưới đài đều một mảnh im lặng, kỳ thật trước đây, cơ hồ tất cả mọi người đều không tin, con người này nổi giận khởi binh, đối mặt với phụ vương cùng hoàng huynh của chính mình bằng binh đao, chỉ là vì một người con gái.

Nhưng mà tại thời khắc này, đột nhiên tất cả mọi người bắt đầu tin tưởng, y khởi binh nguyên nhân rất lớn là vì yêu.

Phương Bắc có một giai nhân, nàng ngoảnh đầu một cái liền khuynh thành. Nghiêng nước nghiêng thành trong truyền thuyết, cũng không hơn gì thế này đi?

Mộ Dung Viêm từng bước từng bước, bước qua bậc thang bạch ngọc, leo lên Minh Nguyệt Đài. Dải lụa thật dài của giai nhân có đôi khi lướt qua mu bàn tay y, mang theo cảm giác nhẵn nhụi lành lạnh. Y chậm rãi xoay người, dưới đài gia thần quỳ xuống lễ bái, hô to vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Mộ Dung Viêm quét qua mọi người, ánh mắt dừng lại ở giữa đám đông, người kia mặc triều phục của võ quan cấp cao, quỳ gối dập đầu theo những người khác. Ánh mắt của y ngắn ngủi lưu lại, cao giọng nói: "Các khanh bình thân."

Triều thần lại hô vạn tuế, chậm rãi đứng dậy.

Mộ Dung Viêm đang muốn nói tiếp, đột nhiên ban công phía sau lưng vang lên tiếng động lạ! Y ngay lập tức quay đầu lại, cơ hồ vô ý thức đem Khương Bích Lan hộ ở sau lưng. Trên đài cao hai mươi bảy trượng, trước lầu Minh Nguyệt, đột nhiên có vài chục mũi tên xé gió lao đến!

Cấm quân thị vệ trên đài cao ào ào ngã xuống, Mộ Dung Viêm tiện tay rút một cây đao, chắn hết mấy mũi tên. Phía dưới lập tức đại loạn, có người hô lớn: "Có thích khách, hộ giá, hộ giá!"

Sắc mặt Chu Tín cùng Phong Bình lập tức trắng bệch, hai người bọn họ chính là người chịu trách nhiệm phòng vệ đại điển phong hậu, để xảy ra chuyện này, chính là tử tội.

Hai người vội vàng tiến lên, Mộ Dung Viêm lấy một đao ngăn cản tên, đương nhiên là cố hết sức. Huống chi Khương Bích Lan cả người đều là trang phục lộng lẫy, hành động bất tiện, quả thực chính là một cái mục tiêu sống. Lúc một loạt tên nữa lại gào thét mà đến, hoa cài đầu của Khương Bích Lan liền bị rơi xuống đất, tóc dài rối tung!

Mộ Dung Viêm chau mày, đột nhiên phía sau lưng, có người áp sát tới. Y không cần quay đầu lại, cũng biết nhất định là Tả Thương Lang. Ngàn bậc thềm đá, chỉ có nàng mới có thể lao tới nhanh như vậy. Cũng chỉ có nàng, mới có thể phản ứng nhanh như vậy.

Quả nhiên người kề cận y kia, liền thay y chặn lại một loạt tên tiếp theo, y trầm giọng nói: "Bắt sống, cô muốn biết kẻ nào dám to gan như vậy!"

Tả Thương Lang đứng sau lưng y, giương cung lắp tên, mũi tên mạnh mẽ lao đi, trong nháy mắt đã bắn chết vài tên thích khách chưa kịp ẩn núp. Thích khách rất nhanh phát hiện ra tài bắn cung kinh người của nàng, lập tức đem mục tiêu đổi sang là nàng, Khương Bích Lan còn đang bận rối loạn, hoàn toàn không biết phải làm gì. Tả Thương Lang không quay đầu lại, chỉ nói một câu: "Mau chạy khỏi đây."

Khương Bích Lan lắc đầu: "Không! Viêm ca ca, ta phải ở chỗ này với chàng!"

Mộ Dung Viêm khẽ cười, nhưng mà ngươi ở chỗ này, cũng chỉ làm vướng tay vướng chân ta mà thôi. Lúc như thế này, ta thật đúng là càng thích người bên cạnh này lưu lại giúp ta hơn. Nhưng thôi... được rồi, ta nhận tâm ý của ngươi. Cả đời này, nguyện dùng hết gấm vóc dệt lên một giấc chiêm bao, che chở ngươi, không còn đau khổ, không còn lo lắng. (Dịch đến đây bực cả mình, mợ, vào sinh ra tử thì ko cảm kích, vì 1 câu nói vô dụng thì cảm kích, nguyện che chở. Khốn kiếp!)

Mưa tên càng thêm dày đặc, kẻ địch đã biết tài bắn cung của Tả Thương Lang cao siêu, bắt đầu ẩn nấp vào trong lầu.

Mộ Dung Viêm nói: "Yểm hộ cho ta, ta qua đó."

Tả Thương Lang vội la lên: "Chủ thượng! Chờ cấm vệ quân!"

Trên một ngàn bậc thang, cấm vệ quân đang cuống quít chạy đến. Mộ Dung Viêm còn chưa kịp nói gì, đột nhiên trong lầu nhảy ra bảy người, bảy chuôi kiếm đồng thời hướng vào y đâm tới, nhanh như chớp! Khương Bích Lan sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng ta là khuê trung nữ nhi, nào đã bao giờ gặp qua chuyện hung hiểm như thế này? Không tự chủ được liền nấp vào sau lưng Mộ Dung Viêm trốn.

Bảy người này tuyệt đối không giống như thích khách bình thường, kiếm thế kia nhanh như thiểm điện, Mộ Dung Viêm bị Khương Bích Lan kiềm chế, né tránh không kịp. Mắt thấy kiếm phong đã gần đến, y cơ hồ có thể ngửi được đạo hàn quang kia mang theo mùi máu tanh. Mà đáng sợ hơn là, thất tuyệt kiếm trận này là một cái liên hoàn trận. Một khi trúng một kiếm, những kiếm tiếp theo đó đều không thể nào tránh được.

Y nhướng mày, bên cạnh đột nhiên có bóng người lóe lên, Tả Thương Lang dùng dây cung xoắn trụ lại lưỡi kiếm đầu tiên lao tới, chỉ trong tích tắc, ba kiếm tiếp theo liền đâm vào khoảng không. Nhưng dù kiếm trận bị phá, ba lưỡi kiếm còn dư lại kia lại giống như tàn cầu vồng, kiếm kiếm đều đâm vào trên người nàng.

Tả Thương Lang lần đầu tiên cảm giác được sự bất lực trước cao thủ, nàng muốn tránh cũng không thể tránh, chưa nói đến lúc này trong tay không hề có binh khí nào khác, coi như là có, cũng không có phần thắng.

Kiếm trận đáng sợ như thế này, thích khách đến cùng là kẻ nào?

Trong chớp mắt điện quang hỏa thạch, nàng chỉ kịp né những chỗ yếu hại, một lần phát động kiếm trận, nàng trúng ba nhát đâm. Máu từ miệng vết thương chảy ra không ngừng, nhưng nàng cũng không hề lui bước, tiếp tục đối mặt với đợt kiếm tiếp theo. Mộ Dung Viêm đứng ở ngay sau lưng nàng, vai nàng thậm chí dựa lên ngực y.

Máu nàng chảy xuống, dính lên người y. Trong khoảnh khắc, đã đem y phục rườm rà của y thấm ướt. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ lui về phía sau, chỉ vì sau lưng là y nên nàng đến chết cũng không ngừng.

Chỉ cần một lát ngăn cản như thế, cấm vệ quân ở phía sau đã kịp đuổi tới. Bảy tên thích khách cho dù thân thủ cao cường hơn nữa, cũng không có cách nào chống lại gần một vạn cấm vệ quân. Chu Tín hạ lệnh bắn tên, dồn bảy kẻ kia vào trong lầu. Cấm vệ quân vây quanh lầu Minh Nguyệt.

Hành thích ở chỗ này thật quá mạo hiểm. Nguy lâu trăm thước, môt khi bị vây lại, lên trời không đường, xuống đất không cửa.

Tả Thương Lang cảm thấy từng trận choáng váng, nàng thậm chí không biết trên người có bao nhiêu vết thương, chỗ chảy máu căn bản cũng không ngăn được. Bên tai nghe thấy Vương Doãn Chiêu lớn tiếng kêu: "Tả tướng quân bị thương, mau truyền thái y!"

Nhưng mà thanh âm kia cũng rất mơ hồ, nàng ngồi xổm xuống, chỉ ho khan một cái, máu liền từ miệng vết thương trào ra. Mộ Dung Viêm vươn tay, đè lại vết thương của nàng. Máu dính ở lên tay, cũng không làm cho y thấy chán ghét khó chịu. Liên tục đợi đến lúc thái y chạy đến, y đem Tả Thương Lang giao cho thái y. Sau đó đứng dậy.

Lúc này trên dưới đài đều đã đại loạn, quần thần thất kinh, Mộ Dung Viêm đỡ Khương Bích Lan dậy, giúp nàng ta chỉnh trang lại búi tóc, sau đó nhặt lên trâm vòng, tự tay cài lại cho nàng ta. Khương Bích Lan vẫn còn sợ hãi: "Viêm ca ca, chàng không sao chứ?"

Mộ Dung Viêm lắc đầu, đỡ nàng đứng lên, nói với gã lễ quan đã hồn bay phách lạc từ lâu ở bên cạnh: "Tiếp tục."

"Cái..." Lễ quan tưởng như mình điên rồi, nhưng trong giây lát, ông ta lại hiểu được, cao giọng tuyên đọc chế mệnh phong hậu. Văn võ bá quan đều kinh sợ, nhưng qua giây lát, lại đều hiểu ra, vội vàng đứng vững theo quy củ.

Lễ quan tuyên đọc hết chế mệnh, chưởng tiết quan từ trong bảo sách trên bàn mở ra tiết lệnh, nghi thức phong hậu tỉ mỉ phức tạp, nhưng mà dù sao Vương Doãn Chiêu là người chu đáo, chuẩn bị hết sức cẩn thận. Rất nhanh hết thảy liền lại một lần nữa ngay ngắn rõ ràng.

Mộ Dung Viêm đứng trên Minh Nguyệt Đài, cùng người yêu sóng vai. Chỉ là trên ngực bị dính máu, có một chút lạnh. Y quay đầu, trông thấy thái y đã cầm máu xong cho Tả Thương Lang. Muốn tìm người đem nàng nâng xuống nhưng nàng từ chối. Thái y đành chỉ có thể dìu nàng, từng bước từng bước, đi xuống hơn một ngàn bậc thềm ngọc.

Trên triều phục võ quan màu tím, vết máu chẳng hề rõ ràng, giống như vết nước.

Khương Bích Lan cảm giác như mình đang nằm mộng, trước mắt quần thần lễ bái, bên tai mọi người hô vạn tuế. Nàng nâng lên ánh mắt dịu dàng, nam nhân nàng yêu mến nhất liền ở ngay bên cạnh. Mộ Dung Viêm nắm đôi bàn tay non mịn của nàng, đứng bên tế đàn nhìn xuống phía dưới. Chim bay qua mây, tựa như lưu tinh lấp lánh trên thinh không, dưới tầng tầng bậc bậc bạch ngọc, vạn người cúi đầu.

"Về sau, nàng chính là vương hậu Đại Yến." Năm ngón tay y khẽ nắm chặt, "Thê tử của Mộ Dung Viêm."

Đôi mắt đẹp lộng lẫy của Khương Bích Lan rũ xuống, lệ quang dần dần tràn đầy hai mắt: "Viêm ca ca, ta không quan tâm cái gì vương hậu Đại Yến." Nàng hấp hấp mũi, mặt như khuôn ngọc khẽ mỉm cười, trong con mắt y liền thắng hoa xuân tháng ba. Nàng cười nói: "Nhưng ta thích làm thê tử của Mộ Dung Viêm."

Hai người đối mặt, tình này đưa tình. Minh nguyệt chiếu cao lâu, lưu quang chính bồi hồi. Nguyện vi tây nam phong, trường thệ nhập quân hoài.(*)

(*) Đây là hai câu thơ trích từ bài Thất ai thi (七哀诗) của Tào Thực (曹植). Dịch:

Trăng sáng trên đài cao, dải sáng chảy bồi hồi.

Nguyện làm gió tây thổi, vào nỗi nhớ của chàng.

Ngày đó, Khương Bích Lan chính thức chuyển vào cung Tê Phượng, trở thành vương hậu Đại Yến. Lúc này, Mộ Dung Viêm chưa nạp bất cứ thê thϊếp nào, toàn bộ Yến Vương Cung không có dù chỉ là một phi tần. Đã có ai từng có được vinh quang như vậy, Đại Yến đế quân, hứa hẹn ba ngàn con sông, chỉ lấy lên một gáo nước.

Đêm đó, nến đỏ trên cao chiếu sáng rực rỡ. Đế hậu tân hôn, long phượng trình tường.

Khương Bích Lan ở trong một mảnh hỉ hồng ôm lấy eo Mộ Dung Viêm, nhẹ nói: "Viêm ca ca, hãy ôm chặt ta, ta thật sợ hãi mình chỉ đang nằm mộng."

Mộ Dung Viêm sít sao ôm chặt nàng ta, lực đạo làm cho nàng ta có hơi đau. Nàng ta nén lệ, lại mỉm cười: "Viêm ca ca, cho dù chỉ là một giấc mộng ta cũng không muốn tỉnh. Ta liền cứ như thế này, say chết ở trong mộng, say chết trong ngực chàng."

Ánh mắt Mộ Dung Viêm lại thanh tỉnh, sắc đỏ rực rỡ xung quanh ánh lên đôi con ngươi, y cười: "Nói bừa." Dứt lời lại ôm nàng ta vào trong ngực, "Được rồi, say chết ở trong lòng ta đi."

Trong gấm trướng hoa mỹ, bóng người thành đôi.

Cho đến nửa đêm, Phong Bình cùng Chu Tín mới trở về thỉnh tội, liền quỳ ở bên ngoài cửa cung. Mộ Dung Viêm đứng dậy, Vương Doãn Chiêu tiến lên hầu hạ y mặc quần áo, Khương Bích Lan mở ra ánh mắt buồn ngủ mông lung, hỏi: "Đã muộn như thế rồi, còn nhất định phải đi gặp bọn họ hay sao?"

Mộ Dung Viêm nói: "Cô muốn thẩm vấn thích khách. Nàng ngủ trước đi."

Khương Bích Lan gật gật đầu, giương mắt nhìn y một cái, thấy y chưa buộc dây lưng, không khỏi lại đỏ mặt. Mộ Dung Viêm ở bên má nàng nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó khẽ nhíu mày. Son phấn trên mặt Khương Bích Lan, đương nhiên là cực kỳ tinh tế, mang theo hương hoa mai phảng phất, làm cho trong trướng gấm cũng mang theo một chút tươi đẹp. Nhưng mà, kỳ thật y chẳng hề thích.

Lúc đi ra khỏi cung Tê Phượng, trăng sáng như sương.

Vương Doãn Chiêu vốn đang dẫn Mộ Dung Viêm đi đến chỗ Chu Tín và Phong Bình quỳ, thình lình Mộ Dung Viêm đột nhiên hỏi: "A Tả sao rồi?"

Vương Doãn Chiêu ngẩn ra, vội vàng nói: "Thái y đã trị liệu qua, nói là những vết thương khác đều không nghiêm trọng, chính là có một chỗ bị thương ở phổi quả thực hung hiểm. Hiện thời các thái y đều đang túc trực ở Ôn phủ."

Mộ Dung Viêm quay đầu nhìn ông ta, hỏi: "Ôn phủ?"

Vương Doãn Chiêu trong lòng giật mình, nói: "Bệ hạ..." Mộ Dung Viêm nói: "Ngươi thật sự là càng ngày càng biết làm việc."

Vương Doãn Chiêu vội vàng quỳ xuống, nói: "Bệ hạ, Tả tướng quân xưa nay không thích đầy tớ hầu hạ, Nam Thanh Cung cũng không có nha đầu tri kỷ hầu hạ nàng. Nô tài chỉ là nghĩ, nếu ở Ôn phủ, dù sao còn có Ôn lão phu nhân..."

Mộ Dung Viêm trầm giọng nói: "Nói như thế, ngươi nhậm chức Trung thường thị bao lâu nay, thế nhưng cũng không tìm nổi mấy cung nữ làm việc cho thỏa đáng sao?"

"Bệ hạ thứ tội!" Vương Doãn Chiêu quỳ rạp xuống đất, Mộ Dung Viêm hừ lạnh một tiếng, xuất cung. Chu Tín cùng Phong Bình đều quỳ ở ngoài cung, Mộ Dung Viêm đi qua hai người bọn họ, cũng không thèm để ý, đến thẳng Ôn phủ. Vương Doãn Chiêu thật lâu mới nhẹ nhàng đuổi kịp.

Y đêm khuya giá lâm, Ôn phủ liền rối ren một đám, Mộ Dung Viêm chỉ nói một câu: "Tất cả đứng lên đi, không cần đa lễ." Một bước cũng chưa hề ngừng, trực tiếp đi đến phòng Tả Thương Lang. Nàng còn đang ngủ, tóc dài xõa ra nửa gối. Có đầy tớ đưa tới ghế gấm, Mộ Dung Viêm ở bên giường ngồi xuống, hỏi mấy thái y: "Thế nào rồi?"

Triệu thái y đứng đầu nói: "Khởi bẩm bệ hạ, vết thương của tướng quân đều không ở chỗ yếu hại, nhưng mất máu quá nhiều. Cần phải tĩnh dưỡng điều trị."

Mộ Dung Viêm nắm chặt tay Tả Thương Lang, sắc mặt mọi người đột nhiên đều trở nên thập phần quái dị, nhất là vợ chồng Ôn Hành Dã. Vương Doãn Chiêu vội vàng cũng duỗi tay ra thăm dò trán Tả Thương Lang, nói: "Bệ hạ, tướng quân tựa hồ cũng không phát sốt, hiện thời thật vất vả lắm mới ngủ được một chút, vẫn nên giao lại cho các thái y trông nom đi."

Mộ Dung Viêm ừ một tiếng, không để lại dấu vết buông tay nàng ra.

Có lẽ là do Tả Thương Lang uống thuốc, nên ngủ đặc biệt sâu, mãi vẫn không tỉnh. Mộ Dung Viêm đứng dậy, quay đầu nói với mọi người trong Ôn gia: "Nếu thương thế Tả tướng quân đã ổn định, cô cũng yên lòng. Các ngươi cố gắng chăm sóc, nếu cần gì, cứ tìm Vương Doãn Chiêu lo liệu."

Đám người Ôn Hành Dã đáp vâng dạ, y đi ra khỏi Ôn phủ, đột nhiên nói: "Bảo Chu Tín cùng Phong Bình cả đêm thẩm vấn thích khách! Tra ra kết quả, hai người bọn họ lập công chuộc tội, nếu như kết quả không khiến cô vừa lòng, cũng không cần lại đến thỉnh tội nữa."

Vương Doãn Chiêu nói: "Vâng!"