Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 29: Ngút trời

  Lúc Dương Liên Đình tỉnh lại, đau nhức lập tức ập tới. Quả thực là đau đớn thấu xương. Hắn là đại phu, thương thế của chính mình như thế nào hắn là người hiểu rõ nhất. Bị cực hình tra tấn, xương cốt toàn thân hắn đều đã gãy nát, nếu như cứu chữa chậm trễ, rất có thể sẽ trở thành tàn tật.

Hắn còn chưa mở được mắt đã phát giác sức khỏe mình đang dần khôi phục, là ai đã ra tay cứu giúp hắn?

Bên cạnh có một thứ mềm mại ấm áp đang chậm rãi đem nhiệt lượng truyền cho hắn, trước mắt hắn một mảnh hắc ám, nhưng chóp mũi có thể ngửi được mùi hoa mai sâu kín. Hắn đưa tay chạm được xuống đệm giường, chăn tơ mềm mại, màn lụa mượt mà, đây rõ ràng là khuê phòng của một cô gái!

Hắn muốn ngồi dậy, nhưng mà mới vừa động đậy một chút, liền cảm giác như thân thể mình muốn tan ra. Bên cạnh có người nhẹ nhàng giữ lấy hắn, nói: "Đừng động! Dương Liên Đình, ngươi đã tỉnh rồi sao?"

Dương Liên Đình bị đau nhức kịch liệt đánh thẳng vào, thế nên cũng không nhận ra được giọng người này là ai, chỉ vô thức hỏi một câu: "Đây là đâu?"

Người kia tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một cái thật lớn, nói: "Cám ơn trời đất ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, mấy ngày nay ngươi bị hôn mê, dọa ta lo muốn chết!" Dương Liên Đình đột nhiên liền nhớ ra người có giọng nói này: "Cô nương A Phi?"

A Phi đứng dậy, cũng vẫn không thắp đèn, rót cho hắn một cốc sữa dê: "Ngươi chắc chắn rất đói, mau trước tiên uống ít sữa."

Sữa dê ấm áp trôi vào cổ, Dương Liên Đình lúc này mới cảm thấy trong dạ dày có một tia nhiệt khí. Lúc này đã là đầu tháng năm, nhưng cả tầng chăn mền dày như thế này vẫn không thể làm cho hắn thấy ấm áp hơn được. Hắn nhẹ nói: "A Phi cô nương, tại sao ta lại ở chỗ này? Có thể thắp đèn lên được không?"

A Phi nói: "Không... Không thể thắp đèn, nếu phát hiện ra ngươi đang ở đây, nghĩa phụ sẽ nổi giận."

Dương Liên Đình liền giật mình, nói: "Cô nương tự ý thu lưu tại hạ?" A Phi không nói lời nào, Dương Liên Đình nói: "Cần gì phải làm thế này chứ, kẻ tố cáo ta là đào phạm với bệ hạ, chẳng phải là Mộc giáo chủ hay sao?"

Hắn không phải kẻ ngốc, chỉ cần thoáng ngẫm lại, liền có thể biết ai đã nhắc lại chuyện năm xưa, tìm ra hắn là con cháu của Dương gia. A Phi một lúc lâu không lên tiếng, chờ hắn uống xong sữa dê, dùng khăn lụa lau miệng cho hắn xong mới nói: "Dương đại phu, thực xin lỗi. Nếu như không phải do ta mời ngươi đến Hạnh Lâʍ ɦội, nghĩa phụ ông ấy cũng sẽ không..."

Dương Liên Đình thở dài một hơi, trong bóng tối hắn cũng không thể nhúc nhích, chỉ đành nói: "Không liên quan tới cô nương. Ngay cả chính ta cũng không hiểu, vì cái gì Mộc giáo chủ lại làm như thế? Chẳng lẽ là có thù cũ với tổ tiên của ta sao?"

Mặc dù là trong bóng đêm, khuôn mặt A Phi vẫn bị xấu hổ đến đỏ bừng. Nhưng người kia dù sao cũng là người đã nuôi dưỡng nàng lớn lên, chính ông cũng là người đã mang nàng cùng tộc nhân thoát khỏi thôn làng cũ, khiến bọn họ thoát khỏi vận mệnh bị thiêu chết. Người kia một đường vất vả dẫn theo nàng cùng tộc nhân vượt qua gập ghềnh gian khổ đến cư ngụ ở Đại Yến, cho bọn họ an ổn. Nàng không thể nói ông ấy là vì tự vệ, cho nên trơ mắt nhìn bạn cũ chết oan, rồi cũng là vì tự vệ, đã bán đứng đứa con mồ côi của bạn cũ.

Nàng chỉ có thể nói: "Mấy ngày tới Dương đại phu cứ an tâm ở đây dưỡng thương, nơi này không có người ngoài xông vào, ngươi có thể yên tâm."

Dương Liên Đình nhẹ thở ra một hơi, cuối cùng trận đau đớn kia cũng tạm ngừng một chút, hắn nói: "A Phi cô nương, đại ân không lời nào cảm tạ hết được."

A Phi thay hắn đắp lại chăn, ánh trăng trên Cô Xạ Sơn xuyên thấu qua cửa sổ chạm trổ bên cạnh, mơ hồ rải ra đầy mặt đất. Hai người đều không buồn ngủ, hai tiếng hô hấp giao hòa trong bóng đêm, ái muội đến lúng túng. A Phi mặc dù tính tình không câu nệ tiểu tiết, nhưng mặt cũng đã đỏ bừng lên, nàng không biết nói gì đành hỏi nhảm nhí: "Dương đại phu ở Đại Yến có thân nhân nào không? Có cần phái người thông báo cho bọn họ một tiếng, cũng đỡ làm bọn họ lo lắng bận tâm?"

Dương Liên Đình liền giật mình, chậm rãi nói: "Thân nhân của ta, toàn bộ đều mất trên pháp trường tám năm trước."

A Phi hận không thể vả cho chính mình một cái, nói: "Thực xin lỗi, ta cũng không phải cố ý nhắc đến chuyện này, ta chỉ là... Chỉ là..."

Dương Liên Đình cười khổ: "A Phi cô nương là có ý tốt, ta hiểu."

A Phi nói: "Kỳ thật ta cũng không có thân nhân giống như ngươi, bọn họ đều bị thiêu chết hết rồi." Dương Liên Đình hỏi: "Bởi vì vu thuật sao?"

A Phi nói: "Ừ. Quá trình chúng ta nuôi cổ trùng chữa bệnh, bình thường người ngoài không được phép nhìn. Một lần có một bệnh nhân hiếu kỳ, trộm kéo vải bịt mắt ra. Sau đó tộc nhân chúng ta cơ hồ bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt, chính nghĩa phụ là người đã mang chúng ta chạy khỏi cố hương, đến Đại Yến." Nàng suy nghĩ một chút, cắn cắn môi, nói: "Ông... Ông ấy thật ra là người tốt. Chỉ vì ông quá sợ hãi. Dương đại phu, xin ngươi đừng ghi hận ông ấy, được không?"

Nàng xoay người, cầm tay Dương Liên Đình, nói: "Chờ sau khi thương thế của ngươi lành, ta sẽ đưa ngươi an toàn rời đi. Nhưng xin ngươi đừng ghi hận ông ấy, có được không?"

Dương Liên Đình cứng đờ, khi đó hai tay hắn đã sưng đến mức cơ hồ mất đi tri giác, nhưng vẫn có thể cảm thấy được đôi tay đang nắm tay hắn kia, non mềm trơn mịn. Lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu được như thế nào là thon dài mềm mại. Hắn không tự chủ được đã nói: "Ừ, ta không hận ông ta."

A Phi liền có chút ít vui vẻ, nói: "Ngày mai ta cho ngươi xem qua đơn thuốc ta đã kê, lúc ấy xin Dương đại phu chỉ giáo thêm cho ta."

Dương Liên Đình cười một tiếng, toàn bộ l*иg ngực đều như muốn vỡ vụn, hắn nói: "Không dám không dám, thuốc do thánh nữ ban, sao dám nhiều lời?"

A Phi hếch cằm, kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, ta nói để cho ngươi chỉ giáo chính là khách khí một chút mà thôi, không được phép coi là thật."

Nói xong, chính nàng nhịn không được bật cười trước, tiếng cười như chuông bạc, thấm vào trong ánh trăng vô biên. Dương Liên Đình không đẩy tay nàng ra, A Phi vẫn cho là hai cái tay kia đến giờ vẫn chưa lấy lại cảm giác, cũng cũng không có buông ra.

Dương Liên Đình nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay truyền đến hơi ấm của nàng.

Ngày hôm sau, A Phi ra ngoài, không để cho thị nữ tiến vào dọn phòng. Công việc giáo vụ trong Bái Ngọc Giáo đều do giáo chủ chủ trì, mà nàng cùng ước chừng hơn hai trăm tộc nhân còn lại sẽ làm công việc chăn nuôi cổ trùng. Cổ trùng của Bái Ngọc Giáo không giống như những cổ độc bình thường, có hai loại là bạch cổ cùng hắc cổ. Bạch cổ phải do phụ nữ chăm nuôi, chủ yếu dùng để chữa bệnh, hắc cổ thì do nam tử chăm nuôi, có thể vô hình tấn công người.

Sự tồn tại của những thứ cổ trùng dữ tợn đó chắc chắn sẽ làm cho người khác giật mình, cũng khó trách người bình thường coi bọn họ như yêu ma quỷ quái.

Ban đầu, A Phi không cho Dương Liên Đình trông thấy cổ trùng trên người nàng, mỗi lần giúp hắn nối xương chữa trị đều bịt kín mắt hắn. Dương Liên Đình cũng không bài xích chuyện này, chỉ cảm thấy thật thần kỳ. Những con trùng so với sợi tóc còn nhỏ hơn ấy xâm nhập vào trong cơ thể, dưới sự khống chế của chủ nhân có thể dễ dàng tìm đến chỗ xương bị rạn nứt. Chúng nó phun ra một chất dịch keo dính có thể liên kết xương nhưng không để lại vết mổ.

Thấy Dương Liên Đình tựa hồ cũng không sợ hãi, dần dần A Phi không tiếp tục bịt mắt hắn nữa – – hắn bị thương thật sự quá nhiều, tốc độ trị bệnh của cổ trùng rất chậm. Dương Liên Đình nhìn những con trùng mắt thường khó nhìn thấy được kia chui ra chui vào trong lỗ chân lông của mình, mới đầu vẫn còn hơi sợ, rụt rè, hỏi: "Liệu có không ra được không?"

A Phi cười đau bụng, nói: "Đúng đúng, liền không đi ra, về sau sẽ làm tổ ở trong thân thể ngươi!"

Dương Liên Đình vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, lông tơ đều đã dựng đứng. A Phi vội vàng nói: "Không sao đâu, cổ trùng rất biết nghe lời." Dương Liên Đình lúc này mới chậm rãi thả lỏng, A Phi nói: "Sao ngươi nhát gan thế? Thế mà còn đòi làm đại phu!"

Dương Liên Đình nói: "Ta thế này là còn to gan rồi đấy, nếu để A Tả trông thấy cái này, chỉ sợ nàng thà chết còn hơn!"

A Phi nghiêng nghiêng đầu, hỏi: "A Tả là ai?"

Dương Liên Đình ngẩn ra, nói: "Một người bạn." A Phi hỏi: "Nữ hài?"

Dương Liên Đình nói: "Ừ."

A Phi không nói gì nữa, cúi đầu xuống thúc giục cổ trùng tiếp tục nối xương. Dương Liên Đình không tự chủ được nói: "Là người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ừm..." Vốn định thêm một câu "thân như tỷ đệ", vừa nghĩ tới Lãnh Phi Nhan cùng Tả Thương Lang sẽ châm chọc mình thậm chí đánh cho một trận, hắn cười khổ một cái, lại nói không được.

A Phi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Là bạn cực thân à?"

Dương Liên Đình nói: "Đúng vậy. Nếu như không có nàng ấy, ta đã chết trong trại cô nhi từ lâu rồi."

A Phi nói: "Như các ngươi thật thích, ta từ nhỏ liền đi theo nghĩa phụ, liên tục bị người ta tôn là thánh nữ. Ta không có bạn."

Dương Liên Đình nói: "Ngươi không phải đều quen biết các tộc nhân sao?"

A Phi lắc lắc đầu: "Trên người ta... nuôi cổ độc mẫu, bọn họ chỉ bảo hộ ta, tôn kính ta, nhưng không coi ta là bạn."

Dương Liên Đình hiểu, gật gật đầu nói: "Về sau nếu như có cơ hội, ta dẫn ngươi đi gặp các nàng, ngươi nhất định sẽ thích các nàng ."

"Hay quá!" A Phi cười tươi, ánh mắt lóe sáng đột nhiên vô tình chạm vào ánh mắt Dương Liên Đình, không hiểu vì sao, hai người lại đều vội vã quay sang hướng khác.

Trong khi đó tại Tấn Dương Thành, nhân tâm bất ổn, vụ án oan của Dương gia huyên náo sôi sục. Nhưng bởi vì triều đình dốc hết sức áp chế, dân chúng căm giận mà không dám nói gì. Đúng lúc này, Tây Tĩnh lại lần nữa đưa chiếu, yêu cầu tăng đồ cống nạp lên gấp đôi.

Trong triều văn võ ồn ào, ai cũng biết, trong trận chiến với Bắc Du mặc dù Đại Yến toàn thắng, nhưng cũng không kiếm được lợi lộc gì, Mộ Dung Uyên không nhân cơ hội hướng Bắc Du đòi cống nạp vàng bạc lương thực, đã thế Đại Yến lại còn vì cuộc chiến này mà gần như bị mất toàn bộ Đại Kế Thành.

Đại Kế Thành sau trận ôn dịch đang phải xây dựng lại, cần rất nhiều tiền. Hiện thời Đại Yến, tuyệt đối không thể cống nạp thêm được gấp đôi.

Mộ Dung Uyên triệu Ôn Thế trở về Tấn Dương Thành để thương nghị chuyện này. Ôn Thế viết liên tiếp ba phong thư trả lời đưa về Tấn Dương, nói Tây Tĩnh chỉ là đe dọa uy hϊếp, tạm thời sẽ không định thật sự khởi binh đánh Đại Yến, đề nghị Mộ Dung Uyên có thể kéo dài liền tận lực kéo dài, không cần để ý.

Nhưng trong triều vẫn tiếp tục đồn đãi ào ào, Tây Tĩnh cũng cố gắng khua chiêng gõ trống, ra vẻ đang có ý đồ chuẩn bị chiến tranh. Mộ Dung Uyên không có cách nào khác, đành phải tăng thêm thu thuế, trưng thu lương thực. Dân chúng Đại Yến không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng một số vùng ở Lệnh Chi đã bắt đầu xuất hiện bạo loạn.

Mộ Dung Uyên không thể trấn an, dân chúng nổi loạn càng ngày càng nhiều. Ông ta đành phải hủy bỏ phòng thủ lệnh điều quân từ Túc Nghiệp thành đến trấn áp. Nhưng mà quân lương mãi còn chưa thấy phát, binh lính trong quân đói khổ cũng đang oán hận ầm ĩ, Ôn Thế không dám xuất binh, mà tiếp tục viết thư khuyên Mộ Dung Uyên dừng chinh phạt lương thực thêm một lần nữa.

Mộ Dung Uyên cuối cùng nổi giận, phái nội thị tâm phúc đến truyền chỉ, lệnh Ôn Thế phụng chỉ tiêu diệt bình loạn.

Ôn Thế không có cách nào, đành phải phái Hứa Lang mang theo tám ngàn quân chạy tới Lệnh Chi. Hứa Lang quỳ xuống đất, không dám lĩnh chỉ: "Ôn Soái, Lệnh Chi nổi loạn lớn như vậy vì đã đến bước khốn cùng, ngài cũng biết rõ ràng! Dân chúng chống lại là bởi vì bọn họ thật sự không sống nổi nữa. Chẳng lẽ ngài thật sự muốn ta mang binh đến gϊếŧ hết sạch bọn họ hay sao?"

Ôn Thế siết chặt nắm tay, lại chậm rãi buông ra, nói: "Thánh chỉ bệ hạ ở đây, chúng ta làm sao có thể chối từ? Lần này đi uy hϊếp là chính, nếu có thể thì tận lực không cần giao chiến, đi đi."

Hứa Lang chỉ có thể tiếp binh phù, điểm binh chuẩn bị xuất phát. Ôn Thế ở trong trướng, liên tục trầm mặc. Tả Thương Lang đứng hầu một bên, rất lâu sau hắn mới hỏi: "Ngươi tâm tư dũng cảm kín đáo, có thể nhìn thấy chỗ ta không thể nhận ra. Chuyện này, có đối sách nào khác hay không?"

Tả Thương Lang nói: "Thuộc hạ có một ít lời, nếu như nói ra, Ôn Soái nhất định sẽ giận dữ. Nhưng nếu không nói, lại không khỏi bứt rứt."

Ôn Thế: "Nói."

Tả Thương Lang ngược lại từ chối: "Ôn Soái chắc chắn sẽ trách mắng, không bằng không nói."

Ôn Thế bật cười: "Cứ nói đi, ta sẽ thứ cho ngươi vô tội."

Tả Thương Lang lúc này mới từ từ nói: "Hoàng đế Tây Tĩnh hiểu rõ tính tình bệ hạ của chúng ta vô cùng, hắn đưa ra yêu sách đồ cống tăng gấp đôi, mục đích chỉ vì để cho bệ hạ chinh phạt lương thực dẫn tới Đại Yến nội loạn, từ đó làm cho bệ hạ không rảnh lo cái khác. Mà sự tình có thể sẽ phát triển đến bước này, Ôn Soái không phải là chưa từng nghĩ đến. Chỉ là... Ôn Soái không dám nói ra. Bởi vì Ôn Soái càng hiểu rõ tính tình bệ hạ hơn nữa. Nguyên soái tài chí, vượt xa thế này. Chỉ tiếc ao tù nước đọng, không thể làm giao long thăng thiên. Nếu như Ôn Soái gặp được vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhất định có thể rung trời động đất, công lao sự nghiệp anh hùng cái thế."

Ôn Thế lặng im, sau đó nói: "Coi như ta chưa từng nghe thấy. Nếu như ngươi lại nói những lời này lần nữa, ta phải gϊếŧ ngươi."

Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Tả Thương Lang không đi theo, chờ Ôn Thế tức giận đi khuất, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội đi tìm Hứa Lang. Hứa Lang lần này tiếp binh phù, thật sự bất đắc dĩ. Hiện thời mặc dù lĩnh quân, nhưng sĩ khí tướng sĩ đều hoàn toàn sa sút. Nhìn thấy Tả Thương Lang lại đây, hắn nhỏ giọng hỏi: "Tham quân, lần này ta phải đánh thế nào đây? Chúng ta tham gia quân ngũ là vì bảo vệ quốc gia, nào có đạo lý đánh gϊếŧ dân chúng của chính mình!"

Tả Thương Lang nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói: "Ta có một kế sách, có thể giải quyết lúng túng của tướng quân hiện thời. Nhưng cần phải vào trong lều bàn luận kỹ càng hơn."

Hứa Lang đương nhiên gật đầu: "Đi thôi!"

Hai người tiến vào quân trướng, Hứa Lang nói: "Làm như thế nào, tham quân nói đi."

Tả Thương Lang lấy một thanh trường đao từ trên giá đặt binh khí, chậm rãi đặt lên bàn, nói: "Ta cùng các tướng quân Viên Hí, Gia Cát Cẩm, Trịnh Chử đã thương nghị rồi." Hứa Lang vẻ mặt dần ngưng trọng lại, Tả Thương Lang nói: "Đương kim bệ hạ nhu nhược bất lực, thái tử vô đạo không đức, dân tâm Đại Yến đã thay đổi. Chúng ta quyết định, phò tá Nhị điện hạ Mộ Dung Viêm đăng cơ. Ý ngươi thì sao?"

Chén trà trong tay Hứa Lang keng một tiếng rơi trên mặt đất, nước tung tóe đầy sàn. Hắn chỉ cảm thấy hai hàng hàm răng của mình đều không nghe sai sử, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Cái... Cái gì?"

Tả Thương Lang chậm rãi rút trường đao ra, nói: "Ta, Viên Hí, Gia Cát Cẩm cùng Trịnh gia dự định phụ tá Nhị điện hạ đăng cơ làm đế, chúng ta muốn hỏi một chút ý tưởng của ngươi."

Hứa Lang cả người cũng bắt đầu phát run: "Tham... Tham quân, ngài không nói đùa đấy chứ?"

Tả Thương Lang nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Hứa Lang đều muốn khóc: "Nhưng... Nhưng mà Ôn Soái ngài ấy... Không, không tham quân, đây chính là tạo phản!"

Tả Thương Lang nói: "Đúng vậy. Bởi vì sự tình vô cùng trọng đại, cho nên không thể có người ngoài biết rõ. Nếu như có ngoại nhân biết được, cũng nhất định phải bảo đảm bọn chúng không thể tiết lộ ra ngoài." Nàng lau lưỡi đao trên tay, chậm rãi ma sát thân đao, nói: "Hiện tại, cho ta một câu trả lời thuyết phục đi."

Hứa Lang mồ hôi lạnh đều chảy xuống, hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Tả Thương Lang. Nghĩ một lúc, hắn hỏi: "Vậy Ôn Soái sẽ ra sao?"

Tả Thương Lang nói: "Ôn Soái chỉ trung thành với Yến vương, đợi Nhị điện hạ đăng cơ, trở thành Yến vương, ngài ấy tự nhiên sẽ thần phục."

Hứa Lang nói: "Không, sẽ không... gϊếŧ ngài ấy?"

Tả Thương Lang nói: "Ôn Soái cương nghị trung trực, ta coi ngài ấy là thầy, sao lại có thể gia hại? Huống chi Nhị điện hạ đối với Ôn Soái cũng luôn luôn sùng bái, nếu như điện hạ được thế, chẳng những sẽ không gia hại, địa vị và quyền thế của Ôn thị, tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng."

Hứa Lang cắn răng nghĩ một trận, Tả Thương Lang nói: "Đáp ứng đi, quân tâm đã thay đổi, ngươi một tiểu tướng quân trẻ tuổi, há có thể bọ ngựa đấu xe?"

Hứa Lang run giọng hỏi: "Ta... Ta nên làm như thế nào?"

Tả Thương Lang để sát vào hắn, thì thầm nói, Hứa Lang một bên mồ hôi lạnh chảy ròng, một bên gật đầu.

Tối đó, Tả Thương Lang hẹn Viên Hí, Gia Cát Cẩm, Trịnh Chử cùng với Hứa Lang uống rượu với nhau, lạnh nhạt nói: "Chúng ta đều là người mình cả, trước cạn một chén này đã."

Viên Hí đám người đương nhiên không khách khí, ào ào nâng chén, Hứa Lang nhìn xung quanh, trong lòng hắn có quỷ, nên xem ai cũng đều là quỷ, trong nội tâm chỉ cảm thấy thất kinh, nào còn tâm trí đi hoài nghi lời nói của Tả Thương Lang. Chỉ đành bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Ngày hôm sau, Hứa Lang lãnh binh xuất phát, Tả Thương Lang đến một điểm liên lạc của Yến Lâu, đưa ra miếng ám khí hình phi yến bằng vàng ròng, truyền tin cho Lãnh Phi Nhan.

Hứa Lang đến huyện Lệnh Chi, phát hiện Chu Tín – thân vệ của Mộ Dung Viêm đã ở sẵn đó chờ hắn. Hắn chỉ có thể cùng Chu Tín hợp nhất với quân khởi nghĩa ở địa phương. Chu Tín sớm có chuẩn bị, lên án đủ loại tệ nạn của triều đình, lấy danh nghĩa quân chính quy thanh lý sâu mọt triều đình, bắt đầu chiêu mộ binh sĩ, lấy tên của Ôn Thế, hồi sư cần vương.

Quân ban đầu thêm tân quân, hợp nhất với đại lượng dân chúng, một đường đông tiến, lúc đến Đại Kế Thành đã vượt quá năm vạn người.

Mọi người chỉ biết là quân của Ôn Thế mà không biết nội tình vì thế dân chúng các nơi ào ào hưởng ứng, các thành trì dọc đường đi qua, phần lớn tự mở cổng thành đầu hàng. Một đường đi không gặp được mấy lần chống cự quy mô lớn, Chu Tín cùng Hứa Lang cùng nhau dẫn quân thẳng đến dưới cổng thành Tấn Dương.

Dân chúng Tấn Dương Thành trong cơn xúc động vì phẫn nộ, nội loạn lại bùng phát.

Trong triều văn võ bá quan thất kinh, tất cả mọi người chỉ biết có một tin tức – – Ôn Thế tạo phản!

Mộ Dung Uyên tức đến váng đầu, nhưng mà cũng không có cách nào khác. Đại quân chỉ cần vài ngày hành quân, giống như thần binh trời giáng, đã bắt đầu tấn công Tây Hoa Môn. Dân chúng Tấn Dương ào ào làm nội ứng, lại có một đám lưu manh thừa nước đυ.c thả câu.

Tây Hoa Môn còn chưa bị đánh bại, trong thành đã có người hô to Tấn Dương bị chiếm đóng rồi!

Mộ Dung Uyên tim gan run sợ, địa chủ phú hộ trong Tấn Dương Thành lại vội vàng mang theo gia quyến chạy trốn đến thành Ngư Dương phía Đông Đại Yến. Cuối cùng văn võ trăm thần ào ào khuyên Mộ Dung Uyên dời đô đến Ngư Dương.

Lúc này quân tâm đã loạn, Tây Hoa Môn bị công phá. Mộ Dung Uyên đành chỉ có thể theo cấm vệ quân hộ tống, hoảng hốt trốn chạy về phía Ngư Dương.

Ngay trong tối đó, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tấn Dương đổi chủ. Lúc tin tức truyền về Túc Nghiệp Thành, Ôn Thế liên tiếp hỏi tới ba lần: "Cái gì?"

Lính liên lạc quỳ xuống: "Ôn Soái, Hứa Lang làm phản! Hắn cùng một người tên là Chu Tín mang loạn quân công phá Tấn Dương Thành, ủng lập Nhị điện hạ Mộ Dung Viêm đăng cơ! Tấn Dương Thành... đã bị quân phản loạn chiếm cứ!"

Ôn Thế chỉ cảm thấy rét lạnh thâm nhập tim phổi, nửa ngày mới xông tới, một phen túm lấy áo trước ngực tên lính liên lạc: "Bệ hạ đâu? Bệ hạ sao rồi?"

Lính liên lạc bị hù dọa nói cũng không nên hồn, lắp bắp: "Bệ, bệ hạ đã chạy trốn, nghe nói đi Ngư Dương!"

Ôn Thế lúc này mới buông hắn ra, rất lâu sau mới nói: "Đem trói Tả Thương Lang tới gặp ta!"

Nhưng binh sĩ tìm cả đại doanh, cũng chẳng hề gặp Tả Thương Lang.

Trăng sáng sao thưa, Tả Thương Lang thừa dịp lúc ban đêm vào thành. Lúc này trong thành đèn đuốc rực sáng, Chu Tín đem theo các thân vệ trung trành trong phủ của Mộ Dung Viêm lãnh binh thủ thành, nhìn thấy là nàng liền gấp rút mở cổng thành ra. Trên người Tả Thương Lang toàn bão cát, nàng giũ sạch chúng xuống, hỏi: "Chủ thượng ở đâu?"

Chu Tín nói: "Ở trong phủ, chủ thượng phân phó ta ở lại đây chờ ngươi. Ta hai ngày nay đều không dám chợp mắt."

Tả Thương Lang gật đầu, ngựa cũng không xuống, đi theo hắn cùng nhau giục ngựa chạy tới phủ Tiềm dực quân.

Một đường không có bất kỳ người nào cản hỏi, cho tận đến khi tiến hậu viên, Hứa Lang nói: "Tả tham quân... Ngươi..." Ngươi thật đúng là lừa khổ ta! Bây giờ hắn đương nhiên đã biết mình bị mắc lừa, nhưng tên đã rời cung không thể quay đầu, việc đã đến nước này, muốn đổi ý cũng không được.

Hắn dẫn Tả Thương Lang cùng Chu Tín đến thư phòng của Mộ Dung Viêm. Mộ Dung Viêm không có ở đây, Tả Thương Lang chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy ấm trà trên bàn dốc thẳng vào miệng tu sạch sẽ. Chu Tín cùng Hứa Lang liếc nhìn nhau, đúng lúc này, Mộ Dung Viêm đi tới.

Mấy người vội vàng hành lễ, Mộ Dung Viêm liếc nhìn ấm trà, lại nhìn Tả Thương Lang – – khóe miệng nàng còn dính một mảnh lá trà. Y khẽ mỉm cười, hỏi: "Tình hình có tốt không?"

Tả Thương Lang nói: "Không tốt lắm, quân khởi nghĩa hợp nhất với Hứa Lang đi theo chúng ta là vì muốn có cơm ăn, nếu như chúng ta không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn giải quyết vấn đề lương thảo, bọn họ rất nhanh liền sẽ trở thành loạn quân, sẽ không có bất luận kẻ nào khống chế được."

Mộ Dung Viêm nói: "Cho nên?"

Tả Thương Lang nói: "Ta dẫn bọn họ vòng qua Tiểu Kế Thành, vượt Ích Thủy, đột nhập Hôi Diệp Nguyên phía Tây Tĩnh."

Mộ Dung Viêm trầm mặc, rất lâu sau mới nói: "Như thế rất nguy hiểm."

Tả Thương Lang nói: "Tây Tĩnh ức hϊếp Đại Yến nhiều năm như thế, trong lòng dân chúng liên tục tồn trữ oán hận. Chúng ta tấn công Tây Tĩnh, dân tâm đương nhiên sẽ thiên về chủ thượng. Bên Tây Tĩnh đương nhiên cũng nhất định muốn trả thù, nhưng đại quân của chúng đều đang ở Du, tạm thời không thể quay về đề phòng. Cho nên cho dù muốn đánh trả cũng chỉ có thể tấn công vào Túc Nghiệp Thành. Ôn Soái ở đó sẽ bảo vệ Túc Nghiệp. Cũng chỉ có tình huống xảy ra như thế... ngài ấy mới không rảnh phân thân, không thể quan tâm tới bệ hạ ở Ngư Dương. Nếu không chỉ sợ không tới hai ngày, ngài ấy đã độn binh tới được Tấn Dương Thành."

Mộ Dung Viêm nói: "Mau đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai khởi hành."

Tả Thương Lang lắc đầu, bới bới đám cát chui sâu vào khe hở trên áo ra, nói: "Binh quý thần tốc, thuộc hạ ngay lập tức điểm binh xuất phát."

Khi đó nàng mấy ngày mấy đêm vội vã gấp rút lên đường, chưa kịp ngủ được một giấc tử tế. Vẻ mặt nhuốm màu sương gió. Mộ Dung Viêm nói: "Cũng không đến mức không kịp nổi một bữa cơm đi?"

Nói xong, phân phó người hầu mang thức ăn lên, lại để cho Hứa Lang, Chu Tín đều cùng ngồi xuống, Tả Thương Lang đương nhiên là ngồi bên cạnh y. Tả Thương Lang mấy ngày nay phải gặm lương khô, lúc này được một bữa cơm no, tất nhiên sẽ không khách khí. Mộ Dung Viêm thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nàng, thấy nàng chỉ chốc lát đã và hết một bát cơm, không biết vì cái gì, trong lòng có một chút ôn nhu.

Tả Thương Lang thích ăn món mặn, thịt cá, cái gì nhiều dầu mỡ thì ăn cái đó. Mộ Dung Viêm gắp cho nàng mấy miếng thịt kho tàu, thấy nàng ăn ngon lành như gió cuốn mây tan, không khỏi lại từ trong bát của nàng lấy lại một miếng, nếm thử một chút. Xem có ngon như thế thật không? Y khẽ nhíu mày, vẫn cảm thấy ngán, nhẹ nhàng gẩy qua một bên.

Vương Doãn Chiêu cùng Chu Tín nhìn nhau một cái, đều từ trong ánh mắt đối phương nhận ra kinh ngạc. Từ trước đến nay Mộ Dung Viêm chưa bao giờ từng động vào thức ăn mà người khác đã chạm qua.