Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 1: Tế phẩm sơn thần

Trời còn chưa sáng, Bạch nha đầu từ trong mộng đã giật mình tỉnh giấc, bé dụi mắt, liền nhìn thấy vài người trong thôn đẩy cửa vào, dùng chiếu bọc lấy phụ thân đang "ngủ" ở trên giường. Mẫu thân khóc thút thít, bé nhảy xuống giường, đi đến bên mẹ. Người trong thôn khiêng cha bé đi, cũng đi không bao xa, liền ngay dưới chân núi ở cổng thôn đào hố.

Bạch nha đầu đi đến bên cạnh người cha đã bị cuốn chiếu, đưa ra bàn tay nhỏ bé lay lay ông, nhưng mà cha cũng không tỉnh lại. Cô bé ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn người mẹ đang ở bên cạnh mình, bi bô nói: "Nương (1), sao cha vẫn còn chưa tỉnh?"

Mẹ bé khóc đến nghẹn lời, có người bên cạnh nói cho bé biết: "Cha mày chết rồi."

Bạch nha đầu nghiêng đầu, hỏi: "Chết là gì?" Không có ai đáp lại, người ta nâng cha bé lên, bỏ vào trong hố. Bạch nha đầu đi đến bên cạnh mẹ, trong lòng nghĩ: chết chính là chôn sao? Nàng nhỏ giọng hỏi: "Nương, chúng ta đem cha chôn sâu như vậy, khi cha tỉnh ngủ làm sao mà đi ra được ạ?"

Người mẹ liên tục khóc ròng đột nhiên ôm lấy cô bé, càng khóc to hơn. Cũng không biết khóc bao lâu, mẹ mới kéo bé đi trở về, bé vừa đi vừa quay đầu lại ngoái nhìn hố đất đã được lấp đầy kia, trong đầu vẫn là mờ mịt.

Vừa mới về đến nhà, Dương bà bà trong thôn đã liền đến ghé chơi. Bé ngồi ở trên bậc cửa, nghe thấy Dương bà bà cùng mẹ hạ thấp giọng nói chuyện, loáng thoáng như là "Năm nay tai họa ập tới như thế này, cô đàn bà con gái mang theo đứa con nhỏ, nhà lại không còn một hạt gạo, như thế nào sống nổi..." "Lấy nhan sắc cô bây giờ, muốn lập gia đình không phải là việc khó, nhưng mà lại dẫn theo đứa con, rốt cục vẫn là phiền toái..."

Bé cũng mới chỉ hơn năm tuổi, nửa hiểu nửa không, nhưng dù là mơ hồ lại vẫn có chút hiểu. Nên chờ Dương bà bà đi xong, bé lập tức chạy đến bên mẹ, nắm lấy vạt áo mẹ, nói: "Nương, nương đừng đem con cho người ta, sang năm con sẽ đi theo người lớn trong thôn học săn thú, sau này con sẽ nuôi nương!"

Mẹ ôm bé, nước mắt rơi như mưa.

Trong thôn càng ngày càng nhiều người mắc phải một căn bệnh kì lạ, ho khan, sốt lên, ho ra đờm có máu, không lâu thì chết, sau đó họ bị vùi vào trong đất, hoặc là đốt thành một đống tro.

Thôn trưởng triệu tập mọi người bàn bạc, nói trời giáng tai họa tai ách, nhất định là có người làm việc bất nhân bất nghĩa, chọc giận sơn thần. Người trong thôn bị dọa sợ, nơi này mặc dù gần kinh đô Đại Yến, nhưng triều đình cũng đang tự lo không xong, làm gì có quan gia nào đến quan tâm dân chúng, chờ đến lúc đó chỉ sợ người trong thôn cũng đã chết hết rồi.

Cầu người vô dụng, không bằng cầu xin thần linh. Vì vậy cả thôn quyết định cúng tế cho sơn thần.

Phía nam thôn là dãy núi Nam Sơn, có miếu sơn thần, cạnh miếu có một cái động đáng sợ, sâu không thấy đáy. Những người vào trong động không bao giờ có thể trở ra, nên trong thôn có một truyền thuyết nói rằng động này dẫn tới âm tào địa phủ.

Thời điểm thờ cúng sơn thần, chỉ cần bày biện ba loại ngũ cốc trong miếu thờ, quăng một đôi đồng nam đồng nữ vào trong động, liền xem như hết tâm ý. Có điều, nhà bình thường ai lại nguyện ý đem con cái mình mang ra để tế thần bao giờ? Thật lâu cũng không ai lên tiếng, thôn trưởng đứng trên cao, nhìn mọi người nói: "Chọn trúng con nhà ai, trợ cấp một lượng bạc."

Bạch nha đầu nắm tay mẫu thân, đứng trong đám người, hoàn toàn không biết mọi người đang làm gì. Bên cạnh có đứa trẻ cầm côn gỗ chơi đùa với bé, bé trốn ở bên cạnh mẫu thân, cùng bạn chơi trốn tìm. Chỉ chốc lát sau, mẫu thân mang bé về nhà, thẫn thờ nửa ngày, rồi thay cho bé một bộ đồ mới, một lần nữa chải đầu, còn buộc tóc bằng sợi dây đỏ. Bé dụi vào trong lòng mẹ, nũng nịu nói: "Nương, chờ con lớn lên, con sẽ hiếu kính với người."

Nước mắt mẫu thân nhỏ xuống mái tóc bé, lạnh buốt lạnh như băng. Cửa bịch một tiếng bị đá mở, thôn trưởng dẫn người xông vào, mang bé từ trong lòng mẫu thân kéo ra, vác lên trên vai, thế giới bỗng nhiên chao đảo. Bé vùng vẫy chân tay, lớn tiếng kêu lên: "Nương! Nương!"

Người phụ nữ kia hai tay che mặt, đầu vai run run, không dám ngẩng đầu. Người bé vặn vẹo như con sâu nhỏ: "Mẹ lừa con! Con ghét mẹ!" Mẫu thân lại càng khóc to, người đàn ông khiêng bé dùng sức gõ vào đầu bé: "Nằm yên!"

Bé bị đau, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi tuôn rơi: "Nương, nếu như cha không chết, cha nhất định sẽ không dùng con để đổi lấy một lượng bạc?" Người phụ nữ hai tay ôm đầu, khóc rống. Bé không kêu gào nữa, chết đúng là chẳng có gì tốt, cha chết rồi liền không làm gì được nữa.

Bạch nha đầu liều mạng giãy dụa thân thể, nhưng khí lực của một đứa bé có đáng bao nhiêu. Mấy thôn dân dùng dây thừng trói chặt bé lại, nhét giẻ vào miệng, cho vào sọt đưa về miếu sơn thần. Trong một cái sọt khác có một đứa bé trai cùng thôn, cũng bị trói như bánh tét. Bạch nha đầu "ô ô" muốn nói chuyện với nó, nó lại khóc suốt, cũng không để ý bé.

Thôn trưởng cùng mọi người trong miếu sơn thần không biết đang nói gì, các thôn dân khi thì quỳ lạy, khi thì thấp giọng cầu khẩn. Sau đó có người nhấc hai cái sọt lên, Bạch nha đầu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, còn không kịp kêu lên một tiếng, liền bị đẩy ngã vào sơn động.

Trong động, thằng bé phía trước liều mạng giãy giụa, nhưng mà thanh âm chỉ ở trong cổ họng. Bạch nha đầu dùng sức nhổ ra miếng giẻ trong miệng, cúi đầu xuống liều mạng cắn sợi dây thừng trói tay đứa bé kia. Trong thân thể cậu bé có cái gì đó lạnh buốt đang di động. Cô bé bi bô hỏi: "Này? Ở đây ngươi có cái gì..."

Bé trai không trả lời, mới đầu thân thể nó còn run rẩy kịch liệt, về sau từ từ liền không nhúc nhích. Bé miệng đầy là máu, cuối cùng cũng cắn đứt được sợi dây thừng, hài lòng đẩy đẩy cậu bé: "Này, ngươi có thể động rồi!"

Nhưng mà thằng bé không hề cử động, từ trong cổ áo của nó, một cái đầu màu sắc rực rỡ thăm dò chui ra, trong miệng lè ra cái lưỡi đỏ lòm cùng những tiếng rin rít.

Cô bé há to miệng, muốn kêu lại kêu không được. Xung quanh bóng tối khôn cùng, thứ kia lạnh buốt, trắng mịn ở trong thân thể bé trai du động, chúng nó đã ăn rỗng cả người cậu bé!

Lúc con sói đen kéo cô bé từ trong động đi ra đã cắn bị thương chân bé. Thế nhưng bé hoàn toàn không cảm thấy đau nhức. Bé chỉ biết ngơ ngác ngồi ở cửa động, nhìn lên con "chó mực to lớn" hỏng một mắt không biết ở đâu chạy tới này.

Trước đây các thôn dân thường xuyên đến đây thờ cúng nên bọn dã thú trong núi đều biết rõ lúc này trong sơn động kỳ quái sẽ có thức ăn. Nên khi con sói đen kia kéo cô bé ra khỏi động cũng đúng lúc gặp một bầy sói hoang khác tới đây kiếm ăn.

Nhìn thấy sói đen chột mắt cùng đám sói kia cắn xé lẫn nhau, cô bé bỗng đột nhiên tỉnh táo lại, mài đứt dây thừng, cầm lấy đòn gánh thôn dân gánh cống phẩm, lung tung khua một trận, lớn tiếng quát: "Này, bọn các ngươi, lấy nhiều khi ít, tính cái gì người tốt? A không, tính cái gì chó tốt?!"

Trên cây quạ đen đều bật lên dáo dác.

Sói chột hung ác cuối cùng cũng đánh đuổi được bầy sói đến cướp thức ăn, có lẽ là ăn no, nó cũng không ăn nốt bé nữa, mà gặm kéo lấy xác một con sói hoang, liền rời đi, hướng vào sâu trong núi đi. Bé cũng không thấy sợ, chỉ nhìn thoáng qua một chút miếu sơn thần cô độc, từ nơi này nhìn xuống dưới, loáng thoáng còn có thể thấy thôn làng kia. Bé khụt khịt mũi – – cha đã chết, mẹ muốn lập gia đình, nên không cần con nữa, con hận mẹ, con cũng không để ý tới mẹ nữa.

Thế là bé đi theo con sói đen chột mắt, đi vào tận sâu trong dãy núi lớn.

Trong núi chơi thật thích, không cần làm việc nhà, không cần giặt hồ may vá, không có mẫu thân cả ngày khóc nỉ non. Bé chơi một ngày, trời rất nhanh liền tối.

Hoàng hôn buông xuống, bé đứng ở giữa rừng, bốn phía không còn ánh sáng, cũng không có âm thanh. Không, có chút thanh âm, là những thứ kia tiếng rin rít, bò vào trong quần áo cậu bạn, mang hoa văn, lạnh buốt ... Bé hai tay ôm đầu, kêu thảm thiết, rồi òa khóc.

Bé bắt đầu ăn động vật nhỏ, ăn nấm, ăn sâu, ăn trái cây. Sói đen chột mắt ở trong hang đá bên cạnh, xung quanh mọc cây tường vi dại, cỏ xanh nối tận chân trời.

Sói bự chột mắt vừa dữ lại vừa xấu, thường xuyên thử răng rống đuổi bé, bé lại chỉ cảm thấy chó đen này thật hung dữ, chẳng trách chủ nhân nó không cần nó. Nhưng mà mình rõ ràng không hung, mẹ cũng vẫn không cần mình nữa. Bé cứ co rúc ở góc của hang đá, có chó giữ nhà, chết cũng không đi.

Cô bé đem nhánh cây mài thành mâu, dùng sừng trâu cùng gân bò làm cung. Lại học làm bẫy thú, lén gỡ hố bẫy các thợ săn khác làm, xem một chút có bí quyết gì.

Trong núi chơi thật vui, bé ăn nhầm cây nấm độc, thượng thổ hạ tả (2) thiếu chút nữa thì chết. Cô bé lại đυ.ng trúng hổ, trên đùi bị ngoạm mất một miếng thịt, chịu đựng chảy máu ngồi xổm trên tàng cây một ngày một đêm. Cô bé cũng gặp phải rắn, sợ tới mức oa oa khóc lớn, giọng ách đến vài ngày không phát ra được thanh âm nào.

Trong núi ban đêm thật đáng sợ, ngay cả tiếng gió quét qua lá cây cũng có thể nghe thấy.

Bé sợ hãi ban đêm, ánh mặt trời cho người ta có cảm giác an toàn.

Trong núi không biết năm tháng, nhưng thời gian lại vẫn đang trôi. Cô bé săn được con mồi càng ngày càng nhiều, sói chột phát hiện ra, liền thường xuyên trộm vào động của bé kéo con mồi bé đã lột hết da ra ăn vụng. Cô bé nổi giận, chỉ vào mũi nó mắng, nó cũng sẽ "ô ô" mắng lại. Dần dần cô bé hiểu một chút ý nghĩa tiếng gào của loài sói. Ví dụ như cảnh báo, hay đe dọa, rút lui, hoặc triệu tập đồng bạn.

Lúc cô bé học được cách dùng hố bẫy săn gϊếŧ lợn rừng, bên cạnh đã có bảy tám con chó(3). Đen , xám, nâu, lông pha tạp,... các loại màu sắc đều có. Một vài con đi theo vì phát hiện cô bé sẽ có thức ăn, một vài con lại là vì còn nhỏ đã mất mẹ, bé liền nuôi chúng nó.

Những con chó này sẽ đem con mồi đuổi vào trong hố bẫy mà cô bé đào sẵn, sau đó bé lột da, lấy đi những thứ mình cần. Còn lại là phần của chúng nó.

Cô bé cứu trợ thợ săn và người đi lạc trong núi, giúp họ tìm đường trở về. Lại từ trên thi thể của những người chẳng may chết trong rừng lấy đi đao, kiếm, cung và các loại vũ khí. Mỗi lần trông thấy thi thể, cô bé cũng cảm thấy không vui, cái chết quả thực chẳng phải thứ tốt lành.

Cô bé liên tục đi săn, bên cạnh bé bầy chó càng ngày càng nhiều, cần đầy đủ thức ăn. Lũ chó bắt đầu hình thành thói quen đi theo cô bé, cũng không ở quá gần, xa xa nằm trong bụi cỏ, chỉ còn hai cái lỗ tai ngẫu nhiên dựng thẳng lên chuyển động.

Có một ngày, cô bé săn gϊếŧ được một con hổ trưởng thành, bầy chó đang ăn thịt, cô bé xử lý da. Trong núi đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, trong miệng bé phát ra tiếng "Ô Ô" trầm thấp, tất cả bầy chó đều trốn vào sâu trong cỏ.

Một đám hơn mười người, mặc khinh giáp màu trắng, ngựa cưỡi đều là cực kỳ thần tuấn ngựa lông vàng đốm trắng đi đến. Cô bé ẩn ở bên trong bụi dây hoa tường vi, chỉ thấy khắp nơi là cỏ huyên, hoa tường vi nở rộ mọi nơi, trong biển hoa cùng màu xanh cỏ bao la ấy, có một người đang kéo dây thừng để thuần hóa ngựa hoang.

Tay áo tung bay, bóng dáng hắn dưới đêm trăng tựa như ma quỷ, chuyển động như gió táp. Ngựa hoang hí dài, kinh động bầy sói, hắn nghiêng đầu, liếc tới bên này.

"Kia là cái gì?" Hắn đưa tay chỉ một cái, xung quanh hơn mười người liền nhìn sang, trông thấy một mảnh hoa đằng tươi tốt.

Đám người tiến tới gần, cô bé vội trốn vào trong hang đá, có người kinh hô: "Sói! Có sói!"

Cô bé kéo cung, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân phía ngoài. Nhưng không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào, trước mắt đột nhiên sáng lóa, bé cả kinh, chỉ thấy một khuôn mặt hoa lệ gần ngay trước mắt. Mũi tên trong tay đã rời cung, người nọ đưa tay bắt lấy, đẩy ra vạt hoa, hai đầu ngón tay xách lên bé con nho nhỏ.

"Là thứ gì?" Trong tay là một đoàn lông mềm như nhung, vẻ mặt hắn nhìn như ghét bỏ, thanh âm lại cực dễ nghe. Khoảng cách gần như thế, bé trông thấy hắn mặc hắc y mỏng mềm mại, không giống bất kỳ loại vật liệu may mặc nào bé từng thấy, phía trên mặt vải mang theo hoa văn tinh xảo ẩn hiện. Bé hít hít mũi, ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu.

Bên cạnh có người không dám chắc nói: "Là đứa trẻ con? Hay là con khỉ?" Hình như là đứa bé?

Hắn cẩn thận quan sát cô bé, thật quá bẩn, mặt hắn lộ vẻ chán ghét tránh ra: "Ngươi xuất hiện ở phía đông núi, lại cùng trời cao sói hoang làm bạn, liền ban thưởng họ Tả, tên Thương Lang." Hắn tiện tay vứt bé cho thị vệ: "Nuôi cùng những đứa trẻ kia, sống được thì giữ lại."

Thị vệ đã đánh lui bầy sói, đem bé mang tới bờ suối, gột rửa thật kỹ.

Lúc đó hoa tường vi nở rực rỡ, cỏ huyên kéo dài, hoa lá vươn lên nối dài tới tận trời. Hắn đứng bên cạnh dòng suối uốn lượn như sợi xích bạc, dùng khăn lụa lau tay, những ngón tay thon dài trơn bóng, ôn nhuận làm cho người khác choáng váng. Bé cúi đầu xuống, nhìn bóng người cao ngất phản xạ rõ ràng trong dòng nước, theo gợn sóng lan ra từng vòng.

Người này... Chính là sơn thần sao?

Chú thích:

"Nương" là tiếng gọi mẹ thời xưa (TQ), mới đầu tớ định sửa lại thành "mẹ" tất nhưng lại không muốn làm mất không khí bối cảnh câu chuyện là thời phong kiến nên để lại, tương tự đó một số xưng hô như: ta – ngươi, hắn, nàng, phụ thân, mẫu thân... tớ sẽ tùy cơ ứng biến tiếp nhé các bạn.Cái này ai bị ngộ độc thức ăn rồi chắc là biết, dịch sát nghĩa thì là trên nôn dưới tiêu chảy ^^Thực ra là chó sói, nhưng ở đây tác giả đang dùng suy nghĩ của cô bé, nên chúng được coi là chó hết^^