Em Từng Thử Quên Anh

Chương 9

Trong phòng bao của một nhà hàng.

Hứa Thuần chuyên chú rót trà, thời gian càng trôi qua cô càng không thể bình tĩnh.

Cuối cùng cánh cửa phía sau cũng bị đẩy ra, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Bàn tay vững vàng của cô khẽ run, một ít nước đã bị tràn ra ngoài.

“Hưa Viêm, địa điểm này khó tìm thật đấy.”

Những người đang mải tám chuyện quay đầu trở lại. Hứa Thuần do dự một lúc lâu cũng liếc mắt nhìn sang.

Người vừa mới nói chuyện khoác tay lên vai một cô gái, hai người vừa cười vừa bước vào.

Mọi người đang ăn cơm, Hứa Viêm đứng dậy, bước đến chào hỏi và nhiệt tình kéo họ về chỗ ngồi.

Chỗ ngồi của họ đã sớm được để trống, ngay trước mặt mặt Hứa Thuần, chỉ cần cô ngẩng đầu lên sẽ có thể nhìn thấy bọn họ.

Hứa Thuần cúi gằm mặt xuống, lặng lẽ nghịch điện thoại di động.

Người ngồi cạnh cô là Phó Nhất Nam.

Phó Nhất Nam chạy theo để ăn chùa bởi vì Hứa Thuần lỡ miệng nói rằng cô tham gia bữa tiệc để giúp đỡ anh trai nên cô nàng tí tởn đòi theo.

Sau khi biết cô gái mà Hứa Viêm thích là bạn gái của hội trưởng hội học sinh, cô ấy vô cùng sốc và nói rằng mình không thể bỏ lỡ cảnh tượng tranh giành bạn gái ngàn năm có một này.

Phó Nhất Nam nói đến là đến ngay, Hứa Thuần không cản được, vừa hay có cô ấy ở cùng cô sẽ không xấu hổ khi đối diện với toàn bạn học của Hứa Viêm.

Phó Nhất Nam không phải người sẽ ngồi yên một chỗ, vừa nhìn thấy bạn gái bí ẩn của hội trưởng Tưởng, cô ấy kích động, sáp tới thảo luận với Hứa Thuần.

“Cô ấy khác với những gì mình nghĩ…” Phó Nhất Nam lẩm bẩm.

Hứa Thuần nhìn cô gái đó rồi hỏi: “Khác chỗ nào?”

“Mình cứ tưởng bạn gái của anh ấy sẽ yếu đuối hơn nhưng cô gái này thì có vẻ hơi kiêu ngạo.”

Hứa Thuần không có cảm giác gì, cô cũng không biết nên đánh giá cô ấy ra sao cũng chẳng có tư cách gì để đánh giá. Cô cảnh cáo cô bạn: “Đó là chuyện riêng của người ta. Muốn thích ai thì thích, cậu đừng có nói linh tinh.”

Phó Nhất Nam vẫn cảm thấy rất khó hiểu: “Cậu nói xem anh cậu cũng lạ thật đấy, thích người ta lâu như thế rồi mà bây giờ mới chịu tỏ tình, sao anh ấy chịu đựng được trong suốt thời gian qua nhỉ. Nếu mình là anh ấy, mình sẽ tỏ tình luôn, cô ấy đồng ý thì ở bên nhau, không đồng ý thì cũng chẳng có gì mà ghê gớm, cũng đâu phải không ở bên nhau thì không thể sống, giấu trong lòng không thấy khó chịu sao?”

Hứa Thuần uống một ngụm trà, lảng tránh ánh mắt của cô ấy: “Đó là cậu thôi.”

Phó Nhất Nam tiếp tục: “Mình chỉ nói thế thôi nhưng bạn gái của hội trưởng Tưởng có phúc ghê đấy. Cùng một lúc có hai bạn nam thích cô ấy, được cưng chiều lên tận trời. Mình cá là cô ấy không thể không biết suy nghĩ của anh trai cậu, nếu cô ấy không đồng ý thì phải nói thẳng ra từ sớm chứ. Hay là cậu khuyên anh cậu đừng tỏ tình nữa mà từ bỏ đi. Ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái tốt, cần gì phải yêu đơn phương một nhành hoa đã thế còn là nhành hoa đã bị người ta hái rồi.”

Hứa Thuần hơi bực mình khi nghe cô ấy lải nhải. Không biết tức giận thay anh trai hay là tức giận cho chính bản thân mình. Cô vội vàng cầm đũa lên gắp đồ ăn cho cô ấy để bịt miệng cô ấy lại.

“Ăn đi. Cậu ăn nhiều vào, hôm nay anh tớ mời.”

Phó Nhất Nam nhìn cô một cái rồi cười nguy hiểm. Cô ấy khẽ huých vào tay cô: “Cậu thì sao? Có phải cậu đang yêu thầm ai đó không?”

Hứa Thuần không trả lời.

Phó Nhất Nam ung dung gõ nhẹ mặt bàn: “Chắc chắn là người ở trong trường chúng ta.”

Hứa Thuần tiếp tục im lặng.

Phó Nhất Nam thấy vậy vẫn tiếp tục bới móc: “Lớp trưởng lớp bên cạnh? Hay là lớp phó học tập của lớp mình? Hay là bạn học cấp hai của cậu?”

Hứa Thuần đặt cốc xuống bàn và nhanh chóng phủ nhận: “Không phải, cậu đừng đoán mò.”

“Ồ, thế cậu thực sự đang yêu thầm à, người trong bức tranh sao? Cậu đã vẽ xong chưa? Bao giờ thì cậu cho mình xem?”

Hứa Thuần trả lời: “Mình không muốn.”

Phó Nhất Nam lè lưỡi: “Cậu không cho xem thì thôi.”

Những bức tranh đó thuộc về ký ức độc quyền của Hứa Thuần, chúng tồn tại trong thanh xuân của cô ấy và có lẽ nó sắp sửa bị chôn vùi bởi tuổi trẻ.

Ngoại trừ Phó Nhất Nam và Hứa Thuần, những người có mặt trên bàn ăn đều là những anh chị đã tốt nghiệp, không tránh khỏi hai chữ “Tưởng nhớ”. Bọn họ hoài niệm về quá khứ, cùng nhau nói về những câu chuyện cũ nhỏ nhặt đã bị lãng quên.

Hứa Thuần yên lặng lắng nghe, hóa thân thành một cô nàng trầm tính.

Khi mọi người cười đùa vui vẻ, cô sẽ phối hợp cười theo vài lần. Sau đó cô nhìn lần lượt những người có mặt trên bàn ăn một cách tự nhiên, chỉ để nhìn xem anh ấy đang làm gì.

Tưởng Thừa Khải đang nói chuyện với Hứa Viêm, Nhìn qua thì bầu không khí không tệ lắm, anh vừa nói chuyện vừa cười.

Giữa bữa ăn, Thẩm vi – bạn gái của Tưởng Thừa Khải đột nhiên đứng dậy, hình như cô ấy định đến nhà vệ sinh.

Hứa Thuần nhìm chằm chằm cô ấy cho đến khi cô ấy biến mất sau cửa ra vào.

Cô ngồi thẳng lên, trao đổi ánh mắt với Hứa Viêm ở đối diện, sau đó lấy điện thoại di động ra, để dưới gầm bàn rồi bấm một dãy số.

Chuông điện thoại của Hứa Viêm vang lên, anh cầm điện thoại xin lỗi mọi người rồi ra ngoài.

Chuyện này bọn họ đã bàn bạc với nhau từ trước.

Sau khi Hứa Viêm ra ngoài, Hứa Thuần lại gần Phó Nhất Nam, khẽ hỏi: “ Chúng ta làm thế có phải hơi vô đạo đức không?”

Phó Nhất Nam gắp thức ăn đút vào miệng, nhìn hội trưởng Tưởng ở đối diện, cô ấy lắc đầu: “Đó là quyết định của anh cậu. Chuyện này không liên quan đến chúng ta, cậu đừng quan tâm.”

Trái tim của Hứa Thuần cứ đập nhanh, cô luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay nhưng cô lại không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

Cô kéo tay Phó Nhất Nam, ghé vào tai cô ấy hỏi: “Nếu lát nữa Tưởng Thừa Khải cũng ra ngoài thì chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Phó Nhất Nam thử suy nghĩ đến khả năng đó, cô ấy bảo: “Dễ xử lý mà.”

Hứa Thuần không chắc chắn nhìn cô.

Phó Nhất Nam buông đũa xuống, bưng cốc nước lên. Tiện thể còn ra hiệu cho Hứa Thuần cầm lên theo rồi kéo tay cô ấy đi dọc theo mép bàn.

Hứa Thuần hiểu được ý của cô ấy nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ và đột ngột. Cô vẫn chưa chuẩn bị xong thì đã đứng trước mặt Tưởng Thừa Khải.

Đối phương cũng cảm nhận được bọn cô ở bên cạnh, anh ngẩng đầu nhìn sang.

Hứa Thuần bị anh nhìn chằm chằm, hai chân không đứng vững.

Phó Nhất Nam thì rất tự nhiên, cô nâng chén mời anh một ly: “Hội trưởng Tưởng, em là đàn em hồi cấp hai của anh, không biết anh còn ấn tượng gì không?”

Tưởng Thừa Khải nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó anh lắc đầu cười: “Tên của em là…”

“Tên em là Phó Nhất Nam, lớp mười ban 9. Đây là bạn cùng bàn của em, cậu ấy là…”

“Anh biết, Hứa Thuần.”

Hứa Thuần sốc bởi những gì mình mới nghe được. Cô thở mạnh rồi ngây ngốc nhìn người đối diện.

Cô không ngờ anh lại biết tên của cô.

Không có thời gian để vui vẻ, cô vội vàng thay đổi biểu cảm rồi gật đầu lia lịa: “Dạ, chào đàn anh.”

Tưởng Thừa Khải lịch sự cười bảo: “Anh nghe nói về em gái của Hứa Viêm từ lâu rồi.”

Anh đã nghe nói về cô từ lâu rồi…nhưng từ lâu là từ bao giờ?

Cô thấy toàn thân cứ lâng lâng, giống như đang đắm chìm trong ảo giác. Đó là một loại cảm giác vừa bất ngờ vừa dễ chịu.

Hai ghế bên cạnh Tưởng Thừa Khải đang bỏ trống, Phó Nhất Nam ngồi xuống trước rồi hỏi thăm Tưởng Thừa Khải.

“Đàn anh, em có thể hỏi anh đăng ký trường đại học nào không?”

Tưởng Thừa Khải đáp: “Đại học khoa học chính trị và pháp luật ở Bắc Kinh.”

Phó Nhất Nam giơ ngón cái: “Anh giỏi thật đấy. Em có nghe nói anh là thủ khoa ban xã hội của trường mình.”

Tưởng Thừa Khải khiêm tốn nở nụ cười.

Hứa Thuần không ngồi, cô dựa vào thành ghế của Phó Nhất Nam. Tưởng Thừa Khải thấy cô đang đứng cũng mời cô ngồi xuống nhưng Hứa Thuần xua tay từ chối. Cô vẫn nhớ đến việc quan trọng của Hứa Viêm, bọn cô ở đây chỉ để kéo dài thời gian cho anh thế nên cô có cảm giác mình đang tiếp tay cho anh làm chuyện xấu.

Phó Nhất Nam là một cô gái hoạt bát và hướng ngoại. Cô ấy không ngừng bắt chuyện với Tưởng Thừa Khải. Bọn họ nói về những giáo viên trong trường, hình như rất hợp ý nhau.

Tưởng Thừa Khải có thể trả lời mọi vấn đề của cô ấy. Anh còn dùng thân phận đàn anh để đưa ra một vài lời khuyên để giúp năm học mới của bọn cô trôi qua một cách có ý nghĩa.

Phó Nhất Nam tranh thủ thời cơ hỏi anh: “Anh có thể cho em xin số điện thoại được không? Sau này em có thể học hỏi kinh nghiệm học tập từ anh.”

Tưởng Thừa Khải cũng không hề giấu giếm, anh hào phóng đọc một dãy số.

Đó là dãy số mà Hứa Thuần đã thuộc lòng từ lâu. Nhưng cô vẫn giả bộ không biết giống Phó Nhất Nam, lấy điện thoại ra rồi dùng tài khoản chính của mình kết bạn với anh ấy.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Phó Nhất Nam uống một ngụm nước. Cô ấy đang nghĩ xem mình nên câu giờ kiểu gì thì thấy Tưởng Thừa Khải đang không yên lòng đứng dậy, anh vừa nhìn điện thoại di động vừa ra ngoài.

Hứa Thuần và Phó Nhất Nam nhìn nhau. Ngay sau đó bọn họ nhận ra có chuyện không hay xảy ra rồi. Bọn họ vội vàng đứng dậy rồi đuổi theo anh ra ngoài.

Ở cửa phòng bao, Tưởng Thừa Khải hết nhìn bên phải lại nhìn sang bên trái, bước chân do dự, anh không xác định được phương hướng.

Rõ ràng là anh đang tìm kiếm người nào đó.

Hứa Thuần và Phó Nhất Nam mở to mắt nhìn nhau, sau đó ra hiệu cho đối phương bằng ánh mắt.

Vì thế cả ba người đều kéo đến nhà vệ sinh.

Dưới sàn nhà dọc theo hành lang có những vệt nước bị đọng lại, rất dễ trượt chân. Tưởng Thừa Khải nhắc nhở các cô phải cẩn thận.

Bởi vì anh đi rất chậm cho nên lúc bọn anh đến gần nhà vệ sinh, chỉ còn cách đó khoảng năm mét, người phía trước cũng không phát hiện ra bọn anh.

Bọn họ nghe thấy một cuộc cãi vã, giọng điệu chứa đựng sự chế giễu và cười cợt của một cô gái nhỏ vang lên.

“Bây giờ cậu nói chuyện này với tôi là có ý gì? Cho dù tôi không có bạn trai tôi cũng không thích cậu.”

“Cậu đừng nhiều lời, thật ra tôi biết từ lâu rồi. Tôi không từ chối không phải vì muốn cho cậu cơ hội, tôi chỉ đang giữ thể diện cho cậu mà thôi.”

“Nhưng cậu không quan tâm đến thể diện của tôi cũng không thèm nể mặt anh ấy, chúng ta chẳng có gì để nói với nhau nữa.”

“…”

“Được rồi, Hứa Viêm để tôi nói thẳng với cậu một câu. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thích cậu, tương lai cũng không bao giờ thích cậu.”

Cô gái hất mái tóc dài sang một bên, xoay người đi vòng ra ngã rẽ rồi đυ.ng phải ba người bọn họ.

Một tình huống vô cùng khó xử.

Hứa Thuần đờ đẫn đứng tại chỗ. Những lời nói ấy giống như đang nói cho cô nghe, từng câu từng chữ giống như búa sắt đập thẳng vào l*иg ngực cô, khiến cô không thở nổi.

Cô thấy Hứa Viêm đang dựa lưng vào tường, anh không quay đầu nhìn bọn họ.

Mỗi người bọn họ đều có những cảm xúc khác nhau, có người thở dài, có người bàng hoàng, có người thì lúng túng còn có người thì đang tan nát cõi lòng.

Tình yêu đơn phương chỉ nên giấu kín trong lòng và chôn cất nó như một báu vật quý giá.

Đối với bạn nó là niềm vui là sức sống nhưng trong mắt người khác có lẽ nó chẳng đáng một đồng.

Ngay từ đầu Hứa Thuần đã hiểu được đạo lý đó cho nên cô chỉ dám đứng từ phía sau để nhìn bóng lưng của anh. Một lần tỏ tình sẽ là một lần từ giã.

Tình yêu đơn phương vừa âm thầm vừa không thể nói.

Trong những tháng ngày tuổi trẻ, có lẽ bọn họ chỉ có thể trải nghiệm cảm giác ấy duy nhất một lần.

Hứa Thuần tự hỏi rồi tự trả lời.

Tình cảm của cô đáng giá bao nhiêu?

Có lẽ đây là hồi kết.

Trên đường về nhà, Phó Nhất Nam móc tai nghe ra rồi rủ Hứa Thuần cùng nghe một bài hát.

Hứa Thuần hỏi: “Bài gì thế?”

“Bài hát gần đây được mọi người lan truyền rất nhiều trên mạng, cậu nghe thử đi.”

Hứa Thuần nhét tai nghe vào tai, cô không đoán ra được nhịp điệu nhưng lời bài hát rất dễ hát theo.

Hai cô gái bước đi trên con đường đầy xe chạy, bọn họ vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh.

Tâm trạng của Hứa Thuần bị chuyện ở nhà hàng khi nãy ảnh hưởng, cô có cảm giác bản thân dễ buồn hơn. Hứa Thuần cố gắng gạt bỏ những dòng suy nghĩ vớ vẩn, giơ tay lên trời rồi hét lớn: “Lên lớp mười một mình sẽ chọn ban xã hội.”

Phó Nhất Nam bật cười: “Ban xã hội thì ban xã hội, cậu kích động như thế làm gì.”

Hứa Thuần chớp chớp mắt, cô không biết hốc mắt đã ẩm ướt từ bao giờ. Một làn gió thổi qua khiến cô hơi lạnh, cô không trả lời.

Cuối cùng cô vẫn không chịu nổi. Hứa Thuần đột nhiên dừng bước, vươn tay ôm lấy Phó Nhất Nam. Đối phương sửng sốt đến mức không biết phải làm sao nhưng Hứa Thuần vẫn bám chặt lấy cô ấy không buông, dòng nước mắt âm thầm rơi xuông.

Chất lỏng nóng hổi và mặn chát tràn vào bờ môi, cô nếm ra vị đắng ngắt và khổ sở trong đó.

Một lúc lâu sau, cô vươn tay lau mặt, những dòng nước mắt đã trở nên khô khốc.

Hứa Thuần buông Phó Nhất Nam đang không hiểu chuyện gì ra. Cô che giấu mọi chuyện bằng một nụ cười, tâm trạng đã trở lại như cũ. Cô xoay người tiếp tục đi dọc theo con phố, lẩm bẩm lời bài hát vẫn đang văng vẳng bên tai.

“Khởi đầu, khởi đầu,

Chúng ta đều là những đứa trẻ.

Cho đến cuối cùng,

Khát kháo hóa thành thiên sứ.

Hát lên một khúc hát.

Ẩn chứa bóng dáng của một câu chuyện cổ tích mộng mơ.

Tâm hồn ta như một đứa trẻ

Chúng ta nên bay về đâu?”