Trở Về

Chương 14

Từ khi Nguyên Cốc cắn trụi cái đuôi của Nghiêm Húc, hắn không quá quan tâm đến cậu nữa, ở hình người còn đỡ, khi về hình thú mỗi lần hắn vung vẫy cái đuôi, cảm nhận được sự lạnh lẽo trống trơn liền tức giận muốn đánh người.

Gần đây Nguyên Cốc lại luôn vô ý cố tình nhìn lẽn Nghiêm Húc, nói là nhìn lén cũng không hẳn, mỗi khi Nghiêm Húc bị cậu nhìn đến mất hết kiên nhẫn quay qua nhìn lại, cậu cũng không biết né đi, còn nhìn chòng chọc hắn một hồi, sau đó như tỉnh mộng vội vàng dời tầm mắt.

Dường như sợ Nghiêm Húc nhìn thấy da^ʍ ý trong mắt mình.

Ngu muốn chết.

Nếu Nguyên Cốc biết Nghiêm Húc nghĩ gì trong đầu, chỉ sợ đã gấp đến loạn thành một cục.

Cậu không phải cố tình suồng sã hắn, chỉ là mỗi khi nhìn thấy Nghiêm Húc, ‘thằng nhỏ’ kia sẽ không tự chủ được.

Chẳng lẽ cậu giống như lời Nghiêm Húc nói, nhắm tới hắn mà phát tình?

Không thể nào.

Phản ứng Nguyên Cốc chậm hơn người thường, trừ bỏ chuyện học và làm việc thì có thiên phú hơn người, những thứ khác hầu như cung phản ứng dài hơn bình thường rất nhiều.

Cậu nghĩ lung tung, lại nhịn không được nhìn Nghiêm Húc, bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra trong những kỳ động dục trước, nhìn ngó gì đó một hồi liền cứng, cứng nhiều lần như vậy, Nguyên Cốc càng hoảng, sợ tới nỗi lông thỏ rụng từng nhúm từng nhúm.

Hôm nay ở văn phòng, Nguyên Cốc lại nhìn chằm chằm Nghiêm Húc ngẩn người, đương nhìn, Nghiêm Húc đột nhiên đứng lên, bước vài bước tới khóa cửa văn phòng lại, xoay người nhìn cậu.

Nguyên Cốc thình lình đối diện với Nghiêm Húc, phát hiện trong mắt hắn có chút tức giận, nhất thời không biết nên nhìn đi đâu.

Nghiêm Húc mặt lạnh nhìn Nguyên Cốc, một tay rơi trên lưng quần.

Nguyên Cốc luống cuống bắt được tay hắn: “Làm… làm gì vậy?”

“Buông tay.” Nghiêm Húc nói.

Nguyên Cốc chậm rãi buông tay hắn ra, giây tiếp theo lại khó nhịn nắm chặt cánh tay hắn.

Nguyên Cốc tựa lưng vào ghế, hô hấp dồn dập, đôi mắt mờ mịt lại khϊếp sợ, đầu óc loạn thành một bãi bùn.

Nghiêm Húc vào toilet rửa sạch tay, vừa ra liền thấy ánh mắt như trời vừa sập của Nguyên Cốc.

“Gì vậy, lần đầu được người khác tuốt súng giùm hả?” Hắn cười nhạo “Hồn còn chưa về à.”

Nguyên Cốc mím môi chỉnh sửa quần áo, cúi đầu không đáp.

Nghiêm Húc đi qua nhéo nhéo cái gáy còn nóng rực của cậu, dán bên tay cậu nói: “Giúp cậu là muốn cậu yên tĩnh. Sau này cũng có thể giúp cậu, dù sao cậu cũng nhanh, không tốn nhiều thời gian của tôi, bớt dòm tôi như tên biếи ŧɦái đi. Nghe rõ chưa?”

“……” Nguyên Cốc nghe hắn nói mình nhanh, mặc cho sức lực trên tay Nghiêm Húc như nào, cũng định sẽ không nói chuyện với hắn.

Nghiêm Húc cũng không biết đυ.ng tới sợi thần kinh nào của cậu, hắn còn có việc, lười đôi co với cậu, buông Nguyên Cốc ra đi giải quyết chuyện của mình.

Nguyên Cốc thấy Nghiêm Húc không giống bình thường, bức bách cho bằng được, có chút khó hiểu nhìn hắn, Nghiêm Húc đầu cũng không ngẩng lên nói.

“Còn nhìn một cái nữa, tôi lấy mắt cậu làm đồ chơi.”

Nguyên Cốc lập tức thành rùa rụt cổ.

Sau chuyện này, mỗi khi Nguyên Cốc nhìn chằm chằm Nghiêm Húc, hắn liền nghĩ cậu ‘muốn’, Nguyên Cốc mấy ngày nay thấy hắn là tay chân liền nhũn ra, cho dù đang ở hình người thì cũng như có thể trở thành thỏ con bất cứ lúc nào.

Nghiêm Húc giúp cậu giải quyết vấn đề sinh lý, bản thân hắn cũng bị lây nhiễm, đôi khi cũng dùng tay, chân hoặc đùi của cậu để giải tỏa, thế cho nên hơi thở của Nghiêm Húc trên người cậu càng ngày càng nồng.

Đôi với đám bán thú trong công ty mà nói, Nghiêm Húc hun Nguyên Cốc tới nỗi không thể ngửi ra được hương vị nguyên sơ của cậu chính là tuyên bố hoàn toàn đem cậu thành vật tư hữu, không kẻ nào được phép nhúng chàm.

Một số bán thú ở trường còn hiểu lầm Nguyên Cốc là đồng loại rất mạnh mẽ, bởi vậy thái độ của bọn họ liền thay đổi, một tên không có tiếng tăm gì như Nguyên Cốc cũng dần được nể nang ba phần.

Khoảng một hai tuần trôi qua, Nguyên Cốc đã không còn dễ dàng ‘chào cờ’ nữa.

Cậu nghĩ kỳ động dục rốt cuộc cũng qua rồi, sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra, Nghiêm Húc không biết từ đâu nhảy ra, một tay ấn cậu ngã xuống thảm, biến thành hình người, ngồi trên người cậu.

Mới đầu cậu còn kháng nghị nói: “Tôi không hề nhìn anh —“

Nghiêm Húc vẫn không ngừng động tác cởi đồ cậu: “Tôi biết.”

Nguyên Cốc lơ đãng nhìn cái tay không ngừng nghỉ của người kia.

Cậu có chút không rõ, kỳ động dục của cậu đã qua rồi, Nghiêm Húc còn muốn ‘giúp’ cậu.

Kỳ lạ là, tại sao mấy chỗ Nghiêm Húc vuốt ve qua lại nóng rực lạ thường.

Nghĩ cũng không muốn nghĩ.

Lông thỏ lại rụng.