Trở Về

Chương 2

Nghiêm Húc gặm đồ chơi chạy về nhà.

Tới cửa hắn bỏ thỏ con xuống, biến thành hình người bấm mật mã mở cửa.

Thỏ con sợ tới ngốc, việc cơ bản là chạy trốn cũng quên luôn, lẳng lặng ngồi tại chỗ, Nghiêm Húc cúi người cầm nó lên ôm vào phòng khách, bật đèn, ngồi xuống sô pha đánh giá thú cưng của mình.

Đây là một con thỏ con màu xám.

Thực sự nhỏ, một tay là có thể bao lại, đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Nghiêm Húc, như là lo lắng một giây nữa thôi Nghiêm Húc sẽ nhào vào cắn xé mình, sau gáy có một chỏm lông ướt nhẹp, là nước miếng của hắn để lại khi nãy.

Nghiêm Húc ngã vào sô pha, hai tay giao lại đặt trên đầu gối, ra lệnh cho thỏ con: “Hiện hình người.”

Thỏ xám không nhúc nhích.

Nghiêm Húc nhíu mày, nhìn chằm chằm thỏ con trong tay, con ngươi co rụt lại thành một đường chỉ, thỏ con lại cảm nhận được uy áp trước khi hắn hiện hình, lo lắng đạp đạp chân sau, bằng mắt thường có thể thấy được cả thỏ đang biến hoá thành hình người.

Nghiêm Húc nhìn cậu trai cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ‘cưỡi’ trên người mình.

Hơi thở của đối phương rất mỏng, hèn chi lúc vừa gặp Nghiêm Húc còn tưởng là con người bình thường.

Nghiêm Húc chưa từng thấy bán thú nào trong lúc chuyển hoá thành hình người mà không thể xử lý được quần áo, cho nên không phải là che dấu quá tốt, mà là yếu ớt quá mức.

Nghiêm Húc không nói năng gì, chỉ đánh giá thỏ con từ trên xuống dưới, đến khi đối phương có chút co rụt, bả vai rút lại, Nghiêm Húc mới nhớ tới người ta còn đang trong trạng thái không mảnh vải che thân.

Nghiêm Húc ngồi xuống, thuận tay lấy bộ đồ ngủ của mình đưa cho thỏ xám: “Mặc vào.”

Đối phương nuốt nước miếng mặc đồ vào, Nghiêm Húc hỏi: “Cậu tên gì?”

“Nguyên Cốc.” Thỏ xám nói xong, đầu từ trong cổ áo vươn ra, tóc rối lung. Tóc có chút dài, che khuất cả ánh mắt, dài tới tận chóp mũi.

Nguyên Cốc cúi đầu túm túm ống tay áo dài thòn, giơ tay lên ngửi ngửi quần áo đầy mùi của Nghiêm Húc.

Bị mùi hương của kẻ săn bao vây làm Nguyên Cốc cảm thấy không được tự nhiên, thân thể lại rụt lại, giống như làm vậy có thể làm bản thân không vương mùi Nghiêm Húc.

Động tác nhỏ của Nguyên Cốc không ngừng, sau khi sực nhớ ra bản thân còn ngồi trên đùi của Nghiêm Húc mới giật mình, sau đó ngã mạnh về sau.

Nghiêm Húc lẳng lặng nhìn, không đỡ Nguyên Cốc dậy, hắn nghĩ cho dù là thú thì Nguyên Cốc cũng sẽ có bản năng tự bảo vệ bản thân, ai ngờ người này ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, té thẳng xuống đất, ngã chổng vó, đầu đập vào sàn một tiếng vang dội.

Nguyên Cốc co quắp đứng lên, đau đớn bịt vết thương sau đầu, cậu xoay người, phía sau lộ ra cái đuôi lông mềm.

Nghiêm báo: “……”

Hắn cảm thấy Nguyên Cốc này yếu tới mức không bình thường rồi.

“Lộ đuôi rồi.” Nghiêm Húc dùng chân chạm chạm vào đuôi thỏ: “Cậu là sinh viên của trường đại học gần đây à?”

Nguyên Cốc là một con thỏ, theo bản năng trước động vật ăn thịt như Nghiêm Húc sẽ nhút nhát, cảm thấy nếu nói lời không hợp ý Nghiêm Húc, sẽ bị hắn một ngụm ăn vào bụng.

Nguyên Cốc khẩn trương lùi lại, giả bộ ngồi xuống, dùng mông chèn cái đuôi lại.

Nghiêm Húc không hiểu sau nhìn chằm chằm động tác đó của Nguyên Cốc.

Con thỏ này có bệnh?

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Nghiêm Húc không kiên nhẫn nói.

Nguyên Cốc lấy lại tinh thần, trong đầu ngẫm lại lời nói dường như rất bình thường của Nghiêm Húc vài vòng, cái giọng non nớt rí rí trả lời: “Là nghiên cứu sinh.”

Nghiêm Húc cười nhạo: “Với chỉ số thông minh của cậu mà có thể làm nghiên cứu sinh ư?”

Nguyên Cốc mím môi nhìn chằm chằm mặt sàn.

Nghiêm Húc lại hỏi: “Cậu ở đâu?”

“Ký túc xá.” Nguyên Cốc nói: “Bạn cùng phòng mang bạn gái về, nên tôi ra ngoài.”

Nghiêm Húc im lặng.

Này, người này ở trường bị bắt nạt sao? Có lẽ đuổi ra khỏi ký túc xá là còn nhẹ.

“Sau này ở chỗ của tôi đi.” Nghiêm Húc lười biếng nhích thân thể: “Dù sao cũng cách trường cậu không xa.”

Nguyên Cốc còn đang ngơ ngần, chậm rãi ngẩng đầu, mù mờ hỏi: “…Tại sao chứ?”

“Bởi vì tôi muốn nuôi thỏ.” Nghiêm Húc nói xong đứng lên, đi ngang qua Nguyên Cốc thuận tay vuốt cái ót cậu một cái.

Vốn chỉ là thuận tay sờ mà thôi, nhưng không ngờ tóc Nguyên Cốc rất mềm mại, nhịn không được lại sờ thêm vài cái.

“Đi ngủ.” Nghiêm Húc ngáp, đi lên lầu.

Nguyên Cốc nhìn Nghiêm Húc rời khỏi tầm nhìn của mình.

Cậu ngồi yên, tay thò ra sau bứt lông đuôi.

Cậu có thói quen mỗi khi suy nghĩ chuyện gì đều bứt lông đuôi, cũng may đến giờ đuôi vẫn chưa trụi.

Nguyên Cốc không hiểu, sao mới có một đêm mà mình thành thỏ kiểng rồi?

Nhưng mà cho dù không hiểu cậu cũng không thể từ chối yêu cầu của Nghiêm Húc, bởi vì sức mạnh của Nghiêm Húc khiến cậu thần phục.

Con báo kia cực kỳ mạnh.

Nếu như mình trốn, đối phương hùng dũng như vậy, có thể dễ dàng bắt mình lại. Răng nanh của hắn cắn nát mình dễ như ăn bánh, yết hầu rách ra, máu tươi nóng hổi chảy vào cổ họng hắn.

Nguyên Cốc rùng mình, khẩn trương thẳng người nhìn xung quanh.

Con báo bảo cậu ngủ, nhưng ngủ ở đâu?

Nguyên Cốc nhìn chằm chằm cảnh cửa lầu hai đóng chặt.

Đừng có mơ, người kia chỉ nói muốn nuôi thỏ, cũng không nói cho thú cưng ngủ chung một phòng.

Nguyên Cốc nhìn sô pha khi nãy Nghiêm Húc ngồi.

Hình như so với cái ghế dài ở trước cửa tiệm thoải mái hơn, nhưng mà bên trên đầy hơi thở đáng sợ của hắn, mình ngửi vào liền lo sợ, nằm lên chắc cũng không ngủ được.

Nguyên Cốc ngồi một lúc lâu, cuối cùng nằm xuống tại chỗ, nhắm mắt lại.

Một lát sau, cậu giống như không yên ngồi dậy, cởϊ áσ đầy mùi của Nghiêm Húc ra để lên sô pha, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi vào một góc trong phòng khách, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối.

Không lâu sau, Nguyên Cốc biến thành thỏ con. Cậu rụt người lại, cảm thấy mình như cục len màu xám.

Nhắm mắt lại, hô hấp dần đều đặn.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Nghiêm Húc không cần đi làm, hắn cũng không đặt báo thức, ngủ tới khi nào tỉnh dậy thôi.

Xuống giường, rửa mặt, Nghiêm Húc làm bữa sáng cho một người, đến khi ăn xong mới nhớ tới, hình như trong nhà còn một người nữa.

Nghiêm Húc nhìn xung quanh, thấy áo ngủ đặt trên sô pha.

Thỏ con của hắn đâu?

Nếu cởϊ qυầи áo, vậy chắc là biến thành hình thỏ trốn ở đâu rồi.

Nghiêm Húc tìm lòng vòng trong phòng khách, phát hiện ở góc tường có một con thỏ xám đang ngủ gật.

Hắn đi qua, cầm da sau cổ lên.

Hắn nhìn Nguyên Cốc một hồi, đột nhiên phát hiện tai trái của thỏ xám mất một góc.

Nghiêm Húc nhìn chằm chằm lỗ tai của Nguyên Cốc, cảm thấy mặt cắt của chỗ đó rất bằng phẳng, không giống như vừa sinh ra đã không trọn vẹn.

Hắn cầm cái tai không trọn vẹn lên xem, Nguyên Cốc run run, rõ ràng là chống cự lại sự đυ.ng chạm của Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc đặt Nguyên Cốc lên ghế, hất cằm: “Hình người.”

Theo mệnh lệnh của Nghiêm Húc, Nguyên Cốc bắt đầu biến lớn, lông tơ biến mất, đặc thù nhân loại hiện ra.

Nghiêm Húc nhịn không được thở dài một hơi.

Phải yếu như thế nào mới có thể đem quá trình này làm rõ ràng như vậy.

Nguyên Cốc không biết Nghiêm Húc nghĩ gì, biến xong ngồi xuống, lấy tay gảy gảy mớ tóc loà xoà trước trán, sau đó nhìn chằm chằm chân mình.

Giật mình phát hiện bản thân không có mặc quần áo, sau đó đi đến sô pha, nhìn đồ ngủ của Nghiêm Húc do dự một lúc.

Nghiêm Húc hai tay ôm ngực, nhìn Nguyên Cốc không tình nguyện, hỏi: “Sợ mùi của tôi à?”

Nguyên Cốc chần chừ nhìn lại.

Nếu gật đầu có thể không mặc sao?

“Phòng ngủ phía đông trên lầu một có quần áo, so với cái cậu mặc nhỏ hơn một ít đấy.” Nghiêm Húc đập tan ảo tưởng của cậu.

“Thời gian này cậu đi đâu cũng phải mặc mấy cái này.” Nhìn thỏ con đang lo lắng nhe nanh ra: “Lấy độc trị độc, có nghe chưa?!”

Nguyên Cốc khó xử nhìn hắn.

Nghiêm Húc dùng cằm cái ghế dựa trước bàn ăn: “Ngồi xuống đây.”

Nguyên Cốc mím môi im lặng mặc đồ, ngồi xuống đối diện Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc nghiêng người về phía trước, sờ sờ lỗ tai của Nguyên Cốc, khi biến về hình người cũng không trọn vẹn, tai trái mất một góc: “Tai cậu bị gì vậy?”

“Này!” Nguyên Cốc cúi đầu, làm như không tránh né tay của Nghiêm Húc: “Hình người của tôi không ổn định, có khi chỉ tồn tại ở dạng thú. Trong một lần nào đó, bị bắt, xé mất một cái lỗ tai.”

“Vậy à?” Nghiêm Húc thu tay lại, ôm cánh tay nhìn cậu: “Cậu nên biết, nếu có thể tu thành hình người, đều là những con thú có tiềm lực phi thường, rất ư mạnh mẽ, nhưng cậu…”

Nghiêm Húc nheo mắt lại: “Tôi không biết thỏ còn có thể tu luyện đến trình độ này.”

“Đây cũng không phải do năng lực của tôi.” Nguyên Cốc nói: “Khi tôi còn hình thú, có một con thú cao cấp tu luyện trên ngọn núi tôi sống, tôi được thơm lây linh khí của hắn, cho nên chầm chậm biến thành người.”

“Như vậy cũng được?” Nghiêm Húc nhíu mày.

Hèn chi Nguyên Cốc yếu như vậy.

Nghiêm Húc và Bách Yến đều cùng tranh đấu với tự nhiên, chiếm được cơ hội hiếm có mới trở thành bán thú, đạt được linh trí. Mỗi bán thú đều phải trải qua cạnh tranh khốc liệt mới có được sức mạnh mà tất cả dã thú mơ ước.

Mà Nguyên Cốc thì khác, cậu có thể ngồi ở đây cũng không phải nhờ năng lực bản thân. Cho dù nhìn bề ngoài của cậu không khác người thường nhưng sự thật cậu không có biện pháp ổn định hình người, Nguyên Cốc là bán thú chưa phát triển hoàn toàn, lại không nắm được năng lực của mình, cái này ảnh hưởng đến việc điều khiển biến thân, cả hình người nhìn cũng có chút ngu. (=))))

Nghiêm Húc cười nhạo: “Người không ra người, thú không ra thú.”

Nguyên Cốc nhìn quả cam trên bàn ngẩn người, nghe vậy xoay đầu nhìn Nghiêm Húc, cũng không biết có hiểu Nghiêm Húc đang cười nhạo mình hay không, cúi đầu nghiên cứu chất liệu áo ngủ.

Nghiêm Húc tung hứng quả cam trên không: “Muốn ăn?”

Nguyên Cốc suy nghĩ ba giây rồi gật đầu.

“Không được.” Nghiêm Húc nói xong thì bắt gặp ánh mắt của Nguyên Cốc dính chặt vào quả cam, liền quơ quơ quả cam trong tay.

Ánh mắt của Nguyên Cốc không tiếp tục đuổi theo quả cam mà nhìn Nghiêm Húc.

Ặc, sao mà giống con chó ngáo vậy.

“Khỏi nhìn, không cho ăn. Không biết bụng rỗng ăn cái này không tốt sao?!” Nghiêm Húc nói “Cậu… Đúng là ngu ngốc!”

Nguyên Cốc không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Nghiêm Húc.

“Được rồi, đi ăn cơm đi.” Nghiêm Húc chỉ tủ lạnh “Trong tủ lạnh có trứng gà với thịt, hộc tủ có sữa.”

Nguyên Cốc đứng lên, đi vào phòng bếp tìm sữa, dưới áo ngủ rộng thùng thình là cặp chân gầy còm, xoay người một phát liền lộ ra cái mông, Nguyên Cốc quay đầu lại, phát hiện Nghiêm Húc đang nhìn mình chằm chằm, lúng túng hỏi.

“Có qυầи ɭóŧ không?”

Nghiêm Húc chĩa ngón tay lên lầu: “Trong phòng ngủ phía đông có.” hắn khịt mũi khinh thường, đứng dậy chạy lên lầu “Phiền phức quá, cậu có tôi không có chắc.” (Có gì mọi người tự hiểu)

Nguyên Cốc đi theo hắn lên lầu lấy qυầи ɭóŧ mặc, một bên chẹp chẹp miệng một bên vuốt vuốt đuôi.

Đi một đoạn Nghiêm Húc quay đầu, thấy hành động của cậu lại cười nhạo nói: “Muốn làm người thì làm cho giống một chút, vừa đi vừa sờ mông thì giống cái dạng gì.”

…. Tôi sờ đuôi mà…

Thỏ con ủ rũ buông tay.