Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 80: Súc sinh

Hạ Chi Dã mới đầu cũng muốn dịu dàng một chút, nhưng lực khống chế của hai thiếu niên tràn đầy tình ý cũng chẳng tốt như vậy.

Mà ngay khi hắn ý thức được bản thân sắp mất khống chế, nghiêng đầu muốn tránh ra, Tống Yếm lại phủ trên người hắn, trầm giọng nói ra cậu kia: "Hạ Chi Dã, lần này tôi không còn nhỏ nữa, thân thể của tôi cũng khỏe lại rồi, hơn nữa, tôi bằng lòng."

Giọng nói hơi khàn, âm sắc trong trẻo nhuốm mùi hoa nở đêm xuân, vừa mời mọc vừa hứa hẹn.

Bàn tay Hạ Chi Dã đăng đặt bên hông cậu không khỏi dùng thêm ít sức lực, cổ họng nhẹ nhàng lăn lên lăn xuống, tiếng nói trầm thấp dịu êm: "Tống Yếm, cậu chắc chắn chưa?"

Việc như thế này mà còn phải hỏi lại thêm một lần nữa, rốt cuộc có phải đàn ông không đấy?

Da mặt Tống Yếm không có dày đến mức có thể nói ra câu đó lần thứ hai, vành tai đỏ bừng chuẩn bị đứng dậy rời đi: "Thôi, không muốn thì để sau..."

Nhưng mà lời còn chưa dứt, đã bị Hạ Chi Dã lôi trở lại, ôm eo cậu ấn chặt vào trong l*иg ngực, dùng đôi môi chặn lại mấy lời chưa thể nói ra khỏi miệng, mạch nước ngầm trong đêm xuân bỗng trở nên mãnh liệt.

Mãi cho đến khi thể lực của Tống Yếm không thể chịu được nữa, mới tinh bì lực tẫn thϊếp đi trong lòng của Hạ Chi Dã.

Sáng hôm sau khi thức dậy, Tống Yếm cảm thấy xương cốt rã rời, toàn thân cũng đau nhức, cổ họng cũng khàn khàn, mới cử động một chút mà đã cảm giác giống như sắp chết.

Chợt nhận ra làm một trận 'đẹp đẽ' trong mùa xuân này cũng chẳng sao cả, nhưng nếu cả đêm ba trận thì rất là có sao.

Có sao như kiểu sắp thăng thiên luôn ấy.

Cậu nằm trên giường, trùm chăn, chờ đến khi nhìn thấy Hạ Chi Dã bưng cháo bước vào, ánh mắt đã lạnh đến mức có thể gϊếŧ người.

Hạ Chi Dã nhìn thoáng qua những vệt đỏ trên mảng da lộ ra chỗ cổ áo của Tống Yếm, cũng biết bản thân đêm qua có hơi quá đáng, chột dạ khụ một tiếng, bưng chén cháo ngồi xuống mép giường, sờ trán cậu, sau khi xác nhận không có bị số mới hỏi một câu: "Trong bụng có khó chịu không?"

Tống Yếm lạnh mặt nhìn hắn: "Lòng cậu không hiểu rõ sao?"

"..."

Tuy rằng đêm qua hắn rất cẩn thận rất nghiêm túc rửa sạch cho Tống Yếm nhưng dù sao cũng là lần đầu, không có bao nhiêu kinh nghiệm, hơn nữa mọi việc xảy ra quá đột ngột, không có đeo cái thứ đồ chơi kia, lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì đó, người làm bạn trai như hắn có thể tự sát tạ tội được rồi.

Vậy nên hắn mới trầm giọng hỏi lại: "Nếu không thoái mái vậy chúng ta đi bệnh viện nhé?"

Đi bệnh viện làm gì?

Đi bệnh viện rồi nói với bác sĩ là do bạn trai của cậu không biết làm người và cái kia quá to nên cậu mới bị đau bụng à?

Hạ Chi Dã là kiểu người chấp nhận mất mặt chứ cậu thì không.

"Đi bệnh viện cái rắm!"

Tống Yếm tức giận trừng mắt với Hạ Chi Dã.

Hạ Chi Dã cho rằng cậu không muốn động đậy, tiếp tục thấp giọng dỗ dành: "Không phải bụng cậu khó chịu à, chúng ta đến bệnh viện khám thử, lỡ đâu có vấn đề..."

"Không có vấn đề gì cả."

Tống Yếm chẳng muốn tiếp tục đề tài này nữa, hung dữ cắt lời hắn, "Trừ việc vẫn còn có cái thứ nào đó ra thì chẳng có tí vấn đề nào nữa, được rồi chứ, vừa lòng chưa, có thể tránh ra rồi chứ?"

Hạ Chi Dã ngẩn ra một chút, mới nhận ra lời nói vẫn còn cái thứ nào đó của Tống Yếm là có ý gì, duỗi tay xoa nhẹ chóp mũi, cố nhịn cười, miễn cho Tống Yếm thẹn quá thành giận không thèm để ý đến hắn. Sau đó một tay bưng chén, một tay nâng Tống Yếm ngồi dậy, múc từng muỗng cháo đưa đến bên miệng cậu.

Tống Yếm mệt đến nỗi không muốn nhấc tay, thế nên cứ mặc cho Hạ Chi Dã đút từng muống từng muỗng một, vẻ mặt lười biếng kiêu căng, rất giống với đại thiếu gia chân chính thời cổ đại.

Cũng may là nha hoàn thông phòng vừa mới phù chính như Hạ Chi Dã cũng rất vui vẻ sẵn lòng, sau khi hầu hạ Tống Yếm ăn ngon uống no rửa mặt sạch sẽ xong, cũng nằm lên giường, ôm Tống Yếm định cùng nhau ngủ tiếp.

Kết quả hắn vừa mới đυ.ng vào Tống Yếm, Tống Yếm đã cảnh giác lui về phía sau, khiến Hạ Chi Dã vừa bực mình vừa buồn cười: "Tôi là loại người này sao?"

Tống Yếm lạnh lùng a một tiếng: "Cậu không phải là loại người như vậy à?"

"..."

Hạ Chi Dã thế mà nhất thời không có cách nào đúng lý hợp tình để phản bác, chỉ có thể xấu hổ khụ một tiếng, "Sau này chú ý, sau này chú ý."

"Mẹ nó cậu còn muốn có sau này nữa?"

Tống Yếm cảm thấy người này quả thật là đang mơ mộng hão huyền, dùng chân đá Hạ Chi Dã bay xuống giường.

Hạ Chi Dã phi thường tự giác bò lên lần nữa, chui vào trong chăn bông, kiên nhẫn dỗ dành: "Yên tâm, sau này tôi sẽ luyện tập thêm để nâng cao kỹ thuật, bảo đảm trải nghiệm của người dùng, lần đầu tiên sẽ không thu phí."

"Ngu ngốc."

Tống Yếm không kiềm lòng được bật cười mắng hắn một câu, nhưng lại không đá bay Hạ Chi Dã nữa.

Hạ Chi Dã ôm Tống Yếm, xoa eo giúp cậu, hỏi: "Hôm nay hai chúng ta làm gì đây, ở nhà nghỉ ngơi hay là có muốn chơi cái gì không?"

"Không phải là hôm nay mấy cậu đâu có được nghỉ à."

Tống Yếm hỏi.

"Ừm." Hạ Chi Dã hỏi, "Sao thế?"

"Chỗ của tôi có người ngồi không?"

"Không có. Sau này chưa từng có ai ngồi vào chỗ của cậu bao giờ cả."

"Vậy chúng ta quay về Tam trung đi." Tống Yếm rũ mi nhàn nhạt nói, "Lén đi vào, trước tiết tự học buổi tối ấy."

Rồi tay trong tay dạo bước trong rừng cây nhỏ.

Tựa như những cặp tình nhân khác trong trường học vậy.

Hạ Chi Dã biết ý tưởng của Tống Yếm, siết chặt cậu vào lòng hơn một chút: "Được."

Nhờ có sự quản lý rời rạc của Tam trung cùng với sự yểm hộ của tiểu Béo và Triệu Duệ Văn, Tống Yếm thành công trà trộn vào lớp 12-1 của trường Tam trung.

Vừa lúc giáo viên trông coi tiết tự học buổi tối vào cuối tuần lại là cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Điềm, cô ngầm đồng ý và hơn nữa có sự giả vờ của tập thể các bạn học trong lớp nên Tống Yếm thành công ngồi trở lại vị trí cuối cùng dựa bên cửa sổ lớp học vốn có của cậu.

Mặc dù để tiện cho học sinh cuối cấp nên phòng học được chuyển từ lầu sáu xuống lầu một, nhưng khi được ngồi vào vị trí cũ thêm một lần nữa, Tống Yếm đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua một cách bàng hoàng, cứ như cậu đã quay về một năm trước, cậu cũng không có bị bắt ép rời khỏi nơi này, và cũng chưa từng về Bắc Kinh.

Mà cậu vẫn ở bên cạnh Hạ Chi Dã, vẫn ở cạnh bên những bạn học thoạt nhìn tuy rằng chẳng chút đáng tin nhưng lại khiến cậu cảm nhận sự ấm áp khi được tập thể đón nhận thêm một lần nữa này, đang cùng nhau chuẩn bị cho kỳ thi đại học, chuẩn bị bước về phương hướng tốt đẹp hơn của cuộc đời.

Cậu giữ vành mũ lười trai, dùng sức đè xuống, nhằm che khuất đi đôi mắt có khả năng sẽ làm lộ ra cảm xúc của bản thân.

Nhưng mà Hạ Chi Dã vẫn phát hiện, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ngay phía dưới bàn học, ống tay áo đồng phục to rộng tự nhiên rũ xuống, che mất năm đầu ngón tay đan chặt vào nhau.

Tống Yếm cũng không có buông ra, chỉ dùng một cái tay khác cầm lấy cuốn sách ôn tập tri thức trọng điểm ở trên bàn học của Hạ Chi Dã, yên lặng đọc thử.

Hạ Chi Dã cũng không làm phiền cậu, chỉ nắm lấy bàn tay của cậu, sau đó dùng tay kia nắm bút, từng chút từng chút viết những kiến thức trọng điểm nhất vào vở học.

Cửa sổ phòng học mở ra một nửa, gió đêm lẳng lặng thổi vào lớp, bóng đèn trên trần nhà an tĩnh bừng sáng, rơi từng vầng sáng xuống mặt bàn bóng loáng.

Trên bảng đen trước cửa lớp, bên phải đó có dùng phấn viết một dòng chữ 'đếm ngược 93 ngày' thật to. Học sinh trong phòng cũng không có tranh thủ lén lút nói chuyện truyền giấy nhớ cho nhau hoặc thấm chí tụ ba lại đánh địa chủ trong tiết tự học như nắm ngoái, mà là vùi đầu ôn tập, múa bút thành văn, chiến đấu hăng hái vì cuộc đời tốt đẹp hơn đang chờ ở phía sau.

Trong phòng học an tĩnh đến mức chỉ còn âm thanh lật sách và tiếng ngòi bút xẹt qua trang giấy.

Tống Yếm ngồi trong hoàn cảnh ấy, len lén nắm tay với Hạ Chi Dã ngay dưới bàn học, hưởng thụ sự vui thích và yên lặng hiếm có này.

Nhưng mà không yên lặng được bao lâu, tiểu Béo vừa mới ra ngoài đi vệ sinh đã trưng ra vẻ mặt khẩn trương bất an chạy vào từ cửa sau của phòng học, thở hổn hển: "Anh Yếm, Hạ gia, hai cậu... Hai cậu mau... Khụ khụ khụ ---"

Bởi vì nói quá nhanh nên bị sặc nước miếng, ho khù khụ đến mức mặt đỏ tai hồng.

Hạ Chi Dã thuận tay giúp bạn vỗ lưng, lười biếng nói: "Nói chậm một chút, đằng sau không có quỷ đuổi theo đâu."

"Ai da, không thể chậm được, chậm không được đâu, đằng sau không có quỷ đuổi theo nhưng mà có Lưu Đức Thanh đuổi theo đó!" Tiểu Béo cuối cùng cũng thuận khí, gấp muốn chết rồi đây này, "Không biết có phải là thầy ấy rảnh rỗi sinh nông nổi hay không, buổi tối cuối tuần rồi mà vẫn còn muốn đi tuần tra tiết tự học. Lúc tôi về thì thầy ấy đã đến cửa phòng của lớp ba rồi, hai người các cậu mau chạy nhanh đi!"

Vừa dứt lời, cửa sau lớp học lập tức truyền đến một tiếng rống vang dội đất trời: "Đây là ai! Không lo học tiết tự học buổi tối mà đứng đứng trước chỗ ngồi của người khác làm gì! Thích đứng à? Thích đứng thì xuống phòng giáo vụ phạt đứng đi, đứng trước mặt tôi này! Ai... Từ từ... Sao lớp của mấy em lại có thêm một người vậy?"

Lúc Lưu Đức Thanh nhìn thấy vị trí vốn dĩ là không có người ngồi bên cạnh Hạ Chi Dã lại có thêm một người, đầu tiên là ngẩn người, sau đó bỗng cảm thấy hình như có chút quen mắt.

Chờ đến khi phản ứng kịp, Hạ Chi Dã đã xách cặp ném ra ngoài cửa sổ, sau đó la lên một tiếng 'Yếm ca, chạy mau', hai người đã nhanh nhẹn chống lên cửa sổ, nhảy nhẹ một cái, trèo cửa sổ ra ngoài.

Để lại Lưu Đức Thanh cuối cùng cũng hoàn hồn vô cùng tức giận vọt đến bên cửa sổ, phẫn nộ hô to: "Hạ Chi Dã! Tại sao lại là em!"

Hô xong lại thở phì phì chuẩn bị trèo cửa sổ đuổi theo.

Nhưng mà chân không đủ dài, bụng lại quá bự. Lúc chống cửa sổ, chân ngắn loay hoay nửa ngày cũng không nâng lên nổi dù chỉ một chút, còn khiến quần dính đầy bụi trên tường, chật vật không thôi.

Chỉ đành từ bỏ kế hoạch công kích, hô to về phía hai bóng lưng kiêu ngạo: "Hạ Chi Dã! Tống Yếm! Hai đứa em quay lại đây cho thầy! Quay về ngay cho thầy! Đừng có ỷ vào việc hai em là mầm non Thanh Bắc mà không đặt nội quy trường học vào trong mắt! Quay về ngay! Nghe không!"

Nghe được.

Nhưng không muốn trả lời.

Hạ Chi Dã và Tống Yếm xách cặp, tay nắm tay, một bên cười tươi, một bên nhanh chân chạy về phía hàng rào ngắn ở đằng sau cửa trường học, không thèm quay đầu lại, không lớn không nhỏ, vô cùng quá đáng!

Lưu Đức Thanh càng nghĩ càng giận, nhưng không thể làm gì hai người bọn họ, chỉ có thể giận chó đánh mèo lên thằng cháu ruột của thầy, quay đầu lại đá Lưu Việt một cú: "Thất thần làm gì! Trèo cửa sổ ra ngoài đuổi theo hai đứa đó giúp thầy mau lên!"

Lưu Việt ra vẻ đoan chính di chuyển cái bàn học bị đá lệch của mình về vị trí cũ, cầm sách Tiếng Anh lên, nghĩa chính từ nghiêm nói: "Thật sự xin lỗi thầy, thời gian quý giá, em muốn chuyên tâm học tập."

Lưu Đức Thanh: "???"

Nhóc con này yêu học tập như vậy bao giờ thế???

Cho rằng tôi ngốc à?!

Nhưng dù cái cớ này quá mức hoang đường, thầy lại không thể nào phản bác được, chỉ đành thở phì phì ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Điểm: "Cô Nguyễn! Sao cô có thể để cho học sinh trường khác đi vào trường của chúng ta được chứ! Đây là sự vô trách nhiệm đối với học sinh của trường chúng ta, biết không?!"

Nguyễn Điềm tỏ vẻ vô tội: "Em chỉ nghĩ học lực môn Tiếng Anh của bạn học Tống Yếm vô cùng vô cùng giỏi, giỏi hơn học lực của tất cả học sinh trong trường chúng ta, nên em mới bảo em ấy chia sẻ kinh nghiệm học tập, không ngờ rằng chưa kịp chia sẻ đã bị chủ nhiệm dọa chạy, quá đáng tiếc!"

Lưu Đức Thanh: "???"

Cho nên đây là lỗi của tôi?

Đối diện với ánh mắt nghi vấn, Nguyễn Điềm vẫn tỏ vẻ vô tội như cũ: "Không tin thì thầy cứ hỏi mấy em ấy đi."

Học sinh cả lớp không hẹn mà đồng loạt gật đầu điên cuồng, thậm chí còn bao gồm cháu trai ruột của thầy.

Lưu Đức Thanh: "..."

Cho dù thầy biết rõ có chỗ nào đó không đúng nhưng chết ở chỗ không thể nói được gì cả, chỉ có thể một bên tức giận, một bên nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ, định nói lý với đám học sinh trong lớp này.

Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, lớp phó học tập Triệu Duệ Văn ngồi bên cạnh đã đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc nói: "Chủ nhiệm Lưu, chỉ còn 93 ngày nữa là thi đại học rồi, mọi người ôn tập rất khẩn trương, thời gian cũng rất quý giá, bây giờ thầy đã lãng phí ba phút của mọi người rồi, trong phòng có tổng cộng 37 bạn học, tương đương 111 phút, thời gian này, thầy định bù đắp cho các bạn như thế nào đây ạ?"

Lưu Đức Thanh: "?"

"Cho nên xin chủ nhiệm Lưu đứng có làm chậm trễ việc học của mọi người nữa."

Nói xong, Triệu Duệ Văn cúi đầu làm bài, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm cho.

Các bạn học khác trong lớp cũng sôi nổi noi theo.

Toàn bộ phòng học bỗng chốc khôi phục lại bầu không khí tích cực học tập vô cùng tốt đẹp, khiến người ta không đành lòng quấy phá.

Chỉ còn lại Lưu Đức Thanh một mình một cõi ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Chẳng lẽ thật sự là do tôi làm sai à?

Vậy tôi đi nhé?

Mà Tống Yếm và Hạ Chi Dã thành công thoát khỏi hiện trường vụ án nhờ sự yểm hộ của cả lớp cũng đã lưu loát trèo tường ra khỏi cửa sau trường học.

Ngay khi Tống Yếm nhảy xuống từ trên đầu tường, dù biết không cần nhưng Hạ Chi Dã vẫn đón lấy Tống Yếm.

Kết quả lại đứng không vững, tuy rằng đón được nhưng bị lảo đảo rồi ngã xuống, con thuận thế túm lấy Tống Yếm vốn đang đứng vững cùng nhau té lăn quay trên mặt cỏ phía sau sườn núi.

"Á ---"

Sau hai tiếng hít hà do bị đau, Tống Yếm hung hăng chọt Hạ Chi Dã một cú: "Mẹ nó ai bảo cậu đỡ!"

Hạ Chi Dã mỉm cười ôm Tống Yếm: "Ai da, việc này không phải muốn tái diễn cảnh tượng trong phim thần tượng nhưng thất bại à, đừng giận nữa nhé, tôi xem thật nhiều phim vườn trường để học đó, ai mà ngờ được bọn họ lại gạt người ta chứ."

"Cậu bị ngốc à, nữ chính trong phim vườn trường mới mấy chục ký? Tôi có thể so với mấy người đó chắc, cậu không rõ việc bạn trai cậu là một người đàn ông có đúng không hả?" Tuy rằng Tống Yếm mắng hắn, nhưng vẫn không kìm lòng được, bị sự ngốc nhếch của Hạ Chi Dã làm cho bật cười thành tiếng.

Hạ Chi Dã cũng ôm cậu chặt hơn, cười hỏi: "Cuối cùng cũng được trải nghiệm được cảm giác kích thước khi yêu sớm trong trường học rồi chứ? Cảm giác thế nào?"

Tống Yếm nhớ đến bộ dáng đứng trước cửa sổ tức muốn hộc máu của Lưu Đức Thanh lúc nãy, gật gật đầu: "Cảm giác cũng không tệ lắm."

"Cũng không tệ lắm là được, vậy là chúng ta có thể tiếp tục thực hiện hạng mục tiếp theo của việc lén lút yêu sớm trong vườn trường rồi đúng không." Hạ Chi Dã nhìn Tống Yếm, đáy mắt màu nâu nhạt lại hiện ra một chút xảo trá của hồ ly tinh.

Bởi vì tâm tình không tồi nên thư sinh họ Tống không hề phát hiện ra, chỉ lười biếng nằm trên người Hạ Chi Dã, hỏi: "Hạng mục gì cơ? Nói tôi nghe một chút thử xem?"

Đôi mắt Hạ Chi Dã chớp chớp: "Trốn trong một góc của trường học bí mật hôn môi nhau vào ban đêm."

"... Đệt! Hạ Chi Dã! Cậu giữ mặt mũi một chút đi có biết không... Ưʍ..."

Lời nói mắng chửi do thẹn quá thành giận của Tống Yếm cuối cùng bị bao bọc trong tiếng cười khẽ trầm thấp và trong gió đêm dịu dàng lưu luyến.

Hoa đào trên sườn núi phía sau trường Tam trung lại nở rộ, lay động rụng xuống hai cánh hoa mỏng tanh, lướt qua gương mặt của cả hai, nhẹ nhàng rơi xuống lời chúc phúc.

Tống Yếm cam chịu nhắm nghiền hai mắt lại nghĩ, thôi, nể mặt mũi vụ hạng mục yêu sớm trong trường học rất thoải mái và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tạm thời tha cho mạng chó của Hạ Chi Dã vậy.

Coi như là hoàn thành những mong đợi và bà nội của cậu trong những ngày tháng nhìn những cặp tình nhân khác dính dính nhớp nhớp trong trường học khi còn sống ở Bắc Kinh vậy.

Cơ mà chỉ là tạm thời thôi.

Lần sau mà Hạ Chi Dã muốn làm 'chó' nữa, cậu nhất định sẽ đánh hắn.

Nhất định.

Tống Yếm âm thầm hạ quyết tâm.

Hết chương 80.

Lời của tui:

Tiện thể cho tui xin một vé giới thiệu bộ 'Đừng có quản chuyện của tôi' do tui mới đào, đây là bộ anh em ruột chung một mẹ của bộ này, mong cả nhà sẽ ủng hộ nhiệt tình.