Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 21: Tra khảo

Nam Vụ mây dày mưa nhiều, trung thu cũng chẳng thấy trăng tròn.

Hạ Du chụp hình cảnh bên ngoài nửa ngày, cái gì cũng chụp không được, nên quăng điện thoại: "Không thú vị."

Hạ Chi Dã ngồi ở đối diện cuối cùng cũng lấy lại được điện thoại của mình, xóa sạch sẽ mấy bức ảnh mà vị đại tiểu thư nào đó chụp trong album với cả trên vòng bạn bè.

Giọng điệu tản mạn: "Không thú vị thì gọi điện thoại cho bạn trai của chị tới đón đi. Hơn nữa làm phiền chị mỗi lần chiến tranh lạnh với bạn trai muốn để anh ấy đến tìm chị, cứ việc trực tiếp nói cho anh ấy vị trí của mình đi, đừng có đăng ảnh selfie lên vòng bạn bè của em rồi gắn định vị nữa được không?"

"Ai da, chị của em cũng muốn giữ mặt mũi mà, hơn nữa mượn vòng bạn bè của em đăng ảnh một chút thì có làm sao đâu... A, không đúng." Hạ Du như là đột nhiên nhớ đến gì đó, để sát đầu vào, cười chế nhạo, "Chẳng lẽ em sợ có người thấy sẽ ghen à, cho nên mới để ý như vậy? Yến tâm, đến lúc đó chị sẽ giúp em giải thích."

Hạ Chi Dã vốn dĩ không nghĩ tới phương diện này, nhưng Hạ Du vừa nói như vậy, hắn bỗng chợt nghĩ đến nếu Tống Yếm nhìn thấy bức ảnh này sẽ có phản ứng gì.

Suy nghĩ nửa ngày, ra được đáp án là không có phản ứng.

Dù sao ngoại trừ mấy người cực kỳ nhiều chuyện, hẳn là sẽ chẳng có phản ứng gì với bức ảnh này, huống chi là tín đồ lâu năm của 'liên quan gì đến tôi và liên quan cái rắm gì tới cậu' như Tống Yếm.

Hắn vừa hơi thất thần, Hạ Du lập tức hưng phấn: "Thế nào, nghĩ đến ai, nói cho chị nghe thử?"

Hạ Chi Dã đến mí mắt cũng chẳng thèm nâng: "Nghĩ đến người anh em ngủ dưới giường của em."

"..." Hạ Du, "Cút."

Em trai của cô từ nhỏ đã đẹp trai, tích cách cũng tốt, vốn dĩ cho rằng nợ đào hoa nhất định không thể thiếu, kết quả nhiều năm như vậy lại không dẫn được một cô bạn gái nào về nhà, thanh xuân tốt đẹp như vậy mà lại không muốn yêu sớm, thật sự là rất nhàm chán.

Hạ Du không có náo nhiệt để xem, khuấy cà phê, cái hay không nói, nói cái dở: "Cơ mà, em thật sự định cứ dây dưa với ông nội đấy à?"

"Vẫn ổn mà, dù sao cũng không đói chết."

Hạ Chi Dã có lệ một câu.

"Đứa nhỏ như em tại sao lại quật cường thế hả, ra nước ngoài có gì không tốt, em nhìn chị của em xem, mới cấp hai đã bay qua Anh, bây giờ sắp tốt nghiệp Cambridge, trở về lập tức tiến vào hội đồng quản trị, bao nhiêu người hâm mộ."

Lúc Hạ Du nói lời này, trên mặt chẳng có chút thần sắc vui vẻ nào hết.

Hạ Chi Dã cũng rõ mình hoàn toàn không cần phải giải thích.

Quả nhiên, giây tiếp theo Hạ Du đã thở dài: "Thôi, chị đời này xem như không được tự do, không thể để em trai của chị dẫm vào vết xe đổ. Nếu em không đủ tiền thì nói với chị, dù sao ngàn vạn lần cũng không thể khuất phục trước da^ʍ uy của ông được, nghe chưa?"

Hạ Chi Dã không trả lời, chỉ bưng cà phê lên, nhấp một hớp: "Thật ra em cũng không phải không muốn ra nước ngoài."

Hạ Du nhướng mày.

Hạ Chi Dã làm như vô ý: "Em nói muốn đến USC hoặc đại học New York học đạo diễn, bọn họ không đồng ý."

"Vô nghĩa." Hạ Du trợn trắng mắt, "Đám người cổ hủ kia có thể để cho em học ngành này à?"

Dùng lời của đám người cổ hủ kia mà nói, mấy cái đó đều không phải nghề nghiệp đứng đắn.

Ở trong mắt bọn họ, nếu trong nhà có đứa nhỏ nào không nên thân muốn chơi bời, vậy thì có thể bỏ tiền để nó vui đùa, coi như là chơi kiểu nghệ thuật. Nhưng với thành tích và đầu óc cỡ này của Hạ Chi Dã, không đưa tới công ty của gia đình để phát huy tài năng thì thật quá đáng tiếc.

Không biết còn tưởng rằng tập đoàn tư nhân phổ thông như nhà họ Hạ có ngôi vị hoàng đế phái kế thừa không ấy.

"Cho nên em định làm gì." Hạ Du hỏi.

"Để nói sau."

Hạ Chi Dã nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố chiếu lên mấy vũng nước sâu nông trên đường, giống như những vầng trăng nho nhỏ.

Con đường vốn có rất nhiều, tựa như ánh trăng cũng có rất nhiều.

Tống Yếm vốn muốn giúp Thẩm Gia Ngôn làm bài thi, thuận tiện phê bình hết đống kiến thức liên quan, sau đó sẽ đi ngủ.

Nhưng mà làm một hồi vẫn cứ nhớ đến bài đăng trên vòng bạn bè kia mãi, nghĩ một chặp lại nghĩ đến giấc mơ tối hôm đó, sau đó thì không thể tĩnh tâm được nữa.

Một bài toán hình học không gian, đường bổ trợ được vẽ như Phật Quang Phổ Chiếu cũng chẳng thể hình dung ra được ý tưởng.

Cuối cùng cứ đơn giản trực tiếp cầm đồ đạc đến phòng cho khách, định tắm rửa một lát để bình tĩnh lại rồi nói sau.

Bình tĩnh cái đếu.

Hạ Chi Dã, cái tên trai đểu này.

Tống Yếm vừa tắm càng nghĩ càng giận.

Hạ Chi Dã thiếu tiền không thể nói với mình à? Có khó khăn thì mình sẽ không giúp hay gì? Rõ ràng thành tích tốt như vậy, thi đại học phát huy hết khả năng, giành được học bổng, đại học không còn là vấn đề nữa, một hai phải đi trật đường làm cái gì?

Cho dù lần này hắn chỉ là đi ăn với người khác một bữa cơm, nhưng còn lần sau? Cả lần sau nữa thì sao? Một lần phá vỡ điểm mấu chốt, về sau sẽ vĩnh viễn không có điểm mấu chốt.

Tống Yếm tắm đến tâm phiền ý loạn.

Tắt vòi hoa sen, thay quần áo, đi đến ban công, đẩu cửa sổ ra, gió đêm thổi qua, mới hơi hơi bình tĩnh.

Rốt cuộc cậu có lập trường gì để mà tức giận?

Hạ Chi Dã đi gặp ai, ăn cơm với ai, ở bên cạnh ai, thì có liên quan gì tới cậu? Cậu không vui cái gì? Hoặc là nói cậu có tư cách gì mà không vui?

Đầu ngón tay Tống Yếm để trên bệ cửa sổ, nhìn toàn cảnh khu biệt thự trống trải yên tĩnh khi về đêm.

Một lát sau, có được đáp án.

Nhất định là do giấc mộng mà hắn kêu chị gái mà cậu mơ hôm ngủ ở nhà Hạ Chi Dã quá cay mắt, cho nên để lại bóng ma tâm lý.

Dù sao Hạ Chi Dã tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng kiêm bạn cùng bàn của cậu, bây giờ sắp dấn thân vào con đường sai lầm vi phạm luân lý đạo đức và quy định pháp luật, nếu mình chỉ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn thì thật sự có hơi không thể nói nổi.

Cho nên cậu chẳng qua chỉ đang ngăn cản một nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần thành tích giỏi giang đi nhầm đường mà thôi.

Nghĩ như vậy, Tống Yếm cảm thấy không có xấu cả.

Móc điện thoại ra gọi cho Hạ Chi Dã.

Hạ Chi Dã bắt máy rất nhanh, thanh âm vẫn tản mạn giống như thường lệ: "Alo, Tống Đại Hỉ, sao vậy hửm."

Đầu bên kia điện thoại rõ ràng có thể nghe thấy giai điệu kéo đàn Violon ở nhà hàng kiểu Tây, giọng điệu của Tống Yếm cơ bản đã hoàn toàn vĩnh biệt hai chữ thân thiện, lãnh đạm nói: "Bây giờ cậu đang ở đâu."

"Đang ở ngoài ăn cơm với một chị gái."

Hạ Du ngồi đối diện nghe câu trả lời của hắn, nhịn không được nhiều chuyện nhướng mày: "Bạn gái tra khảo?"

Hạ Chi Dã cảm thấy nếu mình nói phải, lúc Tống Yếm trở về nhất định có thể đánh chết mình luôn, thuận miệng phủ nhận: "Không, là bạn học."

Phủ nhận lại rất là nhanh, cũng chẳng biết là đang tự chứng minh sự trong sạch hay gì.

Hơn nữa lời giới thiệu có lệ 'là bạn học' này không hiểu sao tự nhiên khiến cho giọng điệu của Tống Yếm lạnh lùng hơn cả trước: "Vốn dĩ muốn hỏi xem cậu có ở ký túc xá hay không, không có ở thì thôi."

Hạ Chi Dã nghe ra biến hóa trong giọng điệu của cậu, hỏi: "Làm sao vậy."

"Chẳng sao cả, chỉ là tôi tìm không thấy ipad đâu hết, không biết để quên ở sân bay hay là để quên ở ký túc xá nữa."

"Chờ lát nữa tôi về ký túc xá sẽ tìm giúp cậu."

"Được."

Nếu là ngày thường, Tống Yếm nhất định sẽ tình nguyện trực tiếp lựa chọn mua ipad mới chứ không muốn làm phiền người khác, nhưng hiện tại cậu nghe Hạ Chi Dã nói lát nữa sẽ về ký túc xá, thế mà lại nhẹ nhàng thở ra.

Không ngủ lại thì tốt.

Nhưng mà vừa định nói gì đó, đã nghe cô gái ở đầu bên kia điện thoại nói với Hạ Chi Dã: "Tối nay em còn phải về nhà ngủ à? Không phải nói sẽ ở khách sạn với chị rồi hả?"

Đầu ngón tay nắm mép điện thoại của Tống Yếm nháy mắt cuộn tròn lại một chút, chờ Hạ Chi Dã trả lời.

"Có chút việc."

Hạ Chi Dã ở đầu bên kia điện thoại thuận miệng đáp cho có lệ.

Giọng nói của cô gái tựa hồ có hơi bất mãn: "Vậy thôi, xong việc rồi thì có thể đi về."

Hạ Chi Dã bổ sung: "Mười một giờ ký túc xá đóng cửa."

"Không sao, về kịp." Cô gái kia hình như cũng không kiếm chuyện, "Mười phút đủ cho em giải quyết. Chị lên đó tắm trước đây, em tới thì cứ gõ cửa."

"Được."

Lần này Hạ Chi Dã không có từ chối.

Cô gái đạp giày cao gót đi xa.

Tống Yếm vốn dĩ đã nhẹ nhàng thở ra nghe được đoạn đối thoại này, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng nảy lên trong lòng, nhịn không được lạnh lùng nói: "Hạ Chi Dã, cậu giữ mình trong sạch một chút có được không?"

Hạ Chi Dã có hơi ngốc: "Tôi không giữ mình trong sạch chỗ nào?"

"Buổi tối đến phòng của người khác giới mà kêu giữ mình trong sạch à?"

"Tôi chỉ giúp chị ấy sửa máy tính thôi mà."

"..."

Sau một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Hạ Chi Dã mới phản ứng được, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "Bạn học Tống Đại Hỉ, cậu nói rõ cho tôi nghe, cậu thấy tôi chỉ trong mười phút là việc có khả năng à?"

Mười phút quả thật có chút miễn cưỡng.

Nhận ra được mình hiểu nhầm, mặt mũi Tống Yếm có hơi nhục nhã, nhưng vẫn mặt không đổi sắc phun ra ba chữ: "Khó mà nói."

Khó mà nói.

Nhóc con xấu xa rất biết làm người khác tức giận.

Đầu lưỡi Hạ Chi Dã nhẹ nhàng chọt vào răng cấm: "Bạn học Tống Đại Hỉ, dạo này cậu thật là kiêu ngạo."

Tống Yếm dù không có lý cũng chẳng sợ: "Cho nên?"

"Cho nên cậu có biết là cậu đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ điểm mấu chốt của một người đàn ông hay không?"

"Sau đó?"

"Sau đó tôi vì cậu mà thay đổi điểm mấu chốt cũng không phải không được."

Thiếu niên vừa qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm hơi thấp, lười biếng khàn khàn, ý cười biếng nhác mang theo chút dung túng truyền ra từ tai nghe, khiến người ta trong nháy mắt không thể làm mình làm mẩy được nữa.

Rõ ràng người bị oan là hắn, chủ động dỗ dành cũng là hắn, có vẻ như chính mình vô cớ gây sự.

Khó trách sẽ khiến chị gái trẻ tuổi xinh đẹp nhiều tiền yêu thích, cũng khó trách có thể quen bốn mươi mấy cô bạn gái.

Thì ra người này ngày thường đều dỗ dành người ta thế này.

Quả nhiên là trai đểu.

Nhưng đểu thì đểu, bình thường thay bạn gái nhiều như thay áo thì thôi,

Tống Yếm nghĩ như vậy, giọng điệu khôi phục lại sự hờ hững: "Nếu cậu thật sự có điểm mấu chốt thì bớt dây dưa với con gái một chút, đặc biệt là cái loại nhiều tiền lai lịch không rõ kiểu này, đường đường chính chính làm đàn ông nghe không."

Nói xong cũng không đợi Hạ Chi Dã trả lời mà lập tức cúp điện thoại.

Để lại Hạ Chi Dã ở đầu dây bên kia nghe âm thanh báo bận chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi: "?"

Trong lịch sử trò chuyện Wechat của hắn, một tháng qua, bao gồm cả Nguyễn Điềm, Hạ Du, bà nội Lưu, tổng cộng cũng chẳng vượt qua năm người, cho nên hắn dây dưa với ai.

Hơn nữa trên đời này còn có người đàn ông nào đường đường chính chính hơn cả hắn nữa à?

Không có.

Hạ Chi Dã cực kỳ chắc chắn.

Sau khi Tống Yếm cúp điện thoại, ném nó đi, nằm lên trên giường, cảm thấy vừa rồi có chút mất mặt.

Dù sao với tố chất thân thể của Hạ Chi Dã, mười phút quả thật không có khả năng, rốt cuộc lúc ấy mình đã nghĩ cái gì vậy.

Nhưng nếu Hạ Chi Dã một hai phải đi trật đường, cậu cũng chẳng quản được, làm được như thế đã xem như tận tình tận nghĩa.

Nghĩ xong thì bị chăn kín mít, chuẩn bị đi ngủ.

Mỗi lần che mắt thì lại hiện lên cảnh tượng Hạ Chi Dã nằm ở trên giường một bên nắm chặt cổ áo đồng phục một bên khóc lóc kêu chị ơi cực kỳ cay mắt.

Tống Yếm cảm thấy có lẽ bản thân mình hết cứu nổi rồi.

Xốc chăn lên, cầm điện thoại, muốn hỏi Hạ Chi Dã có về ký túc xá hay không, nhưng sau khi click vào ảnh đại diện Wechat mới cảm thấy sự quan tâm của mực hôm nay đã vượt quá giới hạn định mức, nếu hỏi nữa thì có vẻ kỳ quái.

Vì thế suy nghĩ một lát, nhấn mở phần mềm cùng chơi chung.

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Vương Giả.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Không được.

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền:?

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Bạn cùng phòng kêu tôi cách xa kiểu nữ sinh nhiều tiền không rõ lai lịch như các cô một chút.

Tống Yếm: "..."

Mẹ kiếp cậu mới là nữ sinh không rõ lai lịch.

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Cậu nghe lời của bạn cùng phòng thế à?

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Đương nhiên.

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Vì sao?

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Bởi vì cậu ấy đáng yêu.

Tống Yếm: "..."

Cậu mới đáng yêu, cả nhà cậu đều đáng yêu.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Hơn nữa cậu ấy rất tốt với tôi.

Tống Yếm: "..."

Nhớ lại những hành động mà mình làm với Hạ Chi Dã, cậu cảm thấy Hạ Chi Dã có chút khuynh hướng là M.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì cậu ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình, tôi đánh không lại cậu ấy, cho nên không dám không nghe.

Tống Yếm: "..."

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Cơ mà nếu cô thật sự muốn chơi thì cũng không phải không được, để tôi gọi cho bạn của tôi, team năm, đến lúc đó bạn cùng phòng của tôi có tra hỏi thì cũng dễ giải thích rõ ràng.

Tống Yếm cảm thấy đoạn đối thoại này có chỗ nào đó không đúng lắm, giống như nếu đổi mấy chữ 'bạn cùng phòng' thành một thân phận khác cũng chẳng có gì lợn cợn.

Hơn nữa cậu cũng không phải muốn chơi game cho lắm.

Nhưng vẫn đỡ hơn việc Hạ Chi Dã ở khách sạn với con gái cả đêm không, vì thế trả lời: Được.

Hạ Chi Dã kéo cậu vào phòng trò chơi.

Vừa vào đã thấy ba cái ID liên quan chặt chẽ:

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp đáng yêu online cùng chơi.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp gợi cảm online cùng chơi.

Chỉnh chỉnh tề thề, sáng mù mắt chó.

Thoạt nhìn cứ như bước vào trò chơi không đứng đắn nào đó.

Nhưng mà từ từ?

Nam sinh cấp ba xinh đẹp gợi cảm?

Ý tưởng đáng sợ trong lòng Tống Yếm còn chưa hoàn toàn thành hình, cái microphone bên dưới góc phải ảnh đại diện của 'Nam sinh cấp ba xinh đẹp gợi cảm' đã sáng lên, ngay sau đó truyền ra giọng nói của Thương Hoài: "Tao có dẫn thêm khách hàng của tao này."

Nói xong, một bức ảnh đại diện cực kỳ phấn nộn được bỏ vào vị trí cuối cùng của đoàn xe.

Tống Yếm nhìn ảnh đại diện phấn nộn và dòng chữ 'Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian' đầy quen thuộc phía dưới nó kia: "..."

Thế giới này thật sự vô cùng huyền ảo.

Hết chương 21.

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Đại Hỉ: Cậu, mười phút.

Hạ Chi Dã: Cậu, thử xem.

Lời của tui:

Hôm nay đăng luôn hai chương, nếu kịp thì tối tui sẽ đăng thêm một chương nữa. Tốc chiến tốc thắng.

Nhìn bạn học Tống Yếm xoắn xuýt tìm lý do mà mắc cười ghê cơ.