Tầm xế chiều, nhà phú ông
Trong thư phòng, cậu ba đang ngồi đọc mấy quyển sách cổ. Thằng Tèo bước vào nói:
“Cậu ba, bà cả kêu cậu ngày mai phân công việc cho người làm mới vào với bà”
Cứ cách mấy năm phủ phú ông lại tuyển them đợt người mới vào. Cậu ba cũng không còn lạ lẫm gì với việc này.
Đáng lẽ việc này phải do cậu hai đảm đương, tại cậu hai là anh lớn. Nhưng cậu hai lên kinh thành chơi với cô kép hát tên Mẫn hôm kia, đến giờ vẫn chưa thấy về.
“Ừa, cậu biết rồi”
Đang đọc nhanh bằng mắt, bỗng cậu hơi khựng lại khi thấy chữ “Mai”. Mai sao, cô bé lúc chiều hình như cũng tên Mai.
Thấp bé nhỏ con nhưng chạy rất nhanh, đòn chân của tên cướp cậu không đỡ thì cậu nghĩ cô bé vẫn có thể đỡ được, tại cậu thấy cô đã thủ thế sẵn sàng. Rất có khí thế. Cậu cảm thán.
Thôn Lành
Mới bốn giờ sáng Mai đã gói ghém đồ đạc đủ cả. Mẹ Mai cũng dậy từ sớm ra đồng, bà rất muốn tiễn con gái nhưng chuyện đồng ruộng rối bời cần ra đồng từ sớm. Trước khi đi bà luyên thuyên không thôi:
“Ở đó ráng chiều lòng mấy chị mấy anh nha con! Đừng để ai làm khó làm dễ gì mình nghe! Phú ông nghe nói đối đãi người làm cũng được lắm, mày lo làm tốt việc mình được rồi nghe con, đừng lo chuyện bao đồng của ai nghe”
“Dạ con biết mà”
Lúc đi mẹ Mai quay lại nhìn con gái, Mai mỉm cười.
Hơn năm giờ sáng, mọi người ai nấy đều tất bật việc của riêng mình. Cu Tí nhà bác Lan ra đồng chăn trâu, nó gặp Mai liền làm mặt quỷ khiến cô phì cười. Chú Phi nhà bác Sáu thì lên núi đốn cây, chị Kiều còn đang loay hoay bê đồ ra chuẩn bị chợ sớm. Cô định lại giúp chị một tay vì trông chị nhọc quá, nhưng chị chỉ cười hiền bảo cô đi đi kẻo muộn người ta không tuyển. Mai thấy chị nói vậy cũng đành rảo bước thật nhanh, thôn Nhạt kế bên thôn Lành nên đi bộ chỉ mất đâu đó tầm 15 phút.
Lúc đến phủ phú ông đã rải rác người ta dù Mai đã cố đi rất sớm.
Mai khẽ trầm trồ vì độ giàu có của phú ông họ Nguyễn. Dù đã nghe đồn bình thường phú ông sẽ giàu lắm, nhưng không ngờ ông Nguyễn này lại giàu ngoài sức tưởng tượng của cô. Biệt phủ rộng khoảng chừng mấy chục m vuông, phong cách y xì đúc mấy căn nhà cổ cổ người ta thường dùng để diễn lại phim thời xưa. Chỉ có khác ở chỗ nơi này nhìn xa hoa hơn, cột nhà cũng bóng lưỡng, toát lên một vẻ rất giàu có. Ngoài sân trước còn có rất nhiều cây hoa cỏ quý hiếm.
Ngắm nghía hồi lâu cũng đã tới giờ tuyển gia đinh. Một phụ nữ trung niên gương mặt nghiêm nghị lãnh đạm bước ra tập trung mọi người, mấy chục người còn đang om sòm ai nói việc nấy nhưng người phụ nữ cất tiếng cả đám liền im thin.
“Im lặng không tôi đuổi thẳng cổ ra bây chừ! Các người tới đây làm nô hay là tới đây làm cái chợ hả!”
Người phụ nữ hét làm Mai dựng hết tóc gáy. Khoảng 20 người xếp thành hai hàng nam nữ, Mai khều nhẹ người đằng trước mình, hỏi thầm:
“Chị ơi, cho em hỏi bà ấy là ai mà có vẻ quyền lực quá vậy chị”
Cô gái thắt tóc hai bím đằng trước quay lại, rất nhiệt tình giải đáp thắc mắc:
“À, bà ấy là bà quản gia họ Trương của phủ phú ông á em! Bà ấy có quyền dữ lắm, chắc trong nhà này bà chỉ quyền lực sau phú ông, mấy bà, mấy cậu và mấy cô thôi á! Tại vì bà Trương làm việc cho phú ông lâu lắm rồi nên rất được tín nhiệm đó đa”
“Hai cô kia im lặng cho tôi!”
Quản gia Trương hét làm cô gái thắt tóc và Mai giật bắn mình.
Sau đó họ cũng không dám nói thêm câu gì.
Lần lượt hai hàng nam nữ đều được phân công đi làm việc hợp sức mình để quản gia xem xét chọn ra một số người có khả năng vượt trội, sau đó tới lượt bà cả và cậu ba phân công việc cho những người được giữ lại.
Đàn ông đốn cây, chặt củi, gánh nước.
Đàn bà nấu cơm, làm đồ ăn, lặt rau, cắt cổ gà.
Cuối cùng Mai cũng thuận lợi được giữ lại. May mắn là kiếp trước cô có niềm đam mê ngút trời với đồ ăn, nên phàm là món gì trên đời cô cũng từng nếm qua. Chỉ là “nếm” thôi, nhưng những việc được giao cũng không có gì quá với cô nên đã thuận lợi qua ải.
Việc được giao đối với cả nam lẫn nữ cũng không có gì quá khó khăn nên hầu như mọi người đều làm được nhưng bà quản gia vẫn loại một số người, chỉ giữ lại những người nhìn có vẻ lanh lẹ dễ dùng.
Sau đó trong đoàn người giờ đây chỉ còn tầm sáu người, ba nam và ba nữ. Vừa hay Mai và cô gái thắt bím đều được giữ lại, hai người nhìn nhau cười tít mắt như vừa gặp đã thân quen.
Sau đó quản gia Trương dẫn mọi người tới một góc sân khác của phủ. Đây là sân sau, có cây cối che chắn rất mát mẻ.
Một người phụ nữ ngồi chễm chệ trên bộ ngựa gỗ lim đắt tiền được đặt dưới cây bằng lăng, tay phe phẩy cây quạt. Kế bên đó là chàng trai khôi ngô gương mặt lãnh đạm.
Mai vừa nhìn đã nhận ra, chính là cậu trai ngày hôm qua, cũng chính là cậu ba trong lời đồn đó đa.
Oa, hôm qua chưa kịp nhìn kĩ a, hôm nay có dịp nhìn lại thật là đẹp trai quá chừng à. Không biết nên nói số Nguyệt Mai khắc trai đẹp hay do vì qua chuyên tâm luyện võ và học hành, kiếp trước số lần Mai gặp trai đẹp chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đó. Kiếp này vừa xuyên vào liền gặp trai đẹp, số Mai đỏ lên đôi chút rồi đó đa.
Mai nhìm chăm chăm cậu ba, tới nước miếng còn sắp chảy ra tới nơi. Tất nhiên là cậu ba cũng nhận thấy ánh nhìn này của Mai, cậu cũng đáp trả bằng một cái nhìn đầy tính thăm dò với cô.
Ui cha, Mai thẹn quá chừng à. Mấy chục tuổi đầu rồi ngắm trai còn bị trai phát hiện a! Ngắm có tí thôi mà cậu ba mặt nghiêm quá chừng, Mai ngượng ngùng dời mắt sang chỗ khác.
“Đây là bà cả Hồng Nhung, kế bên là cậu ba Minh Khôi”
“Chào bà cả! Chào cậu ba!”
Mọi người cùng nhau hô.
“Ui cha, đợt này quản gia Trương cũng thật biết lựa người đó đa! Ai nấy cũng sáng sủa lanh lẹ, còn có chút nhan sắc”
“Tui cũng chỉ đoán đại đại thôi hà, lanh hay không sau này về mới biết thưa bà”
Bà Trương đùa đùa với bà cả. Quan hệ của hai người nhìn không giống quan hệ chủ tớ chút nào, mà giống như hai người bạn đang đùa giỡn với nhau hơn.
“Hmm, hai cô ở cuối ra bà xem mặt chút”
Bà cả chỉ chỉ vào Mai và một người khác.
“Giới thiệu trước cho bà nghe xem nào, trông mặt xinh xắn thế này”
“Dạ thưa bà, con là My ạ”
Cô gái kia dịu dàng giới thiệu, đoạn còn cười lộ ra má lúm xinh xinh.
“Dạ thưa bà, con là Mai”
Mai vừa giới thiệu vừa dò xét bà cả. Bà cả này năm nay khoảng chừng ba mấy, gương mặt thanh tao, hiền lành phúc hậu, trong ánh mắt còn có vẻ dễ gần lương thiện. Bà không quá đẹp nhưng khiến cho người ta dễ có thiện cảm lắm.
Bà cười cười nhìn Mai và My.
“Xinh gái thế này mà làm mấy công việc nặng nhọc dưới bếp thì tiếc quá nhỉ. Minh Khôi à, con có thấy ưng cô nào không, má cho con lựa một em làm con hầu”
Mai liếc nhìn cậu ba.
“Dạ thưa má, hiện tại con cũng không cần con hầu lắm ạ, có thằng Tèo sai làm mấy việc lặt vặt được rồi”
Cậu ba lễ phép thưa.
“À, vậy hả, má tưởng con cần, con nói vậy rồi thì thôi”
Mai thoáng nhìn ra sự xa cách của hai người. Bà cả giống như rất cố gắng muốn thân thiết với cậu ba, nhưng cậu lại cố tạo khoảng cách.
Cô gái tên My bên cạnh Mai nãy giờ mắt đều không rời khỏi cậu ba. Ai da, đẹp trai thì có gì sai, đi tới đâu là người đổ rần rần tới đó. Nhưng mà phải công nhận là cậu ba Khôi rất đẹp trai thì người ta mới đổ đó đa. Tới Mai còn đổ kia mà!
Tự nhiên nghĩ linh tinh làm Mai phì cười. Gương mặt Mai bình thường có thể gọi là ưa nhìn thôi, nhưng khi cười lên lại mang một vẻ đẹp rất ngọt ngào.
Bả cả nhìn Mai cười, rất ưng, hỏi:
“Sao con cười vậy Mai”
“À, dạ, tại con rất vui vì được thấy bà cả trông lời đồn í!”
“A, bà trông lời đồn như thế nào cơ, ác ý lắm sao?”
Gương mặt bà thoáng chút lo lắng.
“Dạ, đâu có đâu, người ta đồn bà xinh đẹp hiền dịu, nay con được chứng kiến rồi nên con vui đó đa”
“Ai cha, con bé này biết nịnh bà quá chừng à! Mà bà là bà thích mấy đứa dẻo miệng lắm đó đa. Từ nay con làm con hầu cho bà nghe, vυ' Hai về quê mất tiêu rồi, hổm rài không có ai lảm nhảm bên tai làm bà buồn quá chừng”
“Dạ bà! Con sẽ tối ngày lảm nhảm cho bà nghe quài luôn nghe”
Bà cả cười ra tiếng, xoa đầu Mai rất vừa ý.
Úi giời, mặc dù độc mồm động miệng quen rồi, nhưng khi nào cần mềm mỏng Mai đều xử được tất. Chẳng qua lúc trước bị ba mẹ cấm cản đi học võ Mai đều hạ giọng năn nỉ ỉ ôi ngọt lịm khiến ba mẹ xiêu lòng, nay vô phủ phú ông thứ đáng tiền nhất chính là cái miệng biết lấy lòng chủ.
My kế bên nãy giờ không để ý, đoạn nghe bà cả xếp Mai làm con hầu cho bà liền nhìn Mai, cái nhìn vô cùng ác ý. Tại sao hai người được gọi lên nhưng chỉ có Mai được làm con hầu? Tại sao cả hai đều xinh đẹp nhưng bà cả chỉ chọn Mai chớ?
À mà không sao, My đây không cần làm con hầu cho bà cả đâu nhá, My muốn làm hẳn con hầu cho cậu ba cơ. Làm con hầu cho cậu biết đâu ngày nào đó cậu nhìn thấy tấm lòng chân tình của nó, cưới nó về làm mợ ba thì sao.
Nghĩ tới đây cái My đắc thắng trong lòng.
Bà Trương dẫn mọi người đi ngó xung quanh phủ để tiện việc đi lại chạy vặt, sau đó là đến sắp xếp chỗ ngủ.
Phủ phú ông gian trước dùng để thờ cúng, để bàn thờ và tiếp đãi khách. Đi dần vô là phòng ngủ của gia đình ông phú hộ. Sau đó tiếp theo là khu vực bếp núc, tắm rửa và chỗ ở của gia đinh. Có hai phòng riêng biệt cho nam và nữ.
Phòng cho người ở cũng không rộng rãi thoải mái gì cho cam, bốn năm người chui rúc trên hai cái giường nhỏ, chăn mỏng đến thảm thương.
Mai thầm thở dài. Dù sao cũng là phận người ở, có giường ngủ là tốt hơn một số người rồi.