Cảm ân Phật lực gia bị ! Ngồi hoa sen trắng xuất phát !
“A Di Đà Phật !” A Ngọc hướng Phán Quan hợp chưởng !
“Xin hỏi Phán Quan, người dương nếu nói chuyện dùng từ rất quá đáng, sử dụng đủ loại ngôn ngữ tổn hại tự tôn của người khác, phẫn nộ nhục mạ người. Người lớn đánh mắng trẻ con, vợ chồng cãi nhau, nói chuyện xử ép người khác, sử dụng ngôn ngữ ác độc chửi rủa, những hành vi này phải đọa lạc Địa Ngục thọ trừng phạt không?“
Phán Quan trả lời : ” Một người nếu thường xuyên khẩu xuất ác ngôn, tâm thường phẫn nộ, xử ép người khác, sử dụng ngôn ngữ ác độc thương tổn người, nhục mạ người đều tính là ác khẩu. Ví dụ mắng người là súc sinh, hoặc là mắng người đi chết, mắng người tuyệt tử tuyệt tôn, mắng người chết không chỗ chôn thân, thậm chí là đối với một số việc người đó rất xem trọng mà chửi rủa. Ví dụ người A rất muốn sinh con trai, nhưng hiện tại cơ thể người vợ không sao sinh sản được, chỉ có năm người con gái, kẻ phạm ác khẩu sẽ cố ý dùng ngôn ngữ tuyệt tự tuyệt tôn, có tiền có nhà không ai ở cho ma ở v.v… đi công kích anh A, làm cho anh A nhẹ thì trong lòng vương vấn, nặng thì dẫn đến gia đình bất hòa thậm chí nɠɵạı ŧìиɧ, đi tìm người thứ ba sinh con trai; nếu mỗi gia đình không thể dung hòa, thì sẽ dẫn đến xã hội rối loạn.
Trước mắt có rất nhiều người dương vì phạm ác khẩu dẫn đến người khác không thể sống được, xấu hổ với cuộc đời, thậm chí tự sát cũng có. Bất kì ngôn ngữ thô ác nào làm tổn hại đến thân tâm linh người dương đều thuộc phạm ác khẩu, đặc biệt là đủ loại ngôn ngữ cực ác độc.
Phạm ác khẩu sẽ bị đọa lạc Địa Ngục thọ hình phạt, ác khẩu là một loại tập khí bất lương ác tính tuần hoàn. Ác khẩu cùng tham lam, phẫn nộ, ngu si là đồng bọn, do đó kẻ phạm ác khẩu đều có điểm chung là phẫn nộ, chỉ là ác tâm của mỗi người phạm ác khẩu cùng nghiệp lực sẽ có sâu cạn khác nhau. Nếu đối với một vị thánh nhân tu hành chứng quả phạm câu ác khẩu, cũng đủ làm người dương đọa lạc Địa Ngục thọ vô lượng vô biên đủ loại đau khổ; cho dù Địa Ngục báo tận, cũng sẽ lưu chuyển Súc Sanh Đạo thọ tận đủ loại khổ nạn của súc sanh, khi tái sanh cũng làm người hạ tiện, cho đến khi dư báo ác khẩu triệt để tiêu trừ. Trong thời gian thọ báo nghiệp ác khẩu lâu dài, nhân vì quá khổ sở, lại rất dễ dàng làm sản sinh một số nghiệp lực mới, dẫn đến khổ nạn không có lúc dừng, trừ khi gặp được thiện tri thức dẫn đạo, phát tâm tu chỉnh tất cả hành vi sai lầm của bản thân, hành thiện tích đức, mới có được thiện nhân duyên được độ thoát ly khổ hải, nếu không thì thật là khổ hải vô biên, vạn kiếp trầm luân !
Những kẻ đọa lạc Địa Ngục thọ hình phạt, lúc sống đa số là vợ chồng, bạn bè, đồng nghiệp, cha mẹ, anh chị em mọi người phạm ác khẩu đối với nhau, vợ chồng là nhiều nhất, cũng dễ phạm ác khẩu nhất, người nữ chiếm tỉ lệ cao hơn. Ở đây bổn quan phụng khuyên các vị nữ giới phải cẩn thận giữ gìn khẩu nghiệp của mình, rất nhiều người nữ tại vì hắc nghiệp tự thân nặng, bị hắc nghiệp quá khứ dẫn dắt, cuộc sống luôn gặp phải đủ loại khốn khổ nơi thân tâm; có người vào mỗi kỳ sinh lý bất ổn, thường phạm các loại ác khẩu thương tổn người bên cạnh.
Cái bệnh của con người là cứ quen đứng trên góc độ lợi ích của bản thân mà đối xử, chỉ cần có chút không thuận lợi, thì dễ dàng khởi lên oán hận người vật bên cạnh, trời đất hoàn cảnh mọi thứ không phối hợp, bản thân không bao giờ có sai lầm, vì thế để mặc cho cảm xúc tiêu cực trong sát na khởi lên mà phạm đủ loại ác khẩu tổn thương người.
Muốn phòng trừ ác khẩu, trước tiên phải giữ gìn tâm cảnh bình hòa ổn định; để giữ được tâm cảnh bình hòa ổn định trước tiên cần tự mình xét lỗi, lúc nào cũng suy xét xem mình có làm sai hoặc có chỗ nào dùng sai ngôn từ. Xã hội dương gian trước mắt đang ở thời kỳ phong khí bất lương rối loạn, đích thực là rất khó giữ cho tâm cảnh luôn bình hòa ổn định, những cám dỗ bên ngoài đủ loại chướng ngại thật là rất nhiều, nhưng cho dù gian nan chúng ta cũng phải xông phá chướng ngại; nếu không vượt qua được mà phạm các loại ác khẩu, thọ chung đọa lạc Địa Ngục, chịu khổ chỉ có bản thân không phải người khác.
Đức Phật từ bi khi còn trụ thế, thì đã dự đoán trước các thứ chướng ngại chúng sanh thời kỳ mạt pháp thoát ly khổ hải, đại chúng rất khó giữ được chánh niệm tu đạo tu hành, do đó đặc biệt truyền xuống một pháp niệm Phật, giúp cho đại chúng dễ dàng được độ. Chỉ cần đơn giản mà niệm Phật, mỗi ngày không ngừng niệm Phật ăn chay, nương vào Phật lực gia bị để âm thầm hóa giải, từ từ tịnh hóa thân tâm của chúng ta, giữ gìn tâm niệm mỗi ngày được bình tĩnh, đem vọng niệm tiêu cực hàng ngày của mình chuyển hóa thành thiện niệm niệm Phật, từ đó nuôi dưỡng thiện niệm niệm Phật thành thói quen tốt lành, lại đem thói quen tốt lành này để thay thế đủ loại những thói quen bất lương trong quá khứ, vì thế mà vận mệnh của chúng ta sẽ từ từ thay đổi, từ đó tiền đồ từ từ bước tới quang minh, rồi sẽ khôi phục ánh sáng linh tánh tiên thiên của chúng ta.
Ánh sáng của thân người phạm ác khẩu thấp nhất là màu đỏ, kẻ nặng sẽ từ màu đỏ chuyển sang màu đỏ đậm, nếu một mực không hối cải không ngừng phạm ác khẩu, sẽ từ màu đỏ đậm chuyển thành màu đen, màu đen thì đã rất nghiêm trọng, sẽ chiêu cảm đủ loại sự việc không như ý phát sinh. Người có thân quang màu đỏ thì đã có vấn đề trong quan hệ nhân sự, trong lòng thường u uất, dễ dàng nổi giận. Còn chúng sinh có thân quang màu đỏ đậm thì dễ chiêu cảm chúng sinh thuộc quỷ đạo tiếp cận, chúng sinh quỷ đạo thường có tâm sân nặng, rất dễ nóng giận. Người dương chỉ cần nổi giận, thì lập tức có quỷ thích nóng giận bay đến tiếp ứng, lại thêm một số oan gia trái chủ thuộc linh giới bên cạnh (bên cạnh mỗi người đều có một số oan gia đi theo, chỉ có điều là nhiều hay ít thôi), bọn họ sẽ thêm dầu vào lửa tác động vào người dương. Chỉ cần người nóng giận, thì con quỷ bên cạnh sẽ kêu người ấy nóng hơn nữa đi, lời nói càng quá đáng càng cay độc khắc bạc, làm người dương không làm chủ được lửa vô minh của mình mà bốc cao 3 ngàn trượng, thế là nghiệp lực ác khẩu một lúc không thể thu lại được.“
“Cảm ân Phán Quan ! Ngài nói hay quá, cuối cùng cũng giải tỏa được tâm trạng trước khi học Phật, sống với người nhà thật bất ổn, cứ vô cớ bị chửi rủa bị khống chế, mà mỗi lần đột nhiên bị người nhà đối xử rất hung dữ, làm con vô cùng sợ hãi, nỗi sợ này một mực để trong lòng đến sau khi học Phật mới từ từ tiêu tan.”
Phán Quan nói : “Ừ ! Hoàn cảnh của A Ngọc có bộ phận thuộc tình huống này, phần khác là do vị người nhà con là chúng sinh thuộc ma đạo đầu sanh, kiếp này bà ta chỉ có một mục tiêu là chướng ngại con tu hành, không để con thuận lợi làm công việc duy trì chánh pháp, con nhất định phải dĩ đức báo oán, tinh tấn tu hành, giữ gìn thanh tịnh giới luật để từ từ cảm hóa bà ta; Khi hành vi của bà ta quá kịch liệt, con có thể tìm cách tránh đi. Chính cũng vì các loại hành vi kịch liệt của bà ta, cũng vô hình một phần tạo nên tính cách kiên cường khác người của A Ngọc, con phải cảm ân bà ta đã không ngừng mài luyện tâm kiên cố tu hành của mình, xem con trong hoàn cảnh khốn cùng có thể giữ gìn Tâm Bồ Đề kiên cố giải thoát sinh tử.“
”Con hiểu rồi, cảm ân Phán Quan khai thị ! A Ngọc nhất định sẽ nhớ phương pháp giải quyết mà Phán Quan đã chỉ dạy, dĩ đức báo oán, tinh tấn tu hành giữ gìn giới luật, từ từ cảm hóa người nhà, nhất định sẽ thực hành đúng mực.“
“Tiếp tục nỗ lực vậy, A Ngọc ! Hiện tại bổn quan dẫn con tham quan Địa Ngục ác khẩu, tại bên cạnh “Hàn Băng Bạt Thiệt Túy Thân Địa Ngục” có vài cái Địa Ngục Vọng Ngữ, nhiệt độ có chút cao hơn, không lạnh như vậy, nhưng cũng đau khổ muôn phần như thế; hôm nay dẫn con đi bộ phận thứ hai của Địa Ngục Vọng Ngữ, nhiệt độ không lạnh nữa.“
Chúng tôi bay nhanh đến, khi gần hạ xuống, Phán Quan chỉ mà nói, nó ở trước mặt đây rồi. Tôi cúi đầu xem, ôi ! Có hai con rắn đầu to kinh khủng đang nằm đó, đầu con rắn quá lớn thật đáng sợ, nhưng bọn chúng không chuyển động được, chưa từng thấy con rắn nào đầu to như thế. Một con rắn đầu to siêu cấp màu đỏ và một con rắn đầu to siêu cấp màu đen, cái miệng của bọn chúng mở ra rất to. Thì ra cái miệng to tướng kinh khủng của con rắn màu đỏ là cửa lớn của cái Địa Ngục này, bên cạnh cửa lớn có rất nhiều những con rắn nhỏ kinh dị, thật ra cũng không phải nhỏ, chỉ vì hai con rắn lúc nãy quá lớn nên cảm thấy những con này nhỏ rất nhiều, có màu đỏ, có màu đen, cũng có màu xanh nữa, cái Địa Ngục này được kiến tạo theo hình con rắn.
Trên cửa lớn có ghi hàng chữ “Độc Xà Đinh Trường Địa Ngục”. Ôi ! Bị độc xong còn bị đóng đinh. Dạ Xoa hướng Phán Quan hành lễ, mở cửa dẫn chúng tôi đi vào, còn chưa đi vào bên trong đã nghe âm thanh cực kỳ kinh khủng, tiếng ”Xì Xì, Á Á, Xẹt Xẹt”, giống như tiếng cắn đứt vật gì, tiếng kêu than sầu khổ, cảm giác âm thanh khủng khϊếp phát ra từ đây vừa nhiều vừa tạp loạn, tất cả hỗn hợp làm cho điếc tai, nghe mà lỗ tai thật khó chịu. Chúng tôi bắt đầu đi vào trong cái miệng to khủng khϊếp của con rắn, có vị Dạ Xoa nhắc nhở tôi đừng tiếp cận gần quá ở bên trong, cứ đứng ở bên cạnh tham quan, nói rằng ở bên trong có rất nhiều cơ quan. Cái Địa Ngục này có rất nhiều máy tính, các Dạ Xoa hung ác đều đang rất bận rộn, mau chóng thao tác nhiều máy tính để trừng phạt chúng tội hồn, xem ra ở đây rõ ràng thiếu hụt nhân viên công tác, thao tác của chúng Dạ Xoa rất mau và lão luyện. Nếu không có máy tính giúp đỡ, chúng Dạ Xoa nhất định sẽ càng bận rộn hơn; Ở đây quả thật đúng như lời Phán Quan nói lúc nãy, Địa Ngục ác khẩu có nữ tội hồn nhiều hơn. Đi đến cái Địa Ngục này cảm thấy áp lực trên đầu và tâm lý đặc biệt lớn, đau đầu và trong lòng khó chịu không thể nói ra được, tiếp tục tham quan vậy ! Nhìn thấy nỗi khổ của chúng tội hồn, những sự khó chịu này không đáng kể chút nào.
Ở đây có rất nhiều tội hồn, đều bị con rắn độc màu đỏ bay ra từ máy tính cắn vào lưỡi và miệng, mỗi bộ máy tính đều phát ra âm thanh kinh khủng, rất khó nghe. Lúc tội hồn bị rắn độc cắn vào miệng và lưỡi, thì toàn thân bị trúng độc cả người vừa đen vừa tím, đau khổ ngã xuống; có kẻ kêu la lớn, có kẻ không kêu ra tiếng ngã xuống đất hôn mê, lúc này rắn độc sẽ hướng vào tai tội hồn phát ra đủ loại âm thanh khủng khϊếp đánh thức bọn họ. Khi tội hồn tỉnh lại rồi, dưới đất lập tức bay ra móc câu nóng đỏ nhọn bén móc vào tai bọn họ, hai tai của tội hồn theo tiếng xì xì mà tức khắc bị tan chảy ra. Cùng lúc này, rắn độc tiếp tục kéo lưỡi và ruột tội hồn ra ném xuống đất, sau đó máy tính sẽ bốc ra hơi nước nóng luộc chín lưỡi và ruột của tội hồn, cho đến lúc lưỡi và ruột trở thành rất nhỏ, nhưng cũng có máy tính phóng ra băng cứng đập nát lưỡi và ruột tội hồn bắn tung tóe.
Sau khi lưỡi và ruột của tội hồn bị nước sôi luộc chín hay băng cứng đập tan, máy tính sẽ phóng ra một vài đinh nhọn hai đầu, ghim đầy trên lưỡi và ruột của tội hồn, lúc này rắn độc cắn chặt lưỡi và ruột của tội hồn, toàn bộ bay nhét vào miệng mặc cho bọn họ đau khổ kêu lớn, lăn lộn trên đất mà kêu la; các tội hồn cứ như vậy mà tuần hoàn thọ tội, không lúc nào được nghỉ ngơi.
Hình phạt của Địa Ngục ác khẩu này thuộc loại cực độ cao tốc, làm cho người xem hoa mắt loạn tâm, dùng văn tự diễn đạt thì thật hữu hạn, A Ngọc sẽ cố gắng diễn đạt nhiều hơn để mọi người hiểu, hiện trường đang tham quan thật sự có quá nhiều hình phạt, vì vấn đề thời gian nên không thể miêu tả tường tận được.
Lúc này, có nữ tội hồn đột nhiên hướng về tôi quỳ lạy dập đầu, Dạ Xoa đương nhiên là không tha cho bà ta, bị Dạ Xoa hung ác đá về bên cạnh máy tính rồi. Ôi ! Địa Ngục thật là thảm vô nhân đạo ! Nữ tội hồn thật đáng thương ! Lúc này Phán Quan ra lệnh cho Dạ Xoa đem nữ hồn đó đưa qua cho tôi phỏng vấn viết sách, Dạ Xoa liền đưa qua đây.
Nữ tội hồn quỳ trước mặt tôi nói : “Tiểu Ngọc Tử cứu tôi, Tiểu Ngọc Tử cứu tôi, Tiểu Ngọc Tử cứu tôi, cô nhất định là Tiểu Ngọc Tử rồi ! ” Tiểu Ngọc Tử là tên lúc tôi hồi còn nhỏ ở nhà bà nội mọi người gọi quen như thế, tôi đã rời khỏi nơi đó gần 20 năm rồi, người phụ nữ trước mặt là ai vậy? Nhất định là hàng xóm lúc còn nhỏ.
Lúc đó tôi ngây người ra nói : “Xin lỗi ! Chúng ta lúc trước nhất định gặp qua, bà là bạn của bà nội tôi phải không ? Đã có một thời gian rất lâu không có trưởng bối gọi tôi như vậy rồi, xin hỏi bà tại sao lại đến nơi này vậy?”
Sau khi bà nội qua đời, cái tên nhỏ này cũng triệt để bị đem theo rồi, không ngờ hôm nay được người khác gọi lại tại Địa Ngục; hình ảnh lúc trước hiện lên, bất ngờ thời gian quay ngược, trong sát na bi ai tràn ngập tâm hồn.
Nữ tội hồn nói : “Tiểu Ngọc Tử ! Cô không nhớ tôi cũng bình thường thôi, tôi rất ít qua lại với bà nội cô, khoảng cách hai nhà chúng ta không xa, nhưng nhà của tôi nằm tại vị trí mà nhà nào cũng phải đi qua, cô lúc nhỏ thường thích nhảy nhót khi đi lại; mỗi lần cô đi qua, chỉ cần nghe tiếng bước chân là tôi biết liền; những lúc cô đi qua nhà tôi, tôi thường làm việc tại phòng khách, thường nhìn thấy một bên mặt của cô. Ngay lúc đó, hai đứa con gái của tôi thường hỏi : Tại sao Tiểu Ngọc Tử ngày nào cũng được vui chơi, mà chúng con ngày nào cũng không ngừng làm việc nhà ? Thì tôi liền ác khẩu mắng chúng nó : “Ai biểu tụi bây trời sinh vốn hạ tiện, sinh vô nhà nghèo, toàn là lũ quỷ đoản mệnh. Tụi bây lại không cố gắng, sinh làm con gái; nếu tụi bây là con trai, tao sẽ cho tụi bây đi chơi mỗi ngày, còn không mau đi làm việc. Như thế có gì đáng hâm mộ đâu, Tiểu Ngọc Tử nhà nó bất quá có chút tiền thúi thôi mà, nhà lớn thì có ích gì, đâu có ai ở. Mặc cho mỗi ngày nó vui chơi, thì có gì hay ho đâu, cũng là thứ quỷ đoản mệnh, không trở thành con trai được.”
“Bà nội cô vốn nổi tiếng là người trung trực tại nơi đó, thích giúp đỡ người khác, chỉ cần là đồ dùng bà ta có thì ai cũng cho mượn cả, không trả cũng được. Nhưng sau khi mấy con dâu gả vào rồi thì bà phải giấu đồ mà cho mọi người mượn, nếu không sẽ bị con dâu mắng chửi, bà chịu đủ sự lăng mạ của con dâu. Lúc đó, tôi thường nghĩ do bà nội cô quá hiền lành nên trường kỳ bị đám con dâu ăn hϊếp, do đó nên tôi quyết tâm thật hung dữ, không để cho ai ăn hϊếp mình. Bà cô thường nói rằng sau khi cô sinh ra bà đã vui hơn nhiều, bà thường nói cô rất kiên cường, có tính cách nam nhi với mọi người. Tôi lúc nãy chỉ nhìn một bên của cô đột nhiên cảm giác cô là Tiểu Ngọc Tử rồi, cô còn nhớ 20 năm trước tại quê nhà có việc con dâu cắn đứt ngón tay mẹ chồng không?“
A Ngọc : “A ! Tôi nhớ rồi, thì ra bà là người đó ! Việc này quá nổi tiếng mà, có nghe qua, nhưng không biết là ai. Lúc đó tôi còn nhỏ không hiểu việc của người lớn, nghe bà nội nói hai người mẹ chồng con dâu bất hòa, hình như mẹ chồng muốn ẵm cháu trai, còn bà thì sinh liền hai đóa hoa vàng, còn nghe nói hai người thường cãi nhau. Nhưng tuổi đời của bà không cao, sao mau như vậy đến Địa Ngục rồi?“
Nữ tội hồn đau lòng khóc to : “Tôi lúc còn sống tánh khí rất hư hỏng, ngày nào cũng ác khẩu mắng người, người nào tôi cũng chửi, chỉ cần có một chút không vừa ý, nhất định sẽ bị tôi lớn tiếng mắng, dùng một số từ ngữ chua cay khắc bạc mắng chửi, cho đến thời tiết không tốt, ảnh hưởng đến công việc tôi phải làm, tôi cũng chửi trời thúi đáng chết, mưa không đúng lúc tí nào, phiền chết người đi được, mẹ chồng con gái cũng bị tôi chửi mỗi ngày. Lúc cô còn tại quê nhà, tôi mới gả vào nhà mẹ chồng vẫn còn trẻ, cũng bị tôi cắn đứt ngón tay. Sau đó vì tôi mất khả năng sinh sản, tánh khí càng khó chịu hơn, mẹ chồng tuyệt đối không phải đối thủ của tôi, mỗi ngày tôi đều chửi bà ta già mà không chịu chết. Khi bà ta muốn ra ngoài, tôi mắng bà ta là điếm già, lão yêu quái đi kiếm đàn ông phải không, chết bên ngoài tôi không thu xác cho đâu, mẹ chồng thường tức giận chửi lại vài câu rồi đi ra, lần nào bà ta cũng thua tôi, tôi nhất định phải thắng bà ta. Có khi bà ta bị tôi đánh đến bể đầu chảy máu, cắn đứt ngón tay chỉ là đòn hạ uy đầu tiên khi gả vào nhà thôi.
Tôi bị bệnh viêm gan mà chết ở trong nhà, Đầu Trâu Mặt Ngựa lôi tôi đến Địa Ngục, Diêm Vương đại nộ, nói tôi lúc sống ác khẩu mắng người, đánh chửi mẹ chồng, giận rủa trời đất, rất là bất hiếu, bất nghĩa, bất liêm, bất sĩ, bất lễ, bất kính, phán tôi vào Địa Ngục Độc Xà Đinh Trường thọ tội 400 năm, tôi cảm giác đã ở đây một thời gian rất lâu rất lâu rồi, ở đây quả thật là cực kỳ đau khổ ! Tôi cứ nghĩ lúc sống chỉ cần hung ác lớn tiếng thì có thể áp đảo người bên cạnh, bây giờ cảm giác đã sai rồi,” hu hu hu”, thật là đau khổ quá.
Tiểu Ngọc Tử ơi ! Tại sao cô lại đến Địa Ngục vậy? Cầu xin cô, cứu tôi ra ngoài đi !”
Lúc này Dạ Xoa hung dữ lớn tiếng quát : ”Không được nói thêm nữa, lập tức quay về thọ hình, A Ngọc người ta bận rộn đến Địa Ngục tham quan, phải viết sách độ hóa người đời, không có thời gian nói chuyện rỗng với ngươi, còn không mau biến khỏi”. Thiết xoa của Dạ Xoa lập tức đánh tới rồi.
Trong lòng tôi có chút khó chịu, Phán Quan nhìn thần sắc tôi có vẻ bi ai, liền lệnh Dạ Xoa để cho tội hồn nói thêm chút nữa ! Xem tội hồn muốn nói gì.
Thân thể nữ tội hồn run rẩy rất đau khổ vừa khóc vừa nói : “Tiểu Ngọc Tử ơi ! Cô có thể dẫn tôi đi theo cùng viết sách không ? Ở quê nhà ai cũng biết rõ, cô từ nhỏ đã được bà nội giáo dục dạy dỗ tốt, có đầy tính cách thích giúp đỡ mọi người, tôi tin tưởng Tiểu Ngọc Tử cô sẽ cứu tôi mà, cô nhất định sẽ không thấy chết không cứu đâu. chúng ta tuy rất ít qua lại, nhưng cũng được xem là hàng xóm, cô hãy dẫn tôi đi theo viết sách khuyên mọi người không được ác khẩu, tôi nhất định sẽ làm minh chứng cho cô, nói rõ tôi phạm ác khẩu như thế nào mà phải đọa lạc Địa Ngục chịu khổ, tôi sẽ giúp cô khuyên mọi người không được ác khẩu, cầu xin cô giúp tôi thoát ra đi !”
“Dì ơi ! A Di Đà Phật ! Nhìn thấy dì đọa lạc Địa Ngục, thật lòng rất thương tâm, tôi cũng hy vọng có thể mau chóng cứu dì thoát khỏi, nhưng tôi không có đủ năng lực làm điều đó, tôi chỉ là nương nhờ Phật lực đến Địa Ngục tham quan viết sách “Âm Luật Vô Tình” thôi; cho chí người viết sách phải do Phật chọn lựa an bày, tôi không có quyền tự mình an bày việc này. Tôi là đệ tử Phật gia giữ gìn năm giới, niệm Phật, ăn chay thanh tịnh, Dì hãy bắt đầu phát tâm niệm Phật sám hối đi ! Tôi sẽ đem công đức viết sách, hồi hướng cho Dì mau ly khổ đắc lạc siêu thăng tịnh độ, hóa sanh hoa sen. Tôi thử xin vị Phán Quan này xem có giúp được gì cho Dì không?“
Lúc này nữ tội hồn nói : “Cầu xin Phán Quan, cầu xin Phán Quan, tôi dập đầu xin ngài, tôi đáng chết ! Tôi đáng chết ! Lúc sống tôi không làm được việc gì tốt cả, hiện tại hy vọng có thể giống Tiểu Ngọc Tử vì đại chúng làm nhiều việc tốt, cầu xin ông, tôi thật sự biết lỗi rồi !”
Phán Quan nói : “Lúc còn sống bà ác khẩu mắng người, đánh đập nhục mạ mẹ chồng đều là phạm âm pháp tội đại bất hiếu, Âm luật là trừng gian phạt ác, chỉ cần làm những ác nghiệp đọa lạc Địa Ngục, thì âm pháp của Địa Ngục sẽ cột chặt bà lại, cho đến lúc nghiệp ác toàn bộ bị tiêu trừ hết, mới có thể thoát ly Địa Ngục. Pháp quy của Âm luật không vì bà quen biết bất cứ nhân viên công tác nào tại đây mà giảm bớt hình phạt, cho dù là cha con chí thân cũng không có tình nghĩa gì đáng kể.
Bất cứ kẻ nào xúc phạm đến pháp quy của Âm luật đều phải bị trừng phạt, cho dù người bị tổn thương có tha thứ cho bà, mẹ chồng không truy cứu trách nhiệm nữa, tha thứ cho sự bất hiếu của bà, thì sự công bằng công chánh của Âm luật cũng không tha cho bà. Pháp tắc Nhân - Quả của Âm luật sẽ đợi đến sau khi phước báo dương thọ của bà hết, Đầu Trâu Mặt Ngựa sẽ vô tình lôi bà vào Địa Ngục thọ phạt. Hiện tại bà tạm thời khởi tâm sám hối, bổn quan cũng thông cảm.
Niệm tình bà hôm nay cũng vô cùng hợp tác, tôi sẽ dặn dò Dạ Xoa ghi lại một công đã từng hợp tác sám hối cũng như ghi công nghe Pháp tại Địa Phủ một lần. Do bà lúc sinh tiền không hiếu thuận, hiện tại chiêu cảm đến hậu nhân không thể như lý như pháp hành thiện tích đức hồi hướng cho bà. Nhân duyên xưa của bà với A Ngọc là bà con xa trong quá khứ nay chín mùi, dẫn đến hôm nay có cơ hội gặp nhau một lúc, mong bà trân trọng thiện duyên vô thường này.
Minh Phủ luôn cho những người thật lòng sám hối một cơ hội nghe Pháp giải thoát. Nhưng điều kiện đầu tiên phải xem tâm niệm sám hối, khởi lên đến một mức độ ánh sáng, Dạ Xoa nhìn thấy được tự nhiên sẽ dẫn bà đi nghe Địa Tạng Bồ Tát thuyết Pháp. Cái nhân duyên nghe Pháp thù thắng này người người đều bình đẳng, chỉ cần bà khởi tâm thật lòng sám hối đến một lúc nào đó, tự nhiên sẽ chiêu cảm Dạ Xoa tạm thời ngừng hình phạt lại, dẫn bà đi nghe Pháp. Mỗi lần nghe Pháp tại minh phủ Dạ Xoa đều sẽ ghi lại, mỗi một lần nghe Pháp linh tánh của bà sẽ được Pháp âm từ bi của Địa Tạng Bồ Tát tẩy rữa thiện hóa gia trì một lần, trước mắt lực sám hối của bà không đủ sáng, hãy tiếp tục thọ hình tiêu trừ thêm nghiệp lực.”
Dạ Xoa lại hung ác nói với nữ tội hồn : “Hôm nay may mắn cho ngươi nhiều rồi ! Gặp được Phán Quan giải thích với ngươi nhiều đạo lý như vậy, mau quay về chịu phạt mau !” Lại một chân đá văng qua bên kia. Ai da ! Dạ Xoa ơi ! Dạ Xoa ơi ! Thật là hung dữ quá, thô bạo như vậy ! Dạ Xoa ở đây người nào cũng rất hung dữ ! Ôi ! Ngàn vạn lần đừng đọa vào Địa Ngục chịu tội, nơi nào cũng thê thảm vô cùng !
Lúc này Phán Quan tiếp tục nói : “Người dương nếu có người phạm phải ác khẩu, sau khi xem qua bản văn chương này, nếu muốn tránh khỏi đọa lạc Địa Ngục chịu khổ, có thể lúc còn sống cố gắng sám hối nghiệp lực ác khẩu, đương nhiên phải xem tính nghiêm trọng của nghiệp lực ác khẩu, có ảnh hưởng đến tính mạng của người dương không; cho dù là nghiêm trọng, trải qua sám hối sẽ được cải thiện nhiều; nếu là một số nghiệp lực ác khẩu bình thường, thì có thể trước khi thọ chung sám hối thanh tịnh.
Phương pháp sám hối giống vọng ngữ vậy, chỉ cần đổi vọng ngữ thành ác khẩu là được. Ví dụ : Tôi là xxx vào lúc xx nơi xx nói lời ác khẩu chuyện xx ( Có thể chắp tay lên trời khấn, hoặc khấn trước ban thờ). Cứ như thế khi xám hối đem vọng ngữ thay đổi thành ác khẩu là được. Nhớ kỹ là phải thật tâm sám hối ! Việc này rất quan trọng, một niệm chân tâm thông đạt tam thế, một niệm chân tâm đủ để tiêu trừ vô lượng ác nghiệp, một niệm chân tâm trực thông thiên địa Âm luật pháp tắc ! Đem cách sám hối thật lòng này trong “Âm Luật Vô Tình” chuyển nói cho người khác biết, nhất định sẽ tiêu trừ nghiệp ác quá khứ. Minh phủ có hồ sơ ghi lại tất cả đủ thứ thiện ác của người dương, đừng vì cái thiện nhỏ mà không làm, đại phước báo đa phần là nhờ sự tích trữ tiểu thiện tiểu hạnh cùng nghiêm trì giới luật kỹ càng mà đến được. Xin nhớ kỹ, đừng nghĩ rằng sau khi xem xong bản văn chương này, trong lòng biết được cách sám hối này, thì có thể muốn làm gì cũng được, nếu lại tiếp tục tạo ác, lại không ngừng sám hối, cứ lặp đi lặp lại biết rõ mà cứ tái phạm, thì tội gia tăng thêm một bậc !
A Ngọc ! Địa Ngục ác khẩu hôm nay tham quan đến đây là được ! Hoan nghênh con lại sắp xếp thời gian đến ! Ta phải bận công sự rồi.”
A Ngọc hướng Phán Quan hành lễ : “Hôm nay rất cảm ân Phán Quan đã giúp đỡ bà dì đó.”
Phán Quan nói : “Không cần khách sáo ! Trong tâm chúng ta tất cả tội hồn đều bình đẳng; Minh phủ cũng hy vọng tất cả tội hồn mau chóng rời khỏi Địa Ngục, vả lại giúp đỡ con viết sách là bổn phận của ta, mục đích cũng là tránh cho người dương thọ chung đọa lạc vào Địa Ngục thọ khổ, thật ra cũng để giảm bớt số lượng công việc cho minh phủ chúng ta, ta còn phải cảm ân A Ngọc nữa ! Tốt nhất là con nên đến nhiều hơn nữa, mau viết thành sách, đem tất cả khổ nạn tại Địa Ngục trình bày cho dương gian, cảm hóa người dương trì giới niệm Phật hành thiện, nhớ đừng cô phụ Phật ân, cô phụ Ngọc Đế và chúng Diêm Vương lần này tiết lộ hết Thiên Cơ, chỉ vì cứu độ dương gian chúng sanh, công khai chân tướng minh phủ âm tào cùng đủ loại hình phạt của Địa Ngục. Hiện tại chúng sanh dương gian tạo ác, không tin Nhân - Quả, theo ý làm càn, tà da^ʍ, sát sanh, trộm cắp, vọng ngữ, gần như đã đạt đến mức độ không thể chấp nhận được nữa, nghiêm trọng xâm phạm trời xanh, nhiễu loạn sự quân bình của chánh khí trời đất. Sách “Âm Luật Vô Tình” một khi xuất hiện, hy vọng cứu vãn được một số người đã từng làm ác, nhưng lương tâm chưa hoàn toàn mai một thoát ly khổ hải.”
“Được rồi ! con mau chóng ra về viết văn chương đi, bổn quan phải bận công việc!”
“A Di Đà Phật ! Cảm ân Phán Quan từ bi trong sự bận rộn trăm việc lại phải giúp đỡ con,” A Ngọc hợp chưởng cảm ân !
Ngồi hoa sen trắng về thôi !