Cảm ân Phật lực gia bị ! Ngồi hoa sen trắng xuất phát !
A Di Đà Phật ! A Ngọc hướng Phán Quan hợp chưởng !
“Phán Quan ! Hôm nay xin hỏi về quả báo của việc lãng phí thức ăn ?”
Phán Quan nói : “Lãng phí thức ăn sẽ bị đọa Địa Ngục thọ báo vậy. Mỗi người khi ăn một miếng thức ăn nào đều phải mang lòng biết ơn và xấu hổ mà thọ dụng, phải biết ơn trời đất sinh trưởng thức ăn, cảm ân sự cực khổ của nông phu, cảm ân sự dưỡng dục của cha mẹ, cảm ân sự tích lũy phước báo thức ăn qua nhiều kiếp của mình.
Con người sinh tồn cần phải có thức ăn, không khí, nước và ánh sáng, những thứ này là nhân duyên bên ngoài; nếu không có những nhân duyên bên ngoài này thì nhân gian không có thức ăn tốt được. Do đó đầu tiên chúng ta phải cảm ân trời đất, nếu không có ánh sáng không khí đất đai của đại tự nhiên nuôi dưỡng, thức ăn ngũ cốc làm sao có được ? Điều kiện tiên thiên có đủ rồi, ngũ cốc còn cần phải trải qua quá trình khổ cực cày xới, gieo trồng, tưới tiêu, thu hoạch, gói lại v. v…của nông phu. Mùa xuân gieo trồng, mùa thu thu hoạch, trải qua bốn mùa Xuân-Hạ-Thu-Đông, nên mới nói : nắng trưa cày lúa ruộng, mồ hôi thấm từng hạt; ai biết trong bữa ăn, mỗi hạt đều khổ nhọc ! Nông phu phải dải nắng dầm mưa rất khổ cực mà từ từ tỉ mỉ trồng trọt ra, chúng ta cần phải biết ơn sự khổ cực của người nông phu !
Mỗi một người chúng ta đều do tinh cha huyết mẹ mà đầu sanh làm người tại thế gian này. Tất cả người khi còn nhỏ đều áo đến đưa tay cơm đến mở miệng, do đó chúng ta cần cảm ân ơn dưỡng dục của cha mẹ, lại nữa chúng ta cần phải quý trọng sự bố thí, trì giới, hành thiện, từ từ tích lũy phước báo qua nhiều kiếp của mình. Nếu như là người không có đủ phước báo, cũng như Phi Châu, Estopia, Gango, một số nơi xa xôi hẻo lánh lạc hậu tại Trung Quốc cùng các quốc gia nghèo v. v…nghiêm trọng thiếu thốn thức ăn, rất nhiều người lớn trẻ nhỏ đều chết đói, hoặc là đói đến nổi mặt vàng trơ xương, cũng nghiêm trọng khuyết hãm dinh dưỡng, phải đợi người khác cứu trợ; có khi chưa đợi đến lúc người khác cứu trợ đã chết đói rồi !
Mỗi một người lúc đầu sanh nhân gian thì ăn bao nhiêu mặc bao nhiêu, dáng người cao thấp mập ốm, quý tiện, tai nạn, tài sản, lúc nào thọ chung v. v…đã được quy định sẵn hết rồi; vì thế mà mỗi một miếng ăn của chúng ta, là đại diện cho phước báo đã định trong kiếp này mà ta hưởng dụng; có nghĩa là trong phần còn lại của cuộc đời, chúng ta lại hưởng thụ phước báo ít đi một lần. Người dương bình thường, đều không thể vượt qua cái định nghiệp này; chỉ có hai loại người, có thể ảnh hưởng định nghiệp này, đó là người đại thiện và người đại ác.
Người đại thiện có hai loại : loại một là Phật Bồ Tát thừa nguyện trở lại độ hóa hữu tình tại nhân gian. Phật Bồ Tát có thể đi lại tự do, không bị định nghiệp trói buộc. Có khi các vị vì muốn độ hóa nhiều chúng sinh hữu duyên tại nhân gian hơn, mà thị hiện các loại khổ nạn để hiện thân thuyết pháp độ hóa đại chúng; thật ra những khổ nạn đó căn bổn không thể trói buộc tâm linh của các vị, chỉ có phàm phu mới bị cảnh giới ngũ dục phiền não tại nhân gian mê hoặc. Loại người đại thiện còn lại là phàm phu bình thường, nhưng có một tấm lòng đại từ đại bi, cứ không ngừng tích lũy đại phước báo âm đức, loại người thiện này cũng có thể đột phá sự trói buộc của vận mệnh mà trực tuyến đi lên. Còn loại người đại ác, do ác nghiệp quá lớn mà trực tuyến bị đọa xuống Địa Ngục. Do đó mà phải mang tâm xấu hổ để thọ hưởng các loại thực phẩm. Thực phẩm chỉ để nuôi dưỡng sắc thân của chúng ta, sắc thân là một loại công cụ giúp ta tu đạo, chúng ta không nên quá xem trọng thức ăn, tức là trở thành nô ɭệ cho đồ ăn ngon, bị thức ăn trói buộc; cũng không được lãng phí thức ăn, tức là chà đạp ngũ cốc.
Địa Phủ lúc trước có một Địa Ngục đói khát mô hình nhỏ, những kẻ đọa lạc đến Địa Ngục đói khát thọ hình phạt, đều là lúc sống có phước báo lớn thuộc gia đình giàu có, hoặc vợ của những người giàu có, hoặc là người làm ăn lớn. Bọn họ vì có phước báo lớn, nên tùy tiện chà đạp lãng phí ngũ cốc lương thực, sau khi thọ chung đọa vào Địa Ngục đói khát. Hoặc là có tiền nhưng không chịu bố thí cho ăn xin hay người nghèo, thọ chung cũng sẽ đọa vào Địa Ngục đói khát thọ hình phạt, để tội hồn chịu đủ cái khổ của đói khát mà biết quý trọng ngũ cốc lương thực, cũng nhờ thế mà trừ bỏ được tánh bỏn xẻn. Lúc trước bị phán vào Địa Ngục đói khát thọ hình có thời hạn tương đối ngắn, ít nhất 3 năm, nhiều nhất 50 năm, người đọa vào cũng không nhiều, kẻ đọa thường là người giàu có lớn tuổi.
Trước mắt ở phía Nam Địa Phủ có khu vực linh hồn Địa Ngục, trong khu vực linh hồn Địa Ngục có đại Địa Ngục tên “Ngũ Cốc Phong Thu”. Trong Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu chiếm đa số là người trẻ tuổi, lãng phí thức ăn việc gì cũng có, nhiều mà tích lũy liên miên như núi lớn vậy. Lúc trước lãng phí thức ăn, thọ chung bị Âm luật Địa Phủ phán thọ phạt đói khát; những chúng sinh hiện tại nếu như lãng phí thức ăn, thọ chung phải chịu Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu báo. Bất cứ thức ăn nào bị lãng phí tại dương gian, đều bị Thần Câu Sinh ghi lại hết, khi thọ chung đến Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu, tiếp tục ăn lại tất cả những thức ăn đã lãng phí khi còn sống cho đến hết. Dương gian có rất nhiều người trẻ tuổi thích không ngừng mua rất nhiều thức ăn, ăn không hết thì bỏ đi. Âm luật Địa Phủ muốn bọn họ trải nghiệm hình phạt ăn không hết thì không nên mua mà lãng phí, nếu như mua rồi thì là phước báo của ngươi, cần phải ăn hết. A Ngọc đi theo ta, bây giờ đưa con đi tham quan. ”
Đã ngửi thấy mùi chua, mùi thối của thức ăn, lại mùi ói mửa, tiếng ói mửa, tiếng ho, đã thấy mấy chữ lớn “Địa Ngục Ngũ cốc Phong Thu” rồi. Địa Ngục này thật là siêu lớn ! trong đó đúng là ngũ cốc phong thu (phong thu:thu hoạch lớn), thức ăn thật sự nhiều đến nỗi nhìn không hết, như núi như đồi, thật chết khϊếp được ! có số lượng cơm rau, bánh tây v. v…bao lớn bao nhỏ, đủ loại đủ thứ thức ăn rất nhiều rất nhiều đếm không hết được, không thể mỗi một thứ đếm xuể. Còn có nước, các loại nước uống giải khát, đều đựng từng thùng từng thùng một.
Phán Quan nói mỗi một tội hồn đều có một khu vực thức ăn riêng tư, trong mỗi một khu vực thức ăn riêng tư đó đều chứa đủ thức ăn mà tội hồn lãng phí khi còn sống, không thể nhầm lẫn được. Tôi trông thấy trong Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu đầy những người trẻ tuổi, Phán Quan nói bọn họ không chỉ bị phán tại ngục này mà còn phạm tà da^ʍ và những tội khác.
Bây giờ qua bên kia phỏng vấn hồn nữ trẻ tuổi vậy ! Một mảng lớn khu vực thức ăn của nữ hồn này trông thật kinh hãi, không biết đến bao giờ mới ăn hết được. Nữ hồn trông kỹ cũng có nét thanh tú, cô ta đang đau khổ ói mửa !
“A Di Đà Phật ! Cô cảm thấy thế nào rồi ? Có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại đến đây không ?”
Nữ hồn nói : “Cực độ cực độ đau khổ ! Cảm giác mỗi một giây phút trôi qua rất đau khổ ! Tôi ói mửa đến mức chịu không nổi nữa rồi ! Cô là ai ? mau cứu tôi ra khỏi đây được không ?”
“Có thể nói cho tôi biết tại sao cô đến đây không ?”
“Tôi nói ! Tôi nói ! Lúc sống tôi rất thích mua nhiều thức ăn, đặc biệt là mua về đủ loại thức ăn ngon, nhưng bản thân không ăn nhiều, sợ béo phì ảnh hưởng dung mạo, nhưng mỗi ngày lại mua những thức ăn mình thích về. Tôi lại có thói quen không bao giờ ăn thức ăn cũ, chỉ ăn thức ăn tươi mới thôi; chỉ cần có sản phẩm mới là mua liền, ăn không hết thì bỏ đi. Tích lũy mỗi ngày, hiện tại đến Địa Ngục bị phạt phải ăn lại, thật là thảm quá ! còn rất nhiều nước khi tôi rửa mặt súc miệng cứ mở chảy lãng phí đi !”Nữ hồn kêu khóc lớn ! đúng là khi nhìn thấy đống thức ăn vừa chua vừa thối vừa thiu bám đầy vòi trùng này thì còn gì hứng thú ăn nữa.
Lại xem hồn nữ có vẻ lớn tuổi bên cạnh, khu vực thức ăn riêng tư của bà ta còn lớn hơn gấp mấy lần hồn nữ lúc nãy, thật đáng sợ quá ! Khu vực thức ăn của bà ta không những lớn, mà thức ăn nhiều đến nỗi cực độ chua thối ghê quá, đều là những thức ăn hư rồi bị thiu, thay đổi màu sắc bám đầy trùng khuẩn, như thế thì làm sao mà ăn ! Nhìn thấy trong lòng cũng chết lạnh !
“A Di Đà Phật ! Cô có thể cho tôi biết tại sao lại đến đây không ?”
“Tôi lúc sống là người nội trợ gia đình, không thích làm việc nhà, vì muốn tiết kiệm thời gian đi chợ, nên thường xuyên mua rất nhiều đồ ăn về nhà tích trữ. Đồ ăn vì không thể để thời gian lâu, thời gian dài sẽ bị hư; mà tôi không thể làm nhiều ăn không hết nên đổ đi, rất nhiều đồ ăn bị tôi để hư mà đổ bỏ. Chồng tôi thường nhắc tôi, kêu tôi đừng lãng phí nước, lúc rửa chén đừng mở nước thật lớn không chịu tắt. Khi chồng tôi nhắc nhở, tôi một mực ác khẩu nói lại, la lối om sòm, cho đến lúc ông ta không nói nữa mới thôi. Ông ta kêu tôi đừng lãng phí thức ăn, tôi không những không nghe mà còn mua một chút về để hư rồi bỏ đi, kết quả thọ chung bị Diêm Vương phán đến Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu, ăn hết những thức ăn mà tôi đã bỏ, bây giờ tôi thật hối hận vì đã không nghe lời chồng tôi. ” Lúc này Quỷ sai đến bắt bà ta qua bên kia tiếp tục ăn.
A Ngọc xin hỏi Phán Quan : “Vậy nếu như thức ăn vô ý để hư cũng phải ăn hết sao ?”Phán Quan nói : “Nếu như thức ăn vô ý hoặc trong tình huống không biết để hư, thì không cần ăn, nếu ăn vào dẫn đến cơ thể bị bệnh hay có vấn đề khác thì không tốt. Chúng ta nên vì sự vô tâm này sám hối và sau này không nên tái phạm, đừng lại để Hắc Vô Thường ghi lại tội lỗi mà chiếu theo Âm luật trừng phạt; sau đó có thể niệm Phật hay trì chú cho thức ăn hư mà bố thí cho các loại động vật ăn, gieo thêm thiện duyên với chúng, hoặc là bỏ xuống sông biển bố thí cho chúng sanh thủy tộc. ”
“Hôm nay đến đây là đủ, A Ngọc con nên về đi, có vấn đề gì hẹn lần sau lại đến. ”
A Di Đà Phật ! Cảm ân Phán Quan ! A Ngọc hướng Phán Quan hợp chưởng hành lễ !
Ngồi hoa sen trắng về thôi !