Âm Luật Vô Tình

Chương 31: Một Chén Canh Của Bà Mạnh, Ân Oán Đều Quên Hết ! Thực Tế Tham Quan Đài Lãng Quên.

Cảm ân Phật lực gia bị ! Ngồi hoa sen trắng xuất phát !

A Di Đà Phật ! A Ngọc hợp chưởng hướng Phán Quan hành lễ !

Xin hỏi Phán Quan : “Có phải tất cả chúng sanh tại Địa Ngục trước khi đầu thai phải uống canh bà Mạnh không vậy ?”

Phán Quan nói : “Canh bà Mạnh chỉ có tại Địa Phủ, Cõi Trời và thế giới Tây Phương Cực Lạc, hay bất kỳ tịnh thổ Phật quốc nào, đều không có chuyện canh bà Mạnh; tất cả hồn quy Địa Phủ trước khi đầu sanh đều phải uống canh bà Mạnh, có tác dụng quên mất kiếp trước, thuận theo nghiệp lực tiếp tục sống với thân quyến. Nếu người không uống canh bà Mạnh để triệt triệt để để quên hết quá khứ, với tánh thiên bẩm thông minh, bao gồm đủ năng lực phân tích thấu suốt; cho dù luân hồi tái sanh, tuy thọ nghiệp lực che cách tạo nên sự mê đi khi nhập thai, nhưng trong một số trường hợp hay nhân duyên tác động cũng sẽ nhớ lại vài đoạn đời sống kiếp trước; trước khi bà Mạnh đến Địa Phủ công tác, thì Địa Phủ không có canh bà Mạnh.

Thời xưa tánh người lương thiện, tổ tiên sớm nhất của loài người trước khi đến nhân gian, là thiên nhân của cõi sắc giới Quang Âm Thiên, bọn họ dùng thần thông bay đến trái đất để vui chơi. Trái đất lúc đó sơn thanh thủy tú, không khí trong lành, không giống như hiện tại nơi nào cũng bị ô nhiễm, công nghiệp hóa học ô nhiễm, mà cái làm ô nhiễm phá hoại lòng người nhất là các loại tin tức sai lầm của giới tin tức báo chí.

Lúc đó trên mặt đất có một số giống quả, hình như rất tươi mới, trái cây trổ đầy khắp nơi. Trái cây này lại rất giống loại tại cõi trời, những thiên nhân bị hoa quả này thu hút hấp dẫn, lúc đó địa cầu chưa có giống người nào. Thiên nhân là do giữ năm giới cấm, bọn họ sẽ không phạm giới trộm cắp, nhưng vì hoa quả không thuộc giống người nào nên thuộc về đại địa rồi, do đó thiên nhân mới bắt đầu thưởng thức trái quả. Bọn họ ăn rồi, cảm giác vô cùng ngon lành, mọi người tiếp tục ăn rất nhiều.

Khi chúng thiên nhân ăn no rồi, mới phát giác ánh sáng linh tánh tiên thiên của mình vì ăn thức ăn thô tháo của địa cầu mà ảm đạm đi, thân thể trở thành nặng nề hơn, hoàn toàn mất đi khả năng thần thông tự tại phi hành, rốt cuộc không bay về Quang Âm Thiên được, sau cùng chúng thiên nhân chỉ đành ở lại trồng trọt sinh sản, an cư lạc nghiệp, thành tổ tiên của nhân loại.

Trái cây thuộc về đại địa, thiên nhân ăn vật chất của đại địa thì sẽ kết cái duyên phận khó giải với đại địa, vì thế mà chân phải dán trên đất mà đi, dẫn đến không thể bay được. Thiên nhân tuy mất đi thần thông tự tại phi hành bay về thiên giới, nhưng thần thông vẫn còn, chỉ có điều là mất đi khả năng bay thôi.

Thiên nhân đều do giữ gìn năm giới thập thiện nên mới lên được cõi trời, những thiên nhân đến địa cầu vào lúc đó vẫn một lòng giữ gìn Giới luật, tin tưởng Nhân - Quả, thiện lương thuần chân; mọi người hòa thuận chung sống, hòa bình yên vui, không có hành vi phạm giới tạo ác chút nào. Nhưng cảnh tượng này duy trì không được bao lâu, đời sau của các thiên nhân thuận theo thời gian lâu dài sinh sống tại địa cầu, ánh sáng linh tánh ngày càng hạ thấp nhiều đi, địa cầu bị ô nhiễm đến mất đi vẻ sơn thanh thủy tú không khí trong sạch lúc đầu. Cho dù có như thế, địa cầu lúc đó vẫn tốt hơn hiện tại rất nhiều. Thuận theo sự sinh sôi nảy nở của con người, ánh sáng linh tánh tiên thiên bị mai một, phúc báo của nhân loại xuống thấp, mọi người bắt đầu không giữ Giới luật từ từ trở thành ích kỷ, tai nạn nhỏ và bệnh tật nhỏ bắt đầu nối nhau mà đến, Địa Ngục cũng bắt đầu tùy theo ác nghiệp hiển hiện.

Địa Ngục thời xưa rất nhỏ, cũng có rất ít người đọa Địa Ngục, cho dù có bị phán hình phạt cũng chỉ có vài năm. Có những kẻ bị phán thọ phạt mấy năm sau đó đầu sanh nhân gian, bọn họ lại tự sửa đổi mới; sau đó người dương đọa vào Địa Ngục ngày càng nhiều, phát triển đến hôm nay Địa Ngục đã quá tải. Hiện tại đọa Địa Ngục bị phán hình phạt, thông thường là trên trăm năm, đã không còn bị phán mấy năm nữa rồi; đây là do hành vi tư tưởng của con người bất chánh, nghiêm trọng khuyết hãm quan điểm Nhân - Quả mà dẫn đến. ”

Phán Quan tiếp tục nói : “Lúc nãy có nói thiên chúng Quang Âm Thiên ăn phải trái cây mất đi thần thông không thể bay về cõi trời. Phật tại Thủ Lăng Nghiêm kinh khai thị : “Như người ăn phải bách cốc, chân không rời đất”, điều đó cho ta thấy rằng cần phải cẩn thận chú trọng hành vi ý niệm của mình trong thời thời khắc khắc, một niệm bất giác là bị cảnh giới hư vọng bên ngoài chuyển biến. Thiên nhân cõi Quang Âm Thiên có thần thông tự tại như vậy, nhưng khi nhìn thấy cõi ban sơ đẹp đẽ của địa cầu(sắc), lúc bay đến du ngoạn, thì thấy trái cây thật tươi nhuận mới lạ, lại tỏa ra những mùi thơm tự nhiên nên lập tức bị hương vị đó hấp dẫn(hương), ăn vào (vị) hấp thu (xúc). Thiên nhân lúc đó vì trong lòng động niệm muốn ăn, khi động tâm niệm này, thì đó là một chướng ngại đến sự tốt đẹp của tâm tánh, vọng niệm này sẽ triển khai các hành vi ngoại tại phụ giúp hành động.

Thiên nhân tuy không phạm giới trộm cắp, nhưng duyên phận bất giải đối với đại địa sẽ cần một đoạn thời gian để hoàn trả; nhưng trong thời gian hoàn trả này lại có hàng loạt chuyện không ngừng phát sinh, nếu không giữ gìn được niệm niệm chánh niệm, thì tố chất sinh mệnh sẽ tiếp tục giảm sút, lại vun trồng xuống không biết bao nhiêu Địa Ngục ác nghiệp.

Thiên nhân Quang Âm Thiên vốn là một vầng sáng, thần thông phi hành, biến hóa tự tại, không nặng nề như thân máu thịt của người dương, đây là do một quá trình tu hành tinh tấn giữ gìn thanh tịnh Giới luật mà chiêu cảm phúc báo cõi trời; chỉ vì động niệm ăn thử trái cây , dẫn đến ánh sáng linh tánh của sinh mệnh hạ xuống, thông lực tùy theo vọng tưởng chấp trước tăng trưởng mà dần dần mất đi.

Đời sau của thiên nhân lúc đó chính là nhân loại sơ khai, vì sẽ nhớ lại tất cả những ân oán tình ái v. v… trong quá khứ, dẫn đến phá vỡ sinh hoạt bình thường tại nhân gian; còn khi uống canh bà Mạnh sẽ tùy nghiệp lưu chuyển, những việc hay người của kiếp trước sẽ quên hết, lại tiếp tục mài luyện tâm tánh.

Canh bà Mạnh gồm có năm mùi vị như ở nhân gian, ngọt chua đắng cay mặn, cũng đại diện cho vận mệnh sau khi đầu thai tại nhân gian, đắng cay ngọt bùi đều có cả. Canh bà Mạnh nhìn vào đều như nhau, nhưng chất liệu phân lượng mỗi ly đều nặng nhẹ bất đồng, còn chất liệu chính thì như nhau. Ví như có một số chúng sinh số mệnh khá tốt, phước báo lớn, nơi sinh tôn quý, có đủ tài phú, được người tôn trọng, thân thể khỏe mạnh v. v…loại người này khi uống canh bà Mạnh đặc biệt có vị ngọt nhiều; nếu phước báo ít hơn thì sẽ cảm thấy đặc biệt rất đắng rất chua, phước báo bình thường thì cảm giác cả năm vị giao nhau, khi uống còn có cảm giác được giải khát vậy; vì nghiệp lực bất đồng, nên mỗi một chúng sanh uống canh bà Mạnh cảm thọ không giống nhau. Thần bà Mạnh cũng từ nhân gian đến, nhưng không phải đọa lạc Địa Ngục, mà do Thiên Đế phái đến Địa Phủ nhậm chức vậy.

Thần bà Mạnh là người học Phật tu hành tại nhân gian, suốt đời giữ gìn trinh tiết tu thanh tịnh phạm hạnh. Lúc tại thế tục danh của bà là Mạnh Bà, bổn tánh tâm địa lương thiện, nhiệt tình giúp đỡ đại chúng cùng khổ xung quanh. Mạnh Bà vì nhìn thấy chúng sanh sinh hoạt tại nhân gian quá khổ sở, vì tình vì ái, mâu thuẫn giữa thành viên trong gia đình v. v…vào lúc đó cũng có rất nhiều người nữ phải sống rất đau khổ. Vào thời xưa người nữ không có tài phải có đức, địa vị của người nữ chỉ cục hạn trong việc truyền dòng nối dõi, sinh con đẻ cái, giúp chồng dạy con; và cũng vì thế, rất nhiều phụ nữ luôn sống trong nước mắt chấp nhận đau xót, những hoàn cảnh này bà Mạnh đều nhìn thấy rõ, tận lực giúp đỡ một số người nữ có duyên với mình vơi bớt đi khổ đau, chính điều này đã kích phát bà Mạnh phát nguyện giúp tất cả chúng sanh quên đi đau khổ, làm mọi người có thể quên đi quá khứ mà tiếp tục sống cuộc đời mới, rất nhiều chúng sanh lúc đó được bà Mạnh khuyến hóa; bà đi khắp nơi khuyên mọi người giới sát, ăn chay và tụng kinh niệm Phật.

Bà Mạnh lúc đó luôn hy vọng tương lai có một loại canh, đối với thân người không có tổn hại nhiều, nhưng khi uống vào có thể quên hết mọi khổ đau thì tốt quá ! khi bà thọ chung, dựa vào phúc đức lực do giúp đỡ chúng hữu tình mà siêu thăng cõi trời, Thiên Đế phong Mạnh Bà làm thần, ở thiên giới có cung điện riêng của mình hưởng dụng các loại thiên phúc.

Sau đó Thiên Đế thấy chúng sanh nhân gian tâm tánh bắt đầu ác dần, một số người sau khi đầu thai còn nhớ được người và việc kiếp trước, phát sinh việc nhiễu loạn trật tự luân lý nhân gian v. v…cũng hay là Mạnh Bà có thiện nguyện giúp chúng sanh quên đi đau khổ, vì nhân duyên này để thỏa mãn thiện nguyện của Mạnh Bà, nên thiết lập “Đài Lãng Quên” tại Địa Phủ, ủy thác thần bà Mạnh quản lý, Đài Lãng Quên là nơi chuyên môn nghiên chế canh bà Mạnh cung cấp cho các chúng sinh trước khi đi đầu thai uống, nơi đó có đủ Quỷ sai và Dạ Xoa cho bà Mạnh sai sử, A Ngọc ta dẫn con đi con đường hầm đặc biệt sẽ gần hơn, vị trí Đài Lãng Quên nằm ở phía sau điện thứ 10”.

Tôi cảm ân nói : “Phiền Phán Quan rồi !”

Cái đường hầm đặc biệt này thật khác thường, không nghe thấy bất kì âm thanh kêu la khổ đau nào, có lẽ thiết bị cách âm rất có hiệu quả. Hiện tại nhìn thấy một căn phòng rồi, trong đó có bàn có ghế nhưng sao không có người vậy ?

Phán Quan nói : “Đây là phòng hội nghị, hiện tại mọi người ở bên ngoài đang bận rộn, mấy ngày không có hội họp; nếu có buổi họp thì không thể dẫn con đi con đường gần này được rồi, những thứ này dùng khi có buổi họp, trước khi ủy thác con viết sách “Âm Luật Vô Tình” chúng ta đã mở họp ở đây, ta cũng tại nơi đây nhận được công văn minh điệp của Địa Phủ, phải dẫn dắt con A Ngọc tham quan du lãm Địa Phủ, cùng tiết lộ thiên cơ cho con, đợi khi con về dương thế viết ra những gì đã thấy đã nghe tại Địa Phủ, khuyến hóa thế nhân hành thiện tích đức”.

A ! Thì ra là vậy ! Phía trước vẫn có con đường, chúng tôi rất mau đâm xuyên qua rồi.

Đã thấy ba chữ lớn “Đài Lãng Quên”, Đài Lãng Quên là một nơi thật rộng lớn ! Cảm giác như một tiệm nước mát siêu cấp tại nhân gian. Ở đây có ba loại thùng không cùng màu, Phán Quan nói loại thùng trong suốt đựng canh có vị ngọt nhiều, tức phước báo lớn nhất, thùng trắng đựng loại canh cho chúng sanh có phước báo bình thường, thùng đen dành cho loại chúng sanh có phước báo kém nhất. Cho đến ba loại Quỷ sai phân chia canh bà Mạnh mặc trang phục cũng chia ra bộ trong suốt, trắng và đen cho ba loại thùng.

Rất nhiều Quỷ sai đều đang bận đổ canh bà Mạnh vào trong ly, ly có hình tròn, bên dưới có cái chân chống đỡ thân ly, xem kỹ thì thấy màu sắc lớn nhỏ như nhau, hình dáng cũng như nhau, nhìn cho kỹ thì tuy như nhau nhưng có một chút khác; tất cả ly có vẻ đều trong suốt, tất cả thống nhất, nhưng có sự khác biệt nơi phần hoa văn nhô lên tại chân ly, loại ly trong suốt có chân trơn sáng không có hoa văn, khi linh hồn cầm lên uống canh bà Mạnh, tay cảm giác dễ chịu. Loại ly khác có hoa văn nổi lên tại chân ly, khi cầm lên tay cảm thấy có hoa văn tồn tại. Loại cuối cùng là loại có hoa văn tam giác nổi lên, khi linh hồn cầm lên uống canh bà Mạnh, sẽ có cảm giác như bị đâm rất khó chịu.

Trong Đài lãng Quên có rất nhiều gian phòng nhỏ, chia ra hai bên trái phải; bên trái giành cho người có phước báo lớn, nơi có canh bà Mạnh vị ngọt nhiều. Trước tiên xem thử những căn phòng nhỏ bên trái, trong đó có một chiếc bàn và ghế ngồi; trên bàn có để sẵn một ly canh bà Mạnh vị ngọt nhiều, còn có hai nữ tỳ dâng cho hồn uống; tức là có phước báo lớn thì có thể ngồi trong phòng uống, hơi giống phòng khách sang trọng tại nhân gian, có thể hưởng sự đãi ngộ đặc biệt. Lại xem mỗi một căn phòng bên phải, trong đó cũng có một cái bàn và ghế ngồi; trên bàn có một ly canh bà Mạnh gồm đủ năm loại mùi vị, nhưng chỉ có một người nữ tỳ dâng cho hồn uống, tức là phước báo bình thường cũng có thể ngồi trong phòng uống.

Tiếp tục đi đến trước là Đình Bà Mạnh, Thần Bà Mạnh thực ra là ở Đình Bà Mạnh.

“A Ngọc hợp chưởng chào Thần Bà Mạnh ạ !”

Thần Bà Mạnh hướng về tôi mỉm cười, Phán Quan nói Thần Bà Mạnh đa số luôn ở Đình Bà Mạnh. Tại Đình Bà Mạnh thường có nhiều chuyện xảy ra, ở đây thường xảy ra tình huống nhiều hồn không chịu uống canh, những chúng sanh đến Đình Bà Mạnh mới uống canh thường là loại kém phước báo, nghiệp chướng tương đối nặng, cho nên Quỷ sai ở đây đương nhiên là rất nhiều rất đông, bọn họ đa số tay cầm thiết xoa rất bén nhọn.

Tôi xem thấy rất nhiều hồn xếp hàng đến Đình Bà Mạnh, bọn họ hình như trông rất mệt nhọc, bộ dạng trông rất khát nước; có kẻ gần như không còn hơi sức nữa, những hồn có thể đi được thì tự mình đi, đến lượt mình thì cầm ly uống. Còn người không có sức thì Quỷ sứ sẽ đỡ đến Đình Bà Mạnh, mà đút cho hồn uống.

Lúc này bỗng nghe được tiếng kêu thất thanh, thì ra là nữ hồn không chịu uống, cô ta bị hai Quỷ sai đánh rồi. Ai Da ! Nữ hồn thật thảm vậy ! một Quỷ sai dùng thiết xoa đánh vào chân cô ta, cô ta liền ngã xuống đất máu nơi chân chảy ra rồi; một Quỷ sai khác thấy thế liền dùng thiết xoa đâm vào người kéo cô ta lên cưỡng bách uống ba ly canh. Phán Quan nói, nữ hồn này sau khi sanh nhân gian sẽ bị chứng đau chân và cổ họng sẽ có vấn đề. Thì ra những hồn không chịu uống canh bà Mạnh không những bị Quỷ sai đánh mà còn bị phạt uống thêm hai ly canh bà Mạnh đắng, hậu di chứng lại phải chịu thêm khổ đau thể xác, những hồn sau khi uống canh bà Mạnh sẽ hôn hôn trầm trầm được Quỷ sai đỡ đi đầu thai.

Tôi thấy trước mặt Đình Bà Mạnh có một cái sông lớn, các hồn rơi vào trong thì tức khắc đầu sanh nhân gian rồi.

Phán Quan nói : “Hôm nay thời gian đã đến, A Ngọc lần sau lại đến vậy !”

A Ngọc hợp chưởng đảnh lễ Phán Quan ! Ngồi hoa sen trắng về !

Nam Mô A Di Đà Phật !!!