Ái Khanh, Trẫm Muốn Làm Kẻ Thứ Ba

Chương 10: Phiên ngoại: Thời thơ ấu 3

5

Hôm sau, sáng sớm.

Trong màn, cả hai người đều đã ngồi dậy.

Tiểu hoàng đế cáu kỉnh nhăn mặt: “Sao lại thế này?”

Thừa tướng một tay đỡ trán, tựa hồ đau đầu đến lười trả lời, giọng nói thản nhiên: “Bệ hạ hẳn là rõ ràng hơn thần.”

Giữa hai người, mái tóc dây dưa, sợi này quấn vào sợi kia, rối… thành một nùi!

Tiểu hoàng đế quả thực sắp bị cảnh tượng này làm cho tức chết rồi!

Trong đầu tới tới lui lui đều là mấy câu “đã ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo” rồi thì “vừa mất phu nhân lại thiệt quân” (cả hai câu đều có ý chỉ tiền mất tật mang, đã không làm được việc lại còn chịu thiệt về mình), giống như tất cả đều do hắn làm ra!

Hắn quả thực chính là thiên hạ đệ nhất đại ngốc!

Nhưng dù vậy, hắn cũng không bao giờ chịu thừa nhận điều này trước mặt người nào đó.

Tiểu hoàng đế sắc mặt khó coi, cắn răng cự lại: “Rõ ràng là họa do mái tóc quá dài của người gây ra, lại thành ra trẫm cũng phải chịu.”

Thừa tướng buông bàn tay đang đỡ trán của mình xuống, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn tiểu hài tử một cái: “…”

Tiểu hoàng đế không chịu nổi, vội vàng quay đầu đi: “Bây giờ còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì, nhanh tìm cách gỡ ra đi.”

Thừa tướng bình tĩnh: “Kêu cung nữ hầu hạ vào, chải vài cái là xong.”

Tiểu hoàng đế cuống quít trợn mắt: “Không được!”

Thừa tướng lạnh giọng: “Vì sao không thể? Chẳng lẽ bệ hạ sợ họ nhìn thấy?”

Tiểu hoàng đế cắn răng: “Đúng! Trẫm chính là không muốn cho bọn họ nhìn thấy! Ngươi không cần mặt mũi nhưng trẫm cần! Đương nhiên bọn họ không phải mỗi ngày đều hầu hạ ngươi, ngươi không phải gặp bọn họ mỗi ngày!”

Thừa tướng nhìn tiểu hoàng đế tức đến đỏ bừng mặt, bất đắc dĩ than nhẹ: “Vậy thôi, nhưng lấy lược ở đâu bây giờ?”

Tiểu hoàng đế nghiêm túc nghĩ nghĩ, nghiêng người tìm trong ngăn tủ ở đầu giường, quay đầu oán giận: “Á — Ngươi phối hợp một chút đi, dựa gần vào đây, tóc trẫm sắp bị kéo đứt hết rồi!”

Thừa tướng khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có thể bất đắc dĩ phối hợp theo: “…”

Tiểu hoàng đế lấy lược, cầm mớ tóc rối lên, bắt đầu chải.

Hồi lâu.

Tiểu hoàng đế ủ rũ ngẩng đầu: “Không gỡ được…”

Thừa tướng liếc mắt nhìn, chỉ thấy mớ tóc đã rối nay lại còn rối hơn, không còn cách nào khác: “Trời cũng không còn sớm nữa, một lát nữa còn phải lên triều, nếu bệ hạ cho phép, không bằng cắt nó đi.”

Khóe miệng hoàng đế giật giật, xoay người lấy kéo ra khỏi ngăn tủ, cầm trên tay, cuối cùng vẫn do dự.

Hắn rất hối hận.

Tóc thừa tướng dài, cái chỗ bị rối chỉ là đoạn ở gần eo y, nhưng lại là đoạn ở ngay cổ hắn!

Kéo này mà hạ xuống, còn có vài sợi tóc, chẳng phải là ngay cả buộc cũng khó ư?

Thừa tướng tất nhiên là nhìn ra suy nghĩ của tiểu hài tử, nhíu mày thúc giục: “Sao vậy? Bệ hạ không xuống tay được, vậy kêu cung nữ vào chải lại xem sao —”.

“Xoẹttttt —”

Cắt tóc, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Tiểu hoàng đế cầm nắm tóc tự tay mình cắt xuống, im lặng không nói gì: “…”

Thừa tướng mắt thấy tiểu hài tử đã nhận được giáo huấn, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Sau này khi bệ hạ làm việc gì, nhớ phải suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm.”

Tiểu hoàng đế cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình, thấp giọng ẩn nhẫn không cam lòng: “Ngươi muốn cười thì cười đi, trẫm chính là không hiểu cái gì gọi là nghĩ kỹ rồi hẵng làm đó, nhưng trẫm biết cái gì gọi là mỗi lần ngã là một lần khôn!”

Hắn hiện tại, chỉ hối hận sao đêm qua không cột tóc thừa tướng vào trụ giường!

Quả thực là hối hận đến đen cả ruột mà!

– TOÀN VĂN HOÀN –