Ái Khanh, Trẫm Muốn Làm Kẻ Thứ Ba

Chương 5: Trẫm cần sự an ủi của ngươi

15

Đêm khuya.

Hoàng đế nhìn thừa tướng đang nằm bên cạnh, rì rầm thì thầm: “Ái khanh a ái khanh… Ngươi hiện tại đã yêu trẫm nhiều hơn chút nào chưa…”

Khuôn mặt khi ngủ của thừa tướng đầy yên bình: “…”

Hoàng đế hôn lên trán thừa tướng: “Sao ngươi lại không có phản ứng gì… để trẫm biết vị trí của trẫm ở đâu trong lòng ngươi…”

Khuôn mặt khi ngủ của thừa tướng đầy yên bình: “…”

Hoàng đế thở dài: “Aisss… Ái khanh a ái khanh… Trẫm lúc ấy thiếu chút nữa bị ngươi dọa luôn, nhưng mà nghĩ lại, một người ngốc nghếch lại cứng nhắc như ngươi, sao có thể… Ngươi lừa trẫm, đúng hay không…”

Khuôn mặt khi ngủ của thừa tướng đầy yên bình: “…”

Hoàng đế mỉm cười, nhịn không được, lại hôn một cái nữa lên trán thừa tướng: “Ái khanh, trẫm thấy mắt ngươi động đậy nha…”

Khuôn mặt khi ngủ của thừa tướng đầy yên bình: “…”

Hoàng đế bĩu môi: “Được rồi, trẫm đang lừa ngươi đó, tối mù thế này, trẫm chẳng nhìn thấy gì cả…”

Khuôn mặt khi ngủ của thừa tướng đầy yên bình: “…”

Hoàng đế: “Nhưng mà trẫm có thể cảm giác được cơ thể ngươi nằm trong lòng trẫm căng lại đó…”

Thừa tướng: “…”

16

Ngự thư phòng.

Hoàng đế ngồi trên nhuyễn tháp trêu một con chó nhỏ chạy tới chạy lui. Mắt thấy thừa tướng chậm rãi tiến vào, mỉm cười: “Ái khanh ngươi mau tới đây nhìn xem, con chó con này có giống con ngày xưa bị ngươi gϊếŧ không?”

Mặt thừa tướng đen lại: “Bệ hạ, thần không gϊếŧ chó của ngài.”

Miệng hoàng đế giật giật: “Được rồi, là trẫm nhớ lầm, ngươi nói xem con này có giống không?”

Giọng thừa tướng lạnh đi: “Chơi bời lêu lổng.”

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn thừa tướng, ý cười nhàn nhạt: “Nếu ái khanh sợ trẫm chơi bời lêu lổng, thì giám sát trẫm chặt chẽ hơn một chút là được rồi, mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh trẫm, nếu vậy trẫm nhất định không dám chơi bời sau lưng ngươi nữa!”

Thừa tướng không nói tiếp chủ đề này, hai tay dâng tấu chương: “Bệ hạ, đây là sổ sách từ Trác Châu gửi đến.”

Hoàng đế bất mãn việc thừa tướng không hiểu phong tình, cầm lấy tấu chương, ánh mắt ai oán: “Ái khanh, trong lòng ngươi trừ gia quốc thiên hạ, không còn chỗ nào cho trẫm hay sao? Mấy thứ sổ sách của Trác Châu, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ toàn là kêu gào bất mãn, nếu đã lựa chọn quy thuận Bích Nguyệt ta, sao còn bất mãn nhiều như thế?! Nghĩ thế nào cũng thấy Bích Nguyệt ta dù thái bình thịnh thế vẫn mạnh hơn các quốc gia chinh chiến liên miên, trẫm thấy bọn họ chỉ nghĩ đến mình mà thôi. Nhưng người ta đã xin bình định loạn dân, nếu không thỏa mãn, hoàng đế này còn có thể theo hắn hay sao?”

Đôi mắt thừa tướng nặng trĩu nhìn hoàng đế: “Sao bệ hạ có thể tự cao tự đại như thế?!”

Hoàng đế lập tức cười khẩy: “Bởi vì trẫm muốn thấy ngươi tức giận thôi mà, thế nhưng mắt thấy ngươi sắp tức giận, bỗng nhiên trẫm lại thấy không nỡ.”

Thừa tướng cười lạnh: “Bệ hạ đây là đang bỡn cợt thần sao?”

Hoàng đế ôm thắt lưng của thừa tướng, đầu cọ cọ, ánh mắt lấy lòng: “Không phải do ái khanh ngươi cả ngày chỉ đối diện với trẫm bằng gương mặt lạnh lùng đó hay sao, trẫm nhìn mãi cũng sẽ thấy chán chứ, không muốn tức giận thì cười một cái, cười một cái cho trẫm nhìn đi mà ~”

Thừa tướng đẩy đầu hoàng đế ra, nháy mắt chạy lấy người: “Bệ hạ hãy để con chó kia cười cho người xem đi!”

Hoàng đế nhìn cánh tay trốn trơn của mình, cúi đầu nhìn con chó nhỏ, rối rắm: “Y đang tức giận, hay là đang thẹn thùng vậy nhỉ?”

17

Năm mới đến rồi.

Hoàng đế đi tế tổ, trên đường không may bị ám sát, bị thương quay về.

Tẩm cung.

Hoàng đế ngồi trên giường kêu oai oái: “Á á, đau quá —!”

Thừa tướng tiều tụy vì lo lắng nhìn hoàng đế: “Bệ hạ, hay kêu thái y đến nhé!”

Hoàng đế vẻ mặt đau đớn: “Không cần, chỉ là xây xát thôi, ái khanh ngươi lại đây một chút đi.”

Thừa tướng lại gần: “Bệ hạ, chuyện lần này…”

Hoàng đế một tay ôm chặt eo thừa tướng, đầu dựa sát vào: “Chuyện phiền phức này đừng nói ra, trẫm đã bảo Trương Thụy phụ trách việc này rồi, ngươi không cần vì chuyện tiểu dân rừng núi dã man mà hao tổn tinh thần.”

Thừa tướng cau mày: “Bọn họ dám làm ra chuyện ám sát thiên tử, không hề là chuyện nhỏ, bệ hạ vẫn nên —”

Hoàng đế ngắt lời: “Ái khanh, trẫm đã nói không nhức đầu vì chuyện này. Chỉ là vết thương nhỏ, bọn họ cả gan không cho thiên tử vào mắt, tất nhiên trẫm sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

Thừa tướng nhất thời không biết nói gì, không kiềm lòng được mà đưa tay xoa xoa đầu hoàng đế, trong mắt là đau lòng khó nén: “Vậy bệ hạ nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi… Tối ngủ… Đừng đá chăn, sẽ bị lạnh.”

Hoàng đế nghe vậy kinh hỉ ngẩng đầu lên, bắt lấy bàn tay thừa tướng đang định thu về, hôn lên lòng bàn tay ấm áp: “Ái khanh, ngươi đang quan tâm đến trẫm sao?”

Thừa tướng cứng nhắc thu tay về, lại bị hoàng đế bắt lại, vì thế nhíu mi: “Nếu bệ hạ đã nói không sao, vậy thần cáo lui trước.”

Hoàng đế lập tức kéo thừa tướng về phía mình, gào lên: “Ôi, ôi, đau quá, đau quá đi…”

Thừa tướng mắt thấy bộ dáng vô lại của người nào đó, bất đắc dĩ: “Buông tay…”

Hoàng đế nước mắt (?) lưng tròng: “Thật sự rất đau mà, vừa rồi trẫm chỉ cố gắng chịu đựng thôi, ái khanh, ngươi mau tới an ủi, xoa dịu trẫm đi!”

Thừa tướng cúi đầu gạt tay: “Đừng có quấy nữa.”

Hoàng đế mếu máo lầm bầm: “Không có, thật sự có hơi đau mà…”