Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
"Cho dù ta cười đẹp, ngươi cũng không cần dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm ta chứ."
Thẩm Cố Uyên nhìn cũng không nhìn nàng, khóe miệng chứa nụ cười chế nhạo: "Thiên tượng này cũng không phải ta có thể không chế, ngươi đang nghi ngờ cái gì thế?"
"Nhưng vừa nãy ngài giống như sớm đã biết sẽ xảy ra chuyện." Ánh mắt Trì Ngư nhìn hắn thật sâu: "Còn nói ta không đến xem nhất định sẽ hối hận."
"Vậy cũng chỉ là sợ ngươi bỏ lỡ một hôn sự náo nhiệt mà thôi." Thẩm Cố Uyên đàng hoàng chững chạc nói, đưa tay chỉ chỉ đội ngũ đón dâu tán loạn bên kia: "Ngươi xem, có phải vô cùng náo nhiệt không?"
Trì Ngư: "..."
Thiên tượng này đích thực là người không thể khống chế, trò hề hôm nay này, thế nào cũng không đổ được lên đầu Thẩm Cố Uyên. Nhưng mà... Nhìn nhìn sắc mặt xanh mét của Thẩm Khí Hoài ở bên kia, lại nhìn nhìn vị ông lớn đang sung sướиɠ khi người khác gặp họa ở bên cạnh này, nàng dù sao vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Có điều so với lòng hiếu kì, tâm tình sảng khoái ngay tức khắc đương nhiên càng vui hơn, cuộc hôn sự này Thẩm Khí Hoài tốn mất bao nhiêu tâm tư, vậy mà lại kết thúc thảm hại như vậy. Lời đồn ở Kinh Thành cũng nhanh chóng lan truyền ra, nói Thẩm Khí Hoài và Dư Ấu Vi bát tự không hợp, ông trời giáng hình phạt, không đồng ý hôn sự này.
Không có thứ gì khiến cho người ta kính nể hơn thần linh, lửa lớn ở kiệu hoa và trên người tân nương này, một truyền mười, mười truyền trăm, ồn ào náo nhiệt, cho dù Thẩm Khí Hoài quyền thế ngập trời, cũng không chặn nổi miệng người đông đúc.
"Thϊếp không muốn... Thϊếp đã là người của vương gia rồi, nói cái gì thϊếp cũng phải gả cho ngài!" Dư Ấu Vi dựa ghé ở đầu giường, cầm khăn khóc đến lê hoa đái vũ(*): "Trời phạt gì chứ, ngoài ý muốn mà thôi, sao lại thành kì quái như vậy chứ? Người khác không biết, vương gia ngài còn không biết sao? Chúng ta rõ ràng là vô cùng hợp đôi!"
(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Thẩm Khí Hoài thở dài một hơi, nhắm mắt lắc đầu: "Chuyện này đã kinh động đến Từ Tông Chính, ông ta cúng bái tông miếu, cầu hỏi tổ tiên, rút thăm đều không may mắn."
"Vậy..." Dư Ấu Vi nghẹn ngào: "Vậy phải làm thế nào, vương gia định không cần tiểu nữ nữa sao?"
"Sao có thể." Thẩm Khí Hoài lắc đầu: "Nếu đã nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng rồi, bổn vương sẽ không nuốt lời. Chỉ là, nếu nhất định phải thành thân, sợ rằng chỉ có thể đợi sóng gió này qua đi, hôn sự cũng đơn giản một chút."
Phải đơn giản, Dư Ấu Vi đương nhiên không vui, nhưng tình thế trước mắt này cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể che khăn nghẹn ngào.
"Được rồi, đừng khóc nữa, có bổn vương ở đây mà." Thẩm Khí Hoài nói: "Thừa tướng có ơn với bổn vương, bất luận thế nào bổn vương cũng sẽ không phụ lòng nàng."
"Tiểu nữ hiểu rõ." Dư Ấu Vi buồn rầu nói: "Nhưng tiểu nữ cũng lo lắng cho vương gia. Tam hoàng tử tìm về rồi, tứ đại thân vương đều có lòng muốn để hắn nắm quyền, địa vị của ngài nguy ngập nguy cơ..."
"Những chuyện này, không cần nàng bận lòng." Thẩm Khí Hoài đứng dậy, nhẹ nhàng sờ sờ tóc nàng, dịu dàng nói: "Nàng chỉ cần ngoan ngoãn đợi bổn vương là được rồi."
Nói thì nói như vậy, trong lòng hắn cũng hết sức sốt ruột, tuy rằng Thẩm Cố Uyên bây giờ không có hành động khác thường nào, nhưng hắn cứ cảm thấy người này là một tai họa, một ngày không trừ khử, hắn sẽ một ngày không ngủ yên giấc.
Trấn an Dư Ấu Vi xong, hắn lên đường hồi phủ, trên đường đều nắm chuỗi ngọc trong lòng bàn tay trầm tư.
Đến vương phủ, vừa mới vào cổng, Thẩm Khí Hoài nâng mắt lên đã nhìn thấy một người đứng bên cạnh cái hồ lớn nhất của vương phủ. Một thân tơ lụa sắc sen hồng phấn váy dài tung bay theo gió, eo nhỏ bọc vải trắng, tóc đen buộc nửa, bóng dáng rất quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Nếu là Ninh Trì Ngư, vậy nhất định sẽ là một thân trang phục hộ vệ, ngồi xổm bên cạnh cái hồ này. Mà Trì Ngư này, lại mềm mại xinh đẹp như nước, đoan trang nhã nhặn. Cho dù dáng vẻ của hai người này rất giống nhau, nhưng chênh lệch cũng rất rõ ràng.
Ánh mắt khẽ động, Thẩm Khí Hoài bước chậm đi lên phía trước, mỉm cười hỏi một câu: "Cô nương đang nhìn gì đấy?"
Trì Ngư khựng lại một chút, không quay đầu lại, uốn gối coi như hành lễ: "Tình cờ phát hiện trong hồ nước của quý phủ có một con cá lớn, qua đây xem thử."
"Ánh mắt của cô nương không tồi." Thẩm Khí Hoài nhìn vào trong hồ nước đó: "Cá này đã ở vương phủ hai mươi năm rồi, là con cá chép gấm to nhất trong Kinh Thành, trước kia có một người cũng thích ngày ngày tới nhìn nó."
"Thật sao?" Trì Ngư miễn cưỡng mỉm cười: "Con cá thần kì như vậy, tự nhiên sẽ làm người khác chú ý. Có điều ở chỗ này hơi lạnh, dân nữ xin cáo lui trước."
"Cô nương dừng bước." Thẩm Khí Hoài đưa tay nắm lấy cổ tay của nàng.
Cảm giác bị điện giật kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức làm Trì Ngư trở tay liền vung hắn ra, động tác hơi mạnh một chút, cơ thể đứng không vững, liền ngã thẳng vào trong hồ nước kia.
"Cẩn thận!" Thẩm Khí Hoài nhíu mày, đưa tay ôm lấy vòng eo của nàng, kéo cả người nàng trở về, che chở ở trước ngực mình: "Bên hồ này đều là rêu xanh."
Hai tay Trì Ngư ngăn hắn lại, suýt chút nữa đánh ra một quyền!
Hóa ra đối với bất cứ ai, Thẩm Khí Hoài cũng có thể dịu dàng quan tâm như vậy, mà hắn đối với nàng cực kì yêu thương của trước kia lại nhẫn tâm cùng cực. Tim của người này, rốt cuộc là được làm từ thứ gì?
Hít sâu vài hơi, cố gắng áp chế cảm xúc xuống, Trì Ngư nhếch nhếch miệng: "Đa tạ vương gia nhắc nhở."
"Xương cốt của cô nương hình như không được tốt lắm." Thẩm Khí Hoài nói: "Trong phủ có rất nhiều đồ tẩm bổ cơ thể, tối hơn chút nữa, ta sẽ tặng qua cho cô."
"Vương gia ưu ái, dân nữ thẹn không dám nhận."
"Cô nên nhận được." Thẩm Khí Hoài quan tâm nói: "Có điều cô ăn mặc thật sự mỏng manh, nên quay về mặc thêm y phục đi."
"Vâng."
Xoay người lại, Trì Ngư đi không quay đầu lại, nắm đấm trong ống tay áo xiết chặt cứng, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên.
Thẩm Khí Hoài, ta dùng hết mười năm cũng không có được niềm vui của ngươi, hiện giờ niết bàn trở về, ngược lại có được sự ưu ái của ngươi. Nếu ngươi biết ta là ai, biểu tình trên mặt phải đẹp đẽ bao nhiêu nhỉ?
Một tay đẩy cửa Dao Trì Các ra, vừa mới ngẩng đầu lên, giữa trán đã bị ngón tay của người khác chống lên.
Trì Ngư sững sờ, nâng mắt lên nhìn, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ độc nhất vô nhị của Thẩm Cố Uyên, từ trên cao nhìn xuống nàng, ghét bỏ nói: "Lệ khí quá nặng."
Nghe thấy bốn chữ này, Trì Ngư mới giật mình phát hiện cơ thể của mình luôn kéo căng lên, thả lỏng gân cốt ra, lông mày nhíu chặt cũng thả lỏng.
"Gặp Thẩm Khí Hoài rồi?" Thẩm Cố Uyên thu tay lại, hỏi.
Trì Ngư dở khóc dở cười: "Sao cái gì ngài cũng biết thế?"
"Có thể khiến ngươi có vẻ mặt như vậy, ngoài hắn ra cũng không có người khác nữa." Đảo mắt xem thường một cái, Thẩm Cố Uyên xoay người đến ngồi xuống bên cạnh bàn đá: "Không lộ tẩy chứ?"
"Không có." Trì Ngư lắc đầu: "Chỉ là, hình như hắn động suy nghĩ không chính đáng với ta."
"Sao?" Lấy thêm một chén trà xanh, Thẩm Cố Uyên duỗi tay đặt sang phía đối diện mình.
Trì Ngư hiểu ý, ngoan ngoãn đến ngồi đối diện với hắn, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành: "Không có ai hiểu Thẩm Khí Hoài hơn ta, mưu tính của hắn, cũng chỉ có ta có thể nhìn thấu. Vừa nãy ở bên hồ cá lớn, hắn thể hiện lòng tốt với ta, nhất định là nổi lên sát tâm với ngài rồi."
"Ồ?" Thẩm Cố Uyên cười nhạo: "Gϊếŧ một người còn quanh co lòng vòng như thế sao?"
"Thẩm Khí Hoài làm việc thận trọng, bây giờ hắn không biết tình hình bên trong của ngài và ta, tùy tiện thăm dò ngài thì không ổn, chỉ có thể xuống tay từ chỗ ta, dù sao khuôn mặt kia của hắn, vẫn là có thể mê hoặc rất nhiều cô nương."
"Nếu như ta bị hắn mê hoặc, bán đứng ngài, vậy hắn sẽ ra tay với ngài, trong lòng sẽ nắm chắc được rất nhiều rồi."
Nhấp một ngụm trà, trong mắt Thẩm Cố Uyên sóng ngầm lưu chuyển: "Nếu đã như vậy, vậy ngươi cứ bị hắn mê hoặc một chút đi."
Trì Ngư nhướn mày: "Sư phụ không sợ ta thật sự bán đứng ngài sao?"
"Bán đứng ta?" Thẩm Cố Uyên nhìn nàng một cái: "Ngươi biết võ công của ta cao hay thấp sao?"
"Nhất định là ở trên ta... Cụ thể thế nào thì không rõ lắm."
"Vậy, thứ yêu thích thì sao?"
"Không rõ lắm."
"Từ đâu tới?"
"Cũng không rõ lắm..."
"Cho nên." Liếc mắt xem thường một cái, Thẩm Cố Uyên hừ cười: "Ngươi lấy cái gì bán đứng ta?"
Đúng nha! Mắt Trì Ngư sáng lên: "Vậy, ý của sư phụ là, chúng ta gậy ông đập lưng ông?"
"Trên dưới toàn thân ngươi, cũng chỉ có cái đầu là tốt." Thẩm Cố Uyên tấm tắc hai tiếng, đưa tay chỉ chỉ ra bên ngoài: "Muốn đùa giỡn hắn thế nào thì đi đùa giỡn hắn như thế, tất cả những chuyện phát sinh, vi sư đều gánh cho ngươi."
"Lời này là ngài nói nhé." Trì Ngư hưng phấn nói: "Vậy ta phải gây cho hắn đại phiền toái, ngài cũng không thể không cứu ta nhé!"
"Yên tâm."
Có người chống lưng, sống lưng của Trì Ngư càng thêm thẳng tắp, về phòng trang điểm tỉ mỉ một phen, đúng lúc đợi được người của Thẩm Khí Hoài phái tới tặng đồ bổ.
Sờ sờ trâm cài(*) trên đỉnh đầu, sửa sang lại váy lụa trên người, Trì Ngư nhìn cũng chẳng thèm nhìn đống đồ kia, khép tay đi về phía Bi Mẫn Các.
(*) Gốc là Bộ diêu 步摇: Là dạng trâm cài phần đuôi có tua rua.
Trước kia nàng gϊếŧ người nhiều, quen mặc một thân y phục hộ vệ, gọn gàng nhanh nhẹn giống nam nhân, không ngờ lại không được ưa thích ở trong mắt của Thẩm Khí Hoài. Phép tắc của nữ nhân, không phải là nàng chưa từng học, nên có dáng vẻ gì, nàng vốn cũng đều có. Trước kia chưa để Thẩm Khí Hoài mở mang tầm mắt, bây giờ sẽ cho hắn nhìn tử tế.
"Vương gia."
Trong Bi Mẫn Các, Vân Yên tiến vào truyền báo: "Trì Ngư cô nương tới tạ ơn."
"Cho nàng ấy tiến vào." Đặt tấu chương trong tay xuống, Thẩm Khí Hoài nâng mắt lên nhìn, liền thấy một bộ váy lụa lướt qua bậc cửa, giày thêu gót sen uyển chuyển đong đưa, giai nhân đoan trang dịu dàng chậm rãi đi tới, đứng ở vị trí cách xa ba bước trước mặt hắn, cúi đầu hành lễ: "Dân nữ bái kiến vương gia, tạ vương gia ân điển."
Tâm trí hơi rung động, Thẩm Khí Hoài nghiêng người về trước, ánh mắt sâu sắc nhìn vào nàng: "Cô nương khách khí, cô nương chăm sóc cho điện hạ nhiều năm, có công lao, một chút đồ bổ chỉ là tấm lòng nhỏ mà thôi."
"Vương gia quá khen rồi." Nâng tay áo che miệng, Trì Ngư cười e lệ: "Dân nữ hầu hạ sư phụ chẳng qua cũng mới nửa năm mà thôi."
"Ỏ?" Thẩm Khí Hoài đứng dậy, dịu dàng kéo nàng ngồi xuống ghế khách bên cạnh, đưa tay rót trà cho nàng: "Vậy bổn vương có chút hiếu kì rồi, cô nương và điện hạ, quen biết thế nào vậy?"
"Vậy xem như là duyên phận rồi." Trì Ngư thẹn thùng thu tay lại, rụt vào trong tay áo dùng sức chà chà chỗ vừa nãy hắn chạm vào, trong mắt sóng sáng lưu chuyển: "Nửa năm trước tiểu nữ vẫn đang ở vùng Giang Nam gảy đàn, tình cờ gặp được điện hạ, chỉ cảm thấy ngài ấy hào hoa phong nhã, khiến người ta mê mẩn, vì thế liền lấy khúc nhạc lay động ngài ấy, để ngài ấy giữ ta ở bên cạnh hầu hạ."
"Cô nương còn có loại cầm nghệ này sao?" Thẩm Khí Hoài mỉm cười: "Chẳng trách bàn tay có vết chai, bổn vương còn tưởng cô nương luyện võ đấy."
Trong lòng hơi kinh hoảng, Trì Ngư buông mắt: "Vương gia nghĩ nhiều rồi, thân thể dân nữ yếu như vậy, làm sao có vốn liếng để luyện võ chứ. Vết chai này, đều là luyện đàn mà ra."
"Khéo rồi, gần đây bổn vương mới có được một chiếc tiêu vĩ cầm." Thẩm Khí Hoài mỉm cười liếc nàng: "Hôm nay cũng rảnh rỗi. Nếu cô nương có thể dùng tiếng đàn lay động điện hạ, vậy không bằng cũng cho bổn vương mở mang tầm mắt một chút?"
Trì Ngư chợt cứng người, bàn tay xiết chặt lại.