Không Bì Kịp Hoàng Thúc Mỹ Mạo

Chương 5: Năm Tháng Trong Mộng Xưa

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Nghe thấy tiếng của hộ vệ, Dư Ấu Vi lập tức thay đổi nét mặt, ôm cánh tay hung ác hô lên: "Vây chặt bốn phía, đừng để nàng ta chạy!"

"Rõ!" Hộ vệ của vương phủ được huấn luyện bài bản, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất vây kín hoàn toàn bốn phía của linh đường.

Nhưng cho dù động tác của bọn họ nhanh nhẹn, bóng dáng trong linh đường kia cũng biến mất không còn tung tích.

"Nhất định là ẩn nấp đi rồi, lục soát cho ta!" Dư Ấu Vi đau đến mặt cũng vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn kinh khủng: "Trên đời này không có quỷ, chỉ có người giả thần giả quỷ. Dám đả thương ta, ta muốn nàng ta đền mạng!"

Hộ vệ nhận lệnh, lục soát linh đường một lần, nhưng đích thực là không có người nào.

"Tiểu thư, liệu có phải người hoa mắt không?" Thanh Lan nhíu mày nói: "Bên ngoài không thấy có ai, trong này cũng không có."

"Ta hoa mắt?" Dư Ấu Vi nâng cánh tay gãy, tức muốn hộc máu nói: "Ta hoa mắt mà có thể ngã gãy tay mình sao? Vừa nãy rõ ràng là có thích khách, nếu các ngươi không bắt được, ta sẽ bẩm báo vương gia, trị tội các ngươi!"

"Tiểu thư bớt giận." Hộ vệ vội vàng chắp tay: "Ti chức nhất định sẽ toàn lực điều tra thỏa đáng."

Đau đến nước mắt chảy ròng, Dư Ấu Vi cũng không có lòng dạ nói nhảm, sai người khiêng nàng về Bi Mẫn Các, túm lấy Thẩm Khí Hoài liền khóc.

"Làm sao lại bị thương thành thế này?" Thẩm Khí Hoài kinh hãi, vội vàng truyền đại phu, lại nghe thấy Dư Ấu Vi nghẹn ngào nói: "Có người nhìn không vừa ý tiểu nữ, giả thành dáng vẻ của Trì Ngư, mưu đồ hù dọa tiểu nữ. Nhưng tiểu nữ thật lòng đối đãi với Trì Ngư, nàng ta nào có thể được lợi? Cho nên đả thương ta."

Hơi ngẩn người, Thẩm Khí Hoài nhíu mày: "Nàng nói là, giả thành Trì Ngư?"

"Đúng vậy." Dư Ấu Vi cắn môi, yếu đuối đáng thương nói: "Cũng không biết là làm thế nào, dáng vẻ thật sự giống nhau, ngay cả ngữ khí cũng tương tự. Nếu không phải Trì Ngư đã nhập quan, ta còn thật sự tưởng rằng là xác chết vùng dậy."

Ánh mắt trầm xuống, Thẩm Khí Hoài đứng dậy đi ra ngoài: "Nàng chữa thương trước, ta đi Dao Trì Các nhìn một cái."

"Vương gia!" Dư Ấu Vi rất bất mãn, muốn hắn ở bên, nhưng Thẩm Khí Hoài đi rất nhanh, thoáng chốc đã không còn bóng dáng.

Thẩm Khí Hoài không phải kẻ ngốc, Ấu Vi chưa gặp hai sư đồ Thẩm Cố Uyên, không biết tình hình thì thôi, nhưng hắn đã gặp rồi. Nếu nói có ai giống y như đúc với Ninh Trì Ngư, vậy chỉ có thể là Trì Ngư ở trong Dao Trì Các kia.

Vậy mà lại giả thần giả quỷ làm Ấu Vi bị trọng thương, rốt cuộc là có ý đồ gì?

Một cước đá văng cửa lớn Dao Trì Các, mặt Thẩm Khí Hoài âm u vừa muốn phát tác, lại nghe thấy trong phòng chính kia truyền ra tiếng khóc mềm mại của nữ tử.

"A... Đừng... Đau..."

Thanh âm này là đang làm cái gì, Thẩm Khí Hoài rõ hơn ai hết, lập tức ngẩn người, cả người bình tĩnh lại.

"Ám Ảnh." Hắn thấp giọng gọi một tiếng, nhíu mày nói: "Bọn họ luôn ở trong viện sao?"

Ám Ảnh đi ra từ chỗ tối, chắp tay ở bên người hắn: "Ti chưc luôn canh chừng, chưa từng rời khỏi."

Nghĩ lại tiếng động nghe thấy kia, Ám Ảnh không nhịn được cười trêu: "Nói đến hai người này thật sự không e lệ, mây mưa qua lại không ngừng nghỉ, này sợ đã là lần thứ hai tới Vu Sơn rồi."

"..." Nghi hoặc nhìn chằm chằm gian phòng kia một hồi lâu, sắc mặt Thẩm Khí Hoài không tốt lắm, bực bội phất tay kêu Ám Ảnh lui xuống, tự mình đứng đó thêm một lát, phất tay áo rời đi.

Trong phòng.

Trì Ngư nước mắt giàn giụa nói: "Rõ ràng ngài có thể nhẹ hơn một chút mà."

Khuôn mặt Thẩm Cố Uyên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Ta không muốn nhẹ."

Hùng hồn biết bao a, giống như đây là lưng của hắn, đau đớn không phải của nàng ấy! Trì Ngư dám giận lại không dám nói, ủy khuất hỏi: "Ta làm sai cái gì sao?"

Người bên cạnh cười lạnh một tiếng.

Da đầu run lên, hai tay Trì Ngư chắp lại, chống lên trên trán hết sức thành khẩn nói: "Ta sai rồi, ta không nên không nghe lời của sư phụ đã tự ý rời khỏi chỗ này, ta thật sự sai mười phần sai rồi! Ngài đại nhân có đại lượng, lần đầu đừng tính toán nữa nhé?"

Đặt thuốc mỡ xuống, Thẩm Cố Uyên mặt không cảm xúc nhìn nàng, đưa tay sờ sờ lên trán nàng.

Lòng bàn tay nóng bỏng!

Thu tay lại đặt lên vành tai của mình, Thẩm Cố Uyên bình tĩnh nói: "Ngươi tìm đường sống trong chỗ chết, thương nặng chưa lành, tâm tư lao lực quá độ, sợ là sắp đến báo danh chỗ Lão Diêm Vương rồi."

"Đừng!" Trì Ngư quỳ ngồi trên giường mềm, thần sắc nổi lên ngưng trọng: "Ta không muốn chết!"

"Vậy ngươi còn dám lăn qua lăn lại vớ vẩn hả?" Thẩm Cố Uyên đột nhiên trở nên hung dữ: "Ngươi biết ta vì thu dọn cục diện hỗn loạn cho ngươi mà tốn bao nhiêu tinh lực không!"

Bị mắng đến kinh sợ, Trì Ngư nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt nở nụ cười: "Ta cũng không phải cố ý đi tìm nàng ta gây phiền phức đâu, chỉ là muốn nhìn xem linh đường của mình trông thế nào thôi, ai biết được..."

Nghĩ tới những lời kia của Dư Ấu Vi, từng câu cắt vào tim, Ninh Trì Ngư cười không nổi nữa, hai mắt dần dần đỏ lên.

"Thôi đi." Một bàn tay đẩy nàng nằm sấp xuống giường mềm, lại đắp chăn lên cho nàng, Thẩm Cố Uyên lườm trắng mắt nói: "Kết cục thảm hại của không nhận biết rõ người khác chỉ có mình ngươi tự nuốt lấy, đừng khóc uất ức với ta!"

Nắm lấy chăn nhét vào dưới cằm mình, Trì Ngư hít hít mũi, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Ta không uất ức... Có gì mà uất ức chứ, nàng ta có thể giở thủ đoạn cướp đi Thẩm Khí Hoài, là nàng ta lợi hại, là ta không có bản lĩnh."

Nói thì nói như vậy, nhưng l*иg ngực vẫn đau đớn vô cùng, giống như kim đâm, như chuột nhấm.

Nàng mãi mãi không thể quên được buổi chiều nửa năm trước kia, Dư Ấu Vi mặc một bộ váy hồng phấn nhạt như linh động như tiên vô cùng đáng yêu, đứng ở cửa lớn của Di Châu Các, nhìn về phía nàng cười như xuân hoa đua nở: "Lần đầu gặp mặt, tiểu nữ Ấu Vi, vấn an Quận Chúa."

Thiên kim nhà thừa tướng, thế mà lại đặc biệt đến thăm một Quận Chúa luôn bị người ta quên lãng này, Trì Ngư rất kinh hãi, cũng rất mâu thuẫn, đóng cửa lại không muốn để ý tới nàng ta. Nhưng Dư Ấu Vi không bỏ cuộc, mỗi ngày đều tới thăm nàng, trèo lên bờ tường của Di Châu Các, cười khanh khách đi theo nói chuyện với nàng.

"Trì Ngư tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, hôm nay ta mang cho tỷ đồ ngon nè."

"Trì Ngư tỷ tỷ, hoa ở bên ngoài nở hết rồi, tỷ không ra ngoài xem một chút sao?"

"Trì Ngư tỷ tỷ, tỷ nói chuyện chút chút với ta đi, ta muốn làm tỷ muội tốt với tỷ, tỷ đừng không để ý tới ta có được không?"

Mỗi lần nàng đều đứng ở sau cánh cửa lén nhìn cô nương xán lạn này, muốn đi ra, lại do dự, vì Thẩm Khí Hoài đã nói, nàng không thể có bằng hữu.

Nhưng có một ngày, Dư Ấu Vi ngồi xổm ở cổng khóc, khóc vô cùng thương tâm, nàng có chút tò mò, cuối cùng cũng mở cửa ra.

"Trì Ngư tỷ tỷ!" Vừa thấy nàng ra ngoài, Dư Ấu Vi lập tức nhào lên, nín khóc mỉm cười: "Ta biết ngay là tỷ sẽ để ý tới ta mà, tỷ cũng muốn làm tỷ muội tốt với ta đúng không?"

Bị nàng ta ôm, Trì Ngư ngây người. Nàng đã rất nhiều năm rồi không được ai ôm như vậy, loại cảm giác này... Rất khiến người ta lưu luyến.

Mặc kệ đó có tính như tâm cơ nhỏ của Ấu Vi hay không, từ ngày đó trở đi, nàng liền thật lòng thật dạ coi nàng ta như tỷ muội, cùng nàng ta đi chơi đùa khắp nơi, nghe nàng ta kể chuyện bên ngoài, vào lúc Thẩm Khí Hoài thường xuyên thăm hỏi thiên kim Thừa Tướng có chút bất mãn, nàng ta cũng nói tốt giúp nàng, hết sức ca ngợi. Thậm chí vào lúc nàng gặp nguy hiểm, nàng ta cũng chắn giúp nàng, dùng mạng che chở cho nàng.

Thế mà hôm nay, Dư Ấu Vi nói, nửa năm này giả vờ làm bằng hữu với nàng thật sự rất mệt.

Vùi đầu vào trong chăn, Trì Ngư cắn môi, nước mắt chảy ròng.

Có phải nàng thật sự không xứng có bằng hữu hay không?

"Hành đạo, nhất định sẽ gặp trở ngại, nếu gặp trở ngại là tà, thì hành đạo là chính. Nếu gặp trở ngại là chính, thì hành đạo là tà."

Thanh âm trong trẻo lành lạnh như sương xuyên qua lớp chăn tiến vào, Trì Ngư nghe đến ngẩn người, không nhịn được lộ hai con mắt ra ngoài nhìn về hướng người bên cạnh: "Hả?"

Thẩm Cố Uyên liếc mắt nhìn nàng, khinh thường nói: "Dư Ấu Vi tâm địa ác độc, vong ân phụ nghĩa, là tà. Thẩm Khí Hoài đuổi tận gϊếŧ tuyệt, trở mặt vô tình, là tà."

"Cho nên ngươi, không làm sai gì cả."

Trì Ngư ngẩn ngơ, mù mịt nhìn hắn một hồi lâu, mau chóng ngộ ra: "Ngài đang an ủi ta sao?"

Sắc mặt trầm xuống, Thẩm Cố Uyen phất tay áo lên, giọng chế nhạo nói: "Ai có lòng dạ tới an ủi ngươi chứ? Cứ che chăn mà khóc đi, ngươi đúng thật là đủ thảm rồi!"

Nói xong, hắn nhét một viên thuốc vào trong miệng nàng, xoay người trở về giường của mình.

Hương thuốc trong miệng khiến đầu óc hỗn độn của nàng thanh tỉnh hơn một chút, Trì Ngư nuốt viên thuốc kia xuống, dở khóc dở cười.

Cái con người Thẩm Cố Uyên này thật kì quái, ngoài miệng lúc nào cũng nói chối tai khó nghe, thực tế thì đều làm chuyện tốt cho nàng. Người như vậy, ngược lại còn đáng yêu hơn rất nhiều so với những người miệng toàn nói bằng hữu, sau lưng thì hại nàng.

"Đa tạ." Trì Ngư mỉm cười: "May mà có ngài."

Thẩm Cố Uyên quay đầu lại, quăng cho nàng một ánh mắt chống đối, hết sức ghét bỏ mà bọc chặt lấy chăn.

Trì Ngư nhắm mắt lại, đầu óc vì phát sốt cao mà bắt đầu lẫn lộn, khó chịu khiến nàng rất muốn nôn. Trời đất tối đen một mảng, nàng đi rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng.

"Trì Ngư, đến bên cạnh ta nào."

Thanh âm quen thuộc, nàng vừa nghe thấy theo ý thức liền chạy về phía đó, quả nhiên, chưa chạy được hai bước đã nhìn thấy Thẩm Khí Hoài đứng ở nơi đó, dịu dàng đưa tay về phía nàng: "Lại đây."

Trong lòng vui mừng, nàng lập tức lao tới, giống như mọi khi, ôm chặt lấy hắn.

"Vương gia." Trì Ngư vui vẻ nói: "Ta vừa mới gặp ác mộng, mơ thấy Ấu Vi phản bội ta, ngài hạ lệnh thiêu chết ta!"

"Ngốc nghếch, gặp ác mộng còn vui vẻ như vậy à?" Thẩm Khí Hoài lắc đầu: "Chẳng lẽ ngủ ngốc rồi sao?"

"Bởi vì là mơ, cho nên ta mới rất vui vẻ đó!" Trì Ngư vừa khóc vừa cười: "Ngài không biết đâu, ta ở trong giấc mộng đó có bao nhiêu tuyệt vọng, sắp chết luôn rồi... Là mộng thì tốt, là mộng thì tốt!"

"Nàng ngốc thật, sao ta nỡ thiêu chết nàng chứ?" Thẩm Khí Hoài dịu dàng vuốt tóc nàng: "Ta lập tức sẽ cưới nàng qua cửa."

"Đúng, sao ta không nghĩ đến nhỉ? Sớm nghĩ đến điểm này, ta sẽ có thể mau tỉnh lại từ trong giấc mộng kia, ta ngốc thật!" Trì Ngư kích động đến không nhịn được mà vỗ tay.

Nhưng mà, hai bàn tay vỗ vào nhau, lại không có cảm giác đau đớn.

Trì Ngư cứng đờ, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn nhìn, đưa tay xuống véo đùi của mình.

Không đau.

Ngẩng đầu lên nhìn nhìn, Thẩm Khí Hoài đã không thấy bóng dáng, trời đất còn độc một mình nàng, tuyệt vọng mà nhìn mộng cảnh này.

Đau thương đến bật cười, Trì Ngư cười đến ngật ngưỡng, nước mắt giàn giụa.

"Ta thật ngốc, thật ngốc..."

Tiếng nức nở trong phòng càng ngày càng lớn, cuối cùng dứt khoát biến thành tiếng gào khóc, ồn ào đến Thẩm Cố Uyên không thể không mở mắt ra, khoác áo bước xuống giường.

"Này." Nhíu mày nhìn người đang nằm mơ phát khóc trên giường mềm, Thẩm Cố Uyên rất tức giận: "Ngươi không thể nề nếp một lúc sao? Hai canh giờ cũng được mà!"

Hai má Ninh Trì Ngư đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, mi tâm nhíu thành một đoàn, nước mắt ở khóe mắt vẫn không ngừng chảy xuống, lăn xuống dưới làm ướt đẫm một mảng gối lớn.

"Còn khóc hả?" Thẩm Cố Uyên cho rằng nàng đã tỉnh, duỗi tay ra định xách nàng lên muốn giáo huấn một trận.

Nhưng mà, bàn tay vừa chạm vào bờ vai nàng, cảm giác nóng hầm hập, so với lúc trước còn nóng hơn!