Tên đàn ông không kìm được mà nuốt nước miếng, thầm nghĩ: “Không lạ gì khi Ngũ gia mê mệt tên nhóc này lâu như vậy, dáng người và khuôn mặt này đúng là một báu vật…”
Hứa Chí siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Tên đàn ông cười hề hề, nói: “Tao vốn không định động vào mày, nhưng đã tự đưa đến cửa thì…”
Chưa dứt lời, một cú đấm mạnh mẽ bất ngờ đánh thẳng vào mặt hắn, khiến hắn loạng choạng lùi lại vài bước. Che mặt đã sưng lên, tên đàn ông trừng mắt nhìn Hứa Chí đầy giận dữ, siết chặt nắm đấm: “Thằng nhãi, mày không biết…”
Nhưng Hứa Chí không cho hắn kịp nói tiếp, túm lấy hắn kéo ra khỏi buồng tắm, rồi tung một cú đá mạnh làm hắn bay thẳng vào tường, phát ra một tiếng "phịch" lớn. Hắn cảm thấy như xương cốt bị nát ra, ngơ ngác nhìn Hứa Chí, hoàn toàn mất tinh thần.
Những tù nhân xung quanh nghe thấy tiếng động liền đổ xô lại xem, chỉ thấy không lâu sau đó, tên đàn ông xăm trổ kia cũng bị Đoạn Tập đánh đến mức mặt mày bầm dập, ôm chỗ kín trong đau đớn và sợ hãi.
Cuối cùng, Hứa Chí bế Đặng Nhất Địch lên và nhanh chóng rời khỏi nhà tắm, để lại những ánh mắt e dè nhìn theo. Mọi người đều cảm nhận được một uy lực khổng lồ từ Hứa Chí, và tự nhủ rằng tốt nhất sau này đừng trêu chọc hắn, vì chính họ cũng cảm thấy một cơn đau nhức ở dưới thân.
*
Tối hôm đó, sau khi tiễn đi viên cảnh ngục trực ban với vẻ mặt đầy ẩn ý, Hứa Chí nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì bất chợt có người bước đến cạnh giường mà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Hứa Chí trở mình, nhướng mày hỏi: “Có việc gì?”
Đặng Nhất Địch nghe thấy Hứa Chí lên tiếng thì mắt bỗng dưng rơm rớm nước, nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều, lòng vừa xấu hổ vừa cảm kích, còn có chút ngọt ngào. Cậu vụng về lau nước mắt, giọng run run nói: “Tập ca, hôm nay, cảm ơn ngươi.”
Hứa Chí ừ một tiếng, xoa đầu Đặng Nhất Địch, dù trên mặt không có biểu cảm gì nhưng giọng nói lại lộ chút ôn nhu: “Ngủ đi.”
“Tập ca, sau này… ta có thể đi theo ngươi không?”
Nhìn đôi mắt tròn to, đầy mong chờ của Đặng Nhất Địch, Hứa Chí im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
Đặng Nhất Địch liền cười ngây ngô, vui sướиɠ đến mức vuốt đầu mãi không thôi.
Nằm trên giường, Đặng Nhất Địch vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc. "Tập ca đã cứu ta! Tập ca xoa đầu ta! Tập ca đồng ý cho ta đi theo! Tập ca đánh nhau đẹp trai quá! Giọng của Tập ca thực sự rất cuốn hút! Còn nữa... dáng người của Tập ca thật sự rất tuyệt!"