Cách đó không xa một người đàn ông cao gầy bị tóc đen che khuất nửa bên mặt đang thanh thản dựa vào tường gạch, lười biếng nâng lên mí mắt triều Đoạn Tập bên kia liếc mắc nhìn một cái, thực mau lại thu hồi tầm mắt, hơi híp mắt nghỉ ngơi.
Một tên béo bên người đàn ông này do dự một chút, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngũ Gia, ngài thật mặc kệ Đoạn… sao?”
Qua thật lâu, lâu đến khi tên béo đưa ra vấn đề này đều bắt đầu đổ mồ hôi, mới nghe được một câu nhẹ nhàng bâng quơ của người đàn ông.
“Chó hoang không nghe lời, nên đánh gãy chân của nó, nhổ đầu lưỡi của nó, chọc mù đôi mắt của nó, làm nó cả đời chỉ có thể là con chó thả hơi tàn dưới lòng bàn chân con người.”
Tên béo đánh cái rùng mình.
Một người đàn ông có khuôn mặt tuấn lãng khác vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh nghe xong lời này, con ngươi đen tối đột nhiên co rụt lại.
Sau khi Hứa Chí thanh tỉnh, lập tức cảm nhận được đau đớn thổi quét toàn bộ thần kinh cơ thể, anh giãy giụa ngồi dậy, phát ra động tĩnh bừng tỉnh cậu nhóc đang ngồi bên mép giường anh.
“Anh Tập! Anh rốt cuộc tỉnh! Ngày hôm qua thật đúng là dọa chết em!” Cậu nhóc vội đỡ anh ngồi đàng hoàng, một đôi mắt vừa lớn vừa tròn phiếm ra từng giọt nước mắt kinh hỉ.
Hứa Chí hiện tại đầu đau, thân thể đau, mới vừa xuyên qua tinh thần cũng có chút hoảng hốt, anh hữu khí vô lực “Ừ” một tiếng, một bên tiếp thu cốt truyện do hệ thống đưa cho anh, một bên hỏi: “Tôi làm sao vậy?”
Cậu nhóc tức giận bất bình mà nói: “Anh Tập anh không phải bị đám Cường đầu trọc kia đánh ngất đi sao? Vào một chuyến phòng y tế lại bị đưa về! Thật là đáng giận! Bọn họ cư nhiên không hề mở miệng phê bình, còn không phải là ỷ vào sau lưng có Ngũ Gia sao? Nếu là đặt ở một tháng trước, cho bọn người đó một trăm lá gan bọn họ cũng ——” cậu ta nói đến đây, bỗng nhiên vội vàng dừng lại, bất an nhìn khuôn mặt khô gầy tái nhợt trên giường kia.
—— trước kia chỉ cần ai dám ở trước mặt Đoạn Tập nhắc tới hai chữ Ngũ Gia, Đoạn Tập tuyệt đối sẽ lập tức bạo tẩu, vô luận là trước khi kết thúc quan hệ hay sau khi kết thúc quan hệ với Ngũ Gia.
Nhưng mà hiện tại, cậu nhóc lại không phát hiện bất luận một biểu tình dư thừa gì trên khuôn mặt kia, một lát sau, cậu ta hơi hơi hé miệng, đang muốn nói cái gì, trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên âm thanh “Ọt ~”.
Âm thanh đó vô cùng lâu dài, da mặt Hứa Chí dù dày, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng —— hiện tại anh thật sự rất đói bụng.